Chương 17: Đến Rồi

Chương 17: Đến rồi

“Tại sao lại lừa mọi người …?”

Thiên hơi dừng lại một chút. Đã diễn thì phải diễn cho tới chứ đúng không. Hắn quay sang nhìn Chiến rồi thở dài, một bộ như rằng ta đã cố giấu mà ngươi còn hỏi. Nhưng đắn đó một lát, hắn nói.

“Thật ra ta rất kính trọng và ngưỡng mộ cha. Nhưng có một chuyện ta rất không thích nhưng người bắt ta làm.”

Nói xong, hắn còn một bộ thở dài. Chiến hết hồn, ta lỡ làm phật ý thằng con trời đánh này chỗ nào nhờ?

“Ta không hiểu vì sao cha suốt ngày cứ bắt ta giao lưu với nữ nhi, giao lưu nhiều đến phát ngán.”

Ặc, chuyện này có chút khó nói. Chiến định giải thích thì Thiên lại nói tiếp.

“Ta nghĩ ngươi muốn tảo hôn!”

Cái gì vậy cha nội ? Trong đầu Chiến đang sì trét nặng, thằng con lại liên tưởng gì xa xôi thế! Thiên diễn sâu.

“Ta muốn chú tâm lớn mạnh nên giả làm phế vật, không ai muốn cưới một cái phế vật cả. Nhưng có chút lạ là sau khi giả phế vật thì việc tiếp xúc nữ nhân vẫn khiến các nàng muốn gặp lại ta lần nữa. Ta rất khó hiểu, rất khó xử…”

Tần Chiến hài hước cười nghiêng ngã. Nói đến tu hành thì người ta nghĩ Thiên là một tên thiên tài chính hiệu, còn xét về chuyện nam nữ thì Chiến cá tên này à một khúc củi khô a!

Ngó bộ Tần Thiên đang giả bộ khó hiểu thì Tần Chiến mới cất lời giải thích.

“Ngươi cũng thật ngốc, ta vốn dĩ muốn rèn luyện cho ngươi một cái kĩ năng rất mạnh mẽ. Đó là tán gái a! Ấy vậy theo ta thấy thực sự rất hiệu nghiệm, nữ nhân gặp ngươi một lần đều mê như điếu đổ, là nhờ gen trội của ta với Linh nhi chứ ngươi coi bộ kĩ năng thật không ra gì!”

Nói xong Chiến ta còn một bộ hận luyện sắt không thành thép! Điều này làm Thiên bất lực muốn chết a! Nhưng ngoài mặt cũng chỉ dám tỏ ra rằng: chẳng hiểu lão đang nói cái quái gì?

Chiến cũng cười khổ không thôi, hắn vội đuổi Thiên đi nhanh.

“Đi đến Tử Cung sâm lâm nhanh đi ku, coi ta đá ngươi bây giờ!”

Thiên cũng quá khó hiểu, lúc nãy còn một bộ giữ hắn như giữ vàng, bây giờ liền muốn đuổi hắn đi ? Nhưng vì đúng ý hắn nên chuyện gì cũng dễ a!

Chuyến hành trình mới bắt đầu kể từ hôm…

“Nó đi rồi chứ chồng … ?”

Một âm thanh nũng nịu vang lên. Chiến cười khổ nói.

“Đi rồi! Câu trả lời đấy, ta biết ngay con trai ta là một thiên tài thì đâu dễ thành phế vật như thế, hahaha…”

Vũ Hoàng Linh hừ nhẹ.

“Ngươi tự sướng ít thôi, nó là con ta đẻ chứ có phải là ngươi đâu?”

Nói rồi, Chiến dâm dê nói:

“Con trai là cả hai cùng đẻ… Hay là giờ chúng ta kiếm cho nó một cái tiểu muội a…?”

Chiến cười ranh manh bước khẽ đến bên giường – nơi mà Vũ Hoàng Linh đã cư trú – như hồi còn trẻ. Nàng ta cũng hết sức thẹn thùng, tuy tuổi cũng không còn trẻ khỏe nhưng nhan sắc của hai người cũng được bảo quản tương đối tốt, chuyện gì muốn làm cũng có thể làm a.

Tốt tốt! Tần Chiến phi lên giường, lần lượt sờ mó khắp người Vũ Hoàng Linh, nàng thẹn thùng mắng khẽ.

“Cái tên bại hoại này, tính mê gái từ trẻ đến giờ vẫn y nguyên ?”

Chiến ta nhanh nhảu đáp:

“Trách ai bây giờ, trách nàng ai bảo yêu phải kẻ như ta chi…”

Rồi chuyện sau đó ai chả biết là chuyện gì chứ.

Nói đến Tần Thiên, hắn thật sự gấp đến không chịu nổi muốn chìm trong những âm thanh thăng cấp a. Nhưng bao lâu nữa mới có thể thăng lên Trúc Cơ Trung Kỳ nhỉ ?

Đáp án dĩ nhiên là sau khi hắn rời gia tộc rồi ! Bởi vì bây giờ hắn đang tại phòng chuẩn bị hành trang để đi Tử Cung sâm lâm a. Tại đây Thiên có nói chuyện với Nguyệt tiểu nha hoàn. (Nay tác lười gõ đủ tên quá nên ai cũng mỗi cái tên thôi đấy).

“Thiếu gia, ngài đã hoàn thành xong công chuyện trọng đại cả đời chứ?”

Hắn nhanh nhẹn đáp:

“Dĩ nhiên là xong rồi, giờ thì ta chuẩn bị rời nơi này để đi làm công chuyện trọng đại khác đó !”

Một bộ thần bí làm Nguyệt ta như khóc đến nơi! Ặc, cái tình huống cẩu huyết gì nữa đây, hắn bất lực đến cùng cực a!

“Thiếu gia bỏ ta đi lấy vợ sao?”

Thiên trợn mắt ngoác mồm, tưởng tượng gì mà ghê vậy mẹ? Hắn bất đắc dĩ nói:

“Ta chưa mười tám…”

---- Phân Cách Tuyến ----

Thiên đứng trước Tử Cung sâm lâm mà trái tim “cường giả” đang thật sự rung động không hề nhẹ. Nơi đây là một cánh rừng bạt ngàn với cây cối dày đặc đến lạ thường. Cây cối ở đây xanh tươi, đậm đặc linh khí hiếm có, là một nơi rất dễ sinh sôi nảy nở các loại linh thảo, linh thú mạnh mẽ, quý giá. Có thể nói, qua cảnh vật khu rừng thì Thiên có thể rút ra một vài bài học cho mình mà trước hết : không được đánh giá ai đó thông qua vẻ bề ngoài.

Vì sao ư ?

Cảnh vật Tử Cung sâm lâm quá mức yên bình, thỉnh thoảng lại có một cơn gió khẽ lay những cảm giác mát lạnh đến diệu kỳ. Trên cành cây có những loại linh quả, những con linh thú leo nhảy như khỉ, sóc,… chạy qua chạy lại trông vô hại và dễ thương theo một cách nào đó. Nhưng không đâu, đây là được đánh giá là một nơi nguy hiểm bởi ẩn chứa những yếu tố bí ẩn.

Đó là Đế Thú.

------------- Comment tương tác tí đê--------------------------