Chương 30: Tỉ võ vòng hai

Chương 30:

Hàn Thiên cũng cảm thấy ngỡ ngàng. Đầu tiên là bất ngờ, sau đó là bùng lên dã tâm, dã tâm nhanh chóng biến thành động lực cùng ngoan độc. Hắn kiếp trước chỉ là một nhân viên văn phòng tầng thấp, không quyền không thế, lương thưởng chẳng ra sao nên mới bị người yêu cắm sừng, về sau chết thảm xuyên qua đến đây. Kiếp này khởi đầu cũng là thái giám tầng lớp thấp nhất, hiện tại có cơ hội vươn lên từ vũng bùn tăm tối, ai cũng đừng hòng ngăn cản hắn.

Hầu hết người ở đây đều ôm tâm lý như vậy, đối với tỉ võ lần này đã nâng tầm quan trọng lên một mức độ mới, cũngd nhao nhao nhìn về phía chủ tử nhà mình. Hàn Thiên cũng quay lại nhìn Triệu Nghiên Dương, phát hiện nàng đang quan sát mình, khuôn mặt đỏ bừng hưng phấn, ánh mắt long lanh kỳ vọng, môi son mấp máy ra hiệu.

“Cố lên. Nếu ngươi đạt hạng nhất, muốn gì ta cũng chiều.”

Hàn Thiên cười hưng phấn một tiếng, bắt đầu trù tính kế hoạch, lại càng thêm mạn mẽ tìm hiểu thần thông trong đầu.

- Vòng đấu đầu tiên. Lưu Hạc vs Trương Vương. Đại Lỗi vs Trần Tiểu Vân. Lý Cung vs Kinh Hồng. Tiểu Nam vs Hồng Hà. Bắt đầu đi.

Phía trước bốn bục cao bày một dãy bàn đá, bên trên ngồi lấy bốn đại hán cao to uy vũ, chính là bốn cấm vệ quân được Lưu quý phi điều động làm giám khảo cho cuộc tỉ võ này. Cả bốn người ai nấy đều mày rậm mắt to, khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh, toàn thân phát ra khí tức thiết huyết mạnh mẽ, đều là hạng người cao thủ. Một người trong đó bốc lấy mấy lá thăm trong thùng kín, sau đó cao giọng hô lên tên tám người, chính là vòng đấu đầu tiên.

Người bên dưới sôi trào một mảnh, tám bóng người nhanh chóng nhảy lên sàn, theo từng cặp phân định đối đầu ứng chiến. Ai nấy khuôn mặt đều vô quyết tâm cùng nghiêm túc, nhất định muốn chiến thắng dương danh. Tỉ võ ban đầu vốn đã vô cùng cạnh tranh, nay vì cửu phẩm võ quan phần thưởng mà càng thêm vạn phần nóng bỏng.

Lưu quý phi ngồi trên đài cao, khoé miệng cười thoả mãn. Nàng chính là muốn nhìn thấy hiệu quả này, phải có động lực cùng dụ dỗ, mới có thể khiến đám người này bộc lộ hết tài năng, cạnh trang sòng phẳng với bốn viện còn lại.

“ Uỳnh!”

Phía dưới đã bắt đầu đối chiến. Mỗi cặp đấu đều bộc phát ra vô cùng tài hoa, quyền chưởng va chạm vang lên những thanh âm uỳnh uỳnh không ngớt, không khí bốn phía nóng bỏng vô cùng, tiếng hò reo cổ vũ đinh tai nhức óc.

Hàn Thiên cũng có cảm giác choáng ngợp vì tràng cảnh trước mặt, cách xa đài tỉ võ tới ba trượng nhưng hắn vẫn thấy kình khí phả vào mặt, chấn cho hắn có chút hít thở khó khăn. Không thể không nói, đám người này bây giờ mới thực sự bộc lộ tài năng.

Đài tỉ võ phía tây gần Hàn Thiên nhất, chính là cuộc đối chiến của hai người Lý Cung cùng Kinh Hồng. Hai người này đều là thái giám, thế nhưng ai nấy đều là thân thể cuồn cuộn cơ bắp, ánh mắt sắc bén quyết tâm, bàn tay va chạm cứng đối cứng mạnh bạo chóng vánh, chân nguyên kinh khí đè ép văng ra bốn phía xung quanh, mơ hồ tạo thành từng cơn lốc xoáy nho nhỏ, cuốn lên bụi đất mù mịt.

- Thái Tổ Trường Quyền! Thức thứ nhất Xích Long Hồng Thiên!

Kinh Hồng khuôn mặt lạnh lùng, nắm đấm bạo phát chân nguyên đấm thẳng về phía trước, kình khí như lốc xoáy cuộn tròn, mang theo chân nguyên long hình đỏ rực xoắn ập vào mặt Lý Cung.

- Đây là Thái Tổ Trường Quyền, chấn quốc thần thông của Tần quốc ta. Xích Long Hồng Thiên này cương mãnh bá đạo, dũng chiến tuyệt luân, xem ra Kinh Hồng này luyện tập không tệ a.

- Đúng vậy. Thái Tổ Trường Quyền chính là thần thông do Thái thượng tổ hoàng Tần Hạ Vũ sáng tạo khi khai sơn lập quốc, uy lực vô song, một quyền định thiên hạ. Tần quốc cấm vệ quân ta đều tu luyện, xem ra Trần quý phi hạ xuống vốn liếng không nhỏ, lại có thể vì Kinh Hồng này mời đại sư chỉ dạy.

Hàn Thiên bên cạnh nghe thấy âm thanh bàn luận nho nhỏ, không khỏi tập trung nhìn lại, Tà Thần Nhãn âm thầm vận chuyển, quan sát kỹ trận chiến giữa hai người.

Thái Tổ Trường Quyền mang theo chân nguyên long hình nóng rực ập tới trước mặt, nếu trúng quyền này, chắc chắn phải đứt gân gãy xương. Lý Cung gặp nguy không loạn, bước chân lùi khẽ về phía sau một bước, hai tay khép lại thành chưởng, từ phía sau vận sức đẩy ra phía trước, chân nguyên lam sắc tụ thành hình tam diệp hoa, nhìn qua yểu điệu thực chất lại trầm ổn.

- Tam Hoa Chưởng!

Chưởng khắc quyền.

“Uỳnh!”

Quyền chưởng hung hăng va đập vào nhau giữa không trung. Không khí nhộn nhạo gợn sóng, tiếng vang ầm ầm giống như sấm sét nổ tung, khí tức sát phạt bắn ra bốn phía, chấn cho người xem tóc tai bay múa. Trên đài cao, Lý Cung vững vàng đứng yên, mà Kinh Hồng thì lại bị chấn lùi lại hai bước, ai mạnh ai yếu có thể thấy rõ.

- Khá lắm, tiếp một quyền nữa của ta! Thái Tổ Trường Quyền Đệ Nhị thức Xích Long Lam Thiên!

Kinh Hồng sảng khoái kêu lên, chẳng những không sợ mà còn mừng rỡ ra chiêu tiếp theo, chân nguyên cuồn cuộn tụ hội áp súc. Hắn vừa rồi bị chưởng khắc quyền, bị nhu khắc cương, thua thiệt nho nhỏ, thế nhưng cũng không có đánh mất nhuệ khí mà càng thêm hưng phấn.

Chân nguyên cuồn cuộn từ bàn tay hắn bắn ra, ngưng thực thành một con xích long càng thêm rõ ràng so với trước đó. Xích long này dài chừng ba xích, vảy đỏ vuốt lam, răng lam râu hồng, lóng lánh quanh mang, vô cùng sinh động, quấn trên cánh tay Kinh Hồng tràn đầy khí tức mạnh mẽ.

Xích Long Lam Thiên này, trong cương có nhu, trong nhu có cương, là chiêu thức có thể bỏ qua hạn chế của quyền chưởng khắc chế.

- Tam Hoa Chưởng!

Lý Cung không ngờ đối thủ có thể đánh ra thức thứ hai của Thái Tổ Trường Quyền, lúc này trở lên hoảng hốt vội đánh ra một chiêu “Tam Hoa Chưởng” như vừa rồi, hi vọng có thể chống cự. Hắn cũng biết Thái Tổ Trường Quyền, thế nhưng vì mang thân phận thái giám từ khi mới bảy tuổi, dương khí không đủ, không thể tu tập, đành phải bỏ qua mà luyện chưởng pháp âm nhu hơn “Tam Hoa Chưởng” này.

“Ùng!”

Quyền chưởng lại và chạm trên không trung, nguyên lực lam sắc cùng hồng sắc tán loạn bay múa. Nửa cái chớp măt sau, có thể thấy rõ một bóng người bay ngược ra ngoài. Hắn rơi bịch xuống dưới đài, trong miệng phun máu tươi, ánh mắt vô cùng hoảng hốt, chính là Lý Cung chứ còn ai nữa.

Một quyền bại.

- Trận đầu tiên, Kinh Hồng thắng!

Một vị giám khảo cao giọng tuyên bố, đồng thời đem lá phiếu có tên Kinh Hồng bỏ vào thùng phiếu thứ hai, còn Lý Cung thì được người ta mang xuống trị liệu, có hơi chút chật vật. Kinh Hồng cố ý đứng trên đài cao một chút, giương ánh mắt thị uy ra bốn phía xung quanh, chứng tỏ sức mạnh nhất quyền của hắn.

- Tạ ơn quý phi nương nương ưu ái.

Kinh Hồng chiến thắng mà trong lòng vô cùng vui sướng, vội vã quay đầu hướng về phía tây thi lễ. Chủ tử của hắn chính là Trần quý phi, lúc này mặt hoa tràn đầy nụ cười, bộ dáng vô cùng đắc ý.

Người xung quanh càng vì trận chiến này mà trở nên sôi trào, nhiệt tình bàn tán, tán dương vô hạn đối với Thái Tổ Trường Quyền. Lại càng có nhiều ánh mắt hâm mộ, ghen ghét, âm trầm, sợ hãi đủ loại ném về phía Kinh Hồng. Kẻ này đã bước một bước chân về phía chức quan cửu phẩm, sao có thể không khiến người ghen tị được chứ.

Hàn Thiên ánh mắt cụp xuống, khoé miệng cười khẽ. Thái Tổ Trường Quyền sao, rất tốt.

Có Kinh Hồng dẫn đầu chiến thắng, ba chiến trường còn lại càng thêm được kích thích sôi trào. Quyền chưởng va chạm, kình khí cuốn quanh, chân nguyên đủ mọi màu sắc bùng phát, âm thanh hô hào vang dội, đúng là đại thịnh thế tỉ võ.

- Thái Tổ Trường Quyền đệ nhị thức!

Khán đài phía đông chợt bùng lên một luồng xích lam quang khổng lồ, bá khí trùng thiên. Sau tiếng quát này, một bóng người lại bay ngược ra ngoài, bắn xuống dưới đài tỉ võ. Hắn ta khoé miệng trào máu, khuôn mặt kinh hãi cùng đau đớn, cánh tay phải đã gãy gập lại, nhìn qua vô cùng sợ.

- Đại Lỗi chiến thắng!

Lại là Thái Tổ Trường Quyền chiến thắng, người xung quanh không khỏi xuýt xoa ca ngợi. Thần thông này đúng là đỉnh cấp, lại có thể liên tiếp nở rộ hào quang, hai trận chiến thắng.

Hàn Thiên cũng là quan sát trận chiến này, ánh mắt loé lên liên tục, âm thầm thôi diễn cùng tính toán. Hắn đã nhìn ra được một số mánh khoé, đã biết thế nào là đối chiến tỉ võ, kế tiếp đây có lẽ sẽ không bị động nữa.

Hai trận còn lại lần lượt hạ màn, là Lưu Hạc và Hồng Hà chiến thắng. Trong đó đối thủ của Lưu Hạc cũng sử dụng Thái Tổ Trường Quyền, thế nhưng vẫn nhận thất bại. Về phần Hồng Hà, nàng dùng Tam Hoa Chưởng chât vật chiến thắng đối thủ, khoé miệng cũng rướm máu, xem ra không dễ dàng.

Hai trận chiến này đều đem đến cho Hàn Thiên vô cùng nhiều lợi ích. Nhất là trận chiến của Hồng Hà cùng Tiểu Nam, giằng co kéo dài, thế lực tương đương, không hề thua kém Kinh Hồng kia. Hồng Hà phải trổ hết tài năng mới có thể chiến thắng đối thủ, điều này càng làm cho Hàn Thiên hấp thu được nhiều kinh nghiệm quý giá.

- Vòng đấu thứ hai. Đan Phượng đối chiến Ngã Lăng, Hàn Thiên đối chiến Phương Tường, Ngô Kinh đối chiến Lục Lỗi, Triệu Liên Vân đối chiến Đào Vận.

Hàn Thiên hít sâu một hơi, cuối cùng cũng tới hắn rồi. Mặc dù quan sát chiến đấu chưa được nhiều, thế nhưng hắn cũng phần nào có chút nắm chắc.

Tám người đều lần lượt lên sàn, đối diện nhau gườm gườm cảnh giác. Đối thủ của Hàn Thiên là một thái giám trung niên, mặt như cá trê, đôi mắt tam giác ti hí, ánh lên quang mang gian xảo. Thế nhưng vẻ ngoài cũng không thể che giấu đi chân nguyên đạm sắc quanh quẩn trên tay hắn. Hàn Thiên âm thầm đánh giá, kẻ này không đơn giản, vừa vào độ chín của võ giả, chắc sẽ là một trận khổ chiến.

Nhưng như vậy thì hắn càng mừng. Dù sao nếu đối thủ yếu quá, hắn cũng không có cơ hội tập luyện.

- Bắt đầu!

Giám khảo bên dưới quát lên một tiếng, báo hiệu thí sinh có thể ra tay. Thế nhưng trong khi ba đài tỉ võ khác đã lao vào nhau, thái giám Phương Tường lại chỉ đứng yên cười lạnh nhìn Hàn Thiên, the thé cất giọng.

- Tiểu tử, hôm qua ngươi thừa cơ đoạt hạng nhất sơ loại, dùng bàng môn tà đạo tiểu đả tiểu nháo thể hiện, ta đã sớm ngứa mắt. Ta cho ngươi một cơ hội đầu hàng, may mắn còn có sức lực trở về phục thị chủ tử. Nếu không...

Giọng nói của lão nửa đực nửa cái, the thé chói tai, không che giấu uy hiếp trần trụi, coi Hàn Thiên như thịt cá tuỳ ý nắn bóp, giống như chiến thắng tới nơi. Hàn Thiên chỉ cười nhạt một tiếng, giơ ngón giữa lên với hắn, dùng hành động đáp lại hắn.

Phương Tường không hiểu ý nghĩa hành động của Hàn Thiên ra sao, thế nhưng xem ra cũng chẳng có gì tốt đẹp, lúc này quát to một tiếng, bàn tay hợp lại thành chưởng, mạnh mẽ đánh tới.