Off ba ngày xem có ai hóng truyện không thì thấy view cũng có tăng ít, tác viết vì đam mê nên lúc nổ chương, lúc ít ỏi, độc giả thông cảm hehe!
Chương 16: Chấp Thuận
Cuối cùng cùng lên được Trúc Cơ Sơ Kỳ.
Sau một ngày thảm sát thì cuối cùng hắn cũng đã lên được cấp bậc mà người ta dành cả năm để tu đến. Cách thức này quá mức nhanh chóng khiến Thiên cũng hơi bất ngờ.
Tốc độ tu luyện thế này thì cái gì mà linh căn Thần Phẩm, Tiên Phẩm cũng gọi hắn bằng cụ.
Tự sướng thế là đủ, Thiên thực sự mong muốn tu vi bản thân tiếp tục tăng lên. Mà cái chuồng trại này bây giờ đã không còn quá nhiều động vật nữa rồi. Với lại liên tục cuồng sát lại khiến người ta nghĩ hắn biến thái cũng nên !
Làm sao đây nhỉ?
Quay lại với nguyện vọng một (chúc ae 2k8 đỗ cấp 3, ae 2k5 cập bến đại học thành công nhe), à nhầm kế hoạch ban đầu, Thiên nhận thấy bản thân đã đủ lông đủ cánh để tới một cái Sơn Mạch săn bắt rồi đây.
Vì sao ư?
Trúc Cơ Kỳ là cảnh giới tu luyện thứ hai trong hệ thống tu hành linh lực, đúng như tên thì kỳ này chú trọng đề cao việc củng cố linh lực trong cơ thể một cách vững chắc.
Nghĩa là nếu ở Luyện Khí là quá trình hít hít linh khí trong thiên địa để tăng cấp thì ở Trúc Cơ ta sẽ làm cho đống linh năng ấy có sự sắp xếp hoàn chỉnh trong cơ thể.
Mỗi một tầng Trúc Cơ thì căn cơ sẽ ngày càng vững chắc, năng lượng linh lực cũng ngày càng dễ lưu thông, quá trình tu đạo cũng sẽ thật diễn ra êm ái, nhẹ nhàng.
Chính vì việc này liên quan mật thiết với hai chữ “củng cố” nên việc rèn luyện chung với kinh nghiệm chiến đấu phong phú thì thật sự không còn gì bằng.
Nhưng có lẽ cha hắn sẽ không cho hắn ra ngoài với cái lốt Luyện Khí Kỳ Nhất Giai như trong kịch bản. Hắn nghĩ ngợi khá lâu nhưng chợt lé lên một ý tưởng!
Chiều tối.
Trong phủ tộc chủ Tần Gia, Tần Chiến đang ngồi trong phòng suy tư về vấn đề gì đó. Tộc chủ vốn là cương vị cao cao tại thượng trong mắt thành viên gia tộc, cho nên khí chất Tần Chiến cũng khá là lạnh lùng. Mày hắn sắc bén như kiếm, mắt hắn có tròng đen khép hờ trông nguy hiểm và bí ẩn đến lạ. Đôi bàn tay in hằn vài vết sẹo đang không ngừng xoa bóp thái dương như đang đau đầu về một vấn đề nào đó.
Trong phút suy tư, hắn giật mình vì có người gõ cửa bên ngoài.
“Cha, ta muốn gặp ngài có chút việc!”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Tần Chiến đôi mắt đen hoang dã dần chuyển đổi lại chút dịu dàng, giọng run run nhưng cố gắng giữ sự bình thản tốt nhất nói.
“Con trai đến đây có chuyện gì, vào rồi hẳn nói.”
Tần Thiên ở ngoài kia đang có một cảm xúc rối bời trước người bên trong. Dù sao trong cơ thể mà hắn đang cư ngụ mang chung dòng máu với người ấy, nghe giọng cha mình cất lên cũng khá là xúc động.
Bước vào trong, hắn không để sự im lặng bao trùm.
“Cha, ta muốn đi Tử Cung sơn mạch.”
Rất dứt khoát, Tần Chiến cũng hết sức bất ngờ vì câu nói của Tần Thiên. Hắn giật mình đến mức đánh rơi cả cuốn sách đang cầm trên tay.
“Không được, nơi đó nguy hiểm dày đặc, con làm sao có thể đến ?”
Nếu là trước đấy, Tần Chiến sẽ không ngần ngại đồng ý, chỉ cần cho theo đến một vài tên người hầu cấp bậc cao cấp bảo kê con trai là được. Nhưng bây giờ Tần Thiên thật sự quá yếu ớt, chỉ lo rằng các bảo tiêu chưa kịp phản ứng Thiên đã bị hành cho ra bã.
Nhưng ngược lại như đã biết trước, Thiên thả ra khí thế bé nhỏ của Trúc Cơ Kỳ. Hắn nói.
“Như thế liệu đã đủ ?”
Tần Chiến trừng to hai mắt, mồm ngoác lên trông bộ rất kinh ngạc. Linh căn Thần Cấp vẫn còn nhưng tu lại cũng phải mấy năm, làm sao lại tăng lên nhanh đến vậy ?
“Con… Con làm sao lại phục hồi tu vi rồi? Có phải gặp phải cơ duyên không?”
Vừa nói, Tần Chiến còn có một bộ vui mừng như đứa trẻ được kẹo. Thật ra bao lâu nay Tần Chiến cũng hết sức khổ tâm, đứa con trai mà hắn ta từng rất tự hào mà hứa sẽ bảo vệ, chăm chút nó đến lúc đủ lông đủ cánh mới thôi!
Ai dè đâu, đứa con ấy thần thần bí bí một đêm liền mất hết tu vi, hỏi kẻ làm cha thế nào không khổ tâm ?
Tần Thiên bình tĩnh đáp.
“Tu vi ta vốn dĩ không giảm, chẳng qua nhờ có cơ duyên trời ban mà tiếp thu một loại bí thuật đánh lừa tu vi mà thôi.”
Tần Chiến cả kinh, Tần Thiên biết thế. Rõ là biết rất rõ vì câu chuyện này là do hắn bịa ra. Hắn nói tiếp.
“Trúc Cơ chú trọng rèn dũa căn cơ, tu hành tuy tăng nhanh nhưng căn cơ không vững cũng không khác gì tên tham lam, ngu si, phế vật. Chi bằng bây giờ chủ động kiếm đến kinh nghiệm chiến đấu, chắc chắn mười bề đều có lợi.”
Tần Chiến gật gù, trong lòng vẫn hết sức rối ren.
“Ngươi nói đúng, tu hành căn cơ rất quan trọng, ngươi nhận ra ta rất vui mừng. Chuyến đi này ta chấp thuận, nhưng phải có người của ta đi theo!”
Tần Thiên cảm thấy hết sức bất đắc dĩ, hắn nói.
“Không được, ta không muốn như một tên thiếu gia đi đâu cũng có người kè kè theo. Ta muốn lớn lên bằng sức mạnh của bản thân!”
Nói xong, ánh mắt hắn toát lên sự kiên cường đến kì lạ. Trái tim của cường giả lại thực sự ló ra, nó làm cho Tần Chiến rất vui mừng.
“Tốt… Tốt lắm. Con trai ta đã trưởng thành rồi. Ha… Ha ha”
Vỗ vai Thiên vài cái, Chiến nói tiếp:
“Ngươi yên tâm, ta cho ngươi cơ hội tự mình lớn lên, lời này là lời của một nam nhân.”
Thiên biết câu này chưa kết thúc, chỉ mỉm cười tiếp tục lắng nghe.
“Việc của ngươi là rèn luyện sao cho tốt, kì khảo hạch hai tháng nữa là bắt đầu.”
Đúng thật, hai tháng nữa khảo hạch gia tộc đến rồi. Thanh niên trong tộc diễn võ cầu quyền, thể hiện bản thân trước mắt người mình thích, trước mắt thiên hạ và cả các trưởng lão a.
Thiên gật đầu. Hắn tính đi ngay bây giờ. Nhưng Chiến lại muốn hỏi thêm một câu nữa, hắn nắm lấy vai Thiên.
“Tại sao lại lừa mọi người …?”