Chương 7: Thượng Quan Linh Tú

Phía trong rừng rậm yên tĩnh, một thiếu nữ lặng, ánh mắt cảnh giác không ngừng đảo qua những địa phương âm u, bàn tay siết chặt vũ khí bên hông tùy thời có thể xuất thủ bất cứ lúc nào.

Thượng Quan Linh Tú vào U Vệ Lâm đã được vài ngày, theo vị trưởng lão trong gia tộc nói hắn đã từng nhìn thấy một gốc Kim Hỏa Thụ bên trong U Vệ Lâm, thứ mà nàng cần nhất bây giờ để đột phá. Nàng tìm ở khu vực này mất mấy ngày, chỉ thiếu chưa lật ba tấc đất lên nữa thôi mà ngay cả bóng dáng của Kim Hỏa Thụ cũng không thấy.

Khẹc Khẹc...

Phía xa bỗng vọng đến một tiếng kêu đầy dữ tợn, Thượng Quan Linh Tú lập tức lùi lại, nhìn về nơi phát ra tiếng động kia bàn tay bất giác để lên thanh trường kiếm bên hông.

Rầm rầm, hàng loạt tiếng cây cối bị đánh đổ, âm thanh ngày càng gần hơn, Thượng Quan Linh Tú ngày càng căng thẳng, nơi đây đáng lý không thể có tồn tại mạnh mẽ như vậy được, nơi này không thể ở lâu.

Xuất hiện trong tầm mắt nàng là một con khỉ toàn thân đen óng, cao hơn một trượng, con khỉ này không ngừng vỗ ngực tạo ra những tiếng thùng thùng như chứng tỏ sự mạnh mẽ của bản thân.

"Nguy rồi, là Hắc Kim Linh Viên, loài yêu thú cấp năm này sao lại xuất hiện ở khu vực của yêu thú cấp bốn cơ chứ".

Thượng Quan Linh Tú lập tức nghĩ đến chuyện bỏ chạy, nàng còn chưa đột phá Khai Quang kì, đối đầu với yêu thú cấp ba còn được, cấp bốn còn có thể chạy thoát, một khi đã gặp loài cấp năm trên cơ bản là không có cơ hội đánh trả.

Nhẹ nhàng nấp sau một thân cây, Thượng Quan Linh Tú lập tức thi triển thân pháp lướt đi như bay. Con Hắc Kim Linh Viên kia cũng thấy nàng, Rống một tiếng rồi lập tức đuổi theo, hôm nay nó vừa lấy được đại bàn mới không ngờ có kẻ đã dám khiêu khích nó.

Con khỉ đen này điên cuồng đuổi theo nàng, dọc được đi cây cối ngăn cản đều bị nó một tát đánh đổ, tốc độ không hề kém Thương Quan Linh Tú thậm chí còn nhanh hơn nàng vài phần.

Nhìn con Hắc Kim Linh Viên kia ngày càng to hơn trong tầm mắt, Thượng Quan Linh Tú bắt đầu cảm thấy sợ hãi thật sự, ngay cả thân pháp độc môn trong gia tộc mà cũng không thể cắt đuôi được nó, sự chênh lệch cảnh giới không phải thứ mà một quyển công pháp có thể bù đắp được.

Rầm!

Hắc Kim Linh Viên nhảy lên, một quyền từ trên trời giáng xuống ngay nơi Thượng Quan Linh Tú sắp đến khiến nàng bất đắc dĩ phải dừng lại, lúc này Hắc Kim Linh Viên đã đứng trước mặt nàng, không nói một lời lập tức rống giận lao lên.

Một quyền đen bóng kèm theo linh lực dày đặc hướng Thượng Quan Linh Tú vỗ tới khiến nàng sợ tái mặt vỗi vàng lấy một ngọc giản ra để trước mặt, Rắc một tiếng, miếng Hộ Thân Phù do phụ thân nàng đưa lập tức xuất hiện một vết nứt hình mạng nhện, Thượng Quan Linh Tú vội vàng thôi động linh lực, nàng biết sớm muộn gì tấm Hộ Thân Phù kia cũng không chịu được lực lượng của con Hắc Kim Linh Viên kia, linh lực không ngừng bay vào sửa chữa các vết nứt kia.

Hắc Kim Linh Viên dù sao cũng bắt đầu có được một ít chí khôn, thấy công kích có hiệu quả càng làm nó điên cuồng hơn bao giờ hết, rầm rầm, vết nứt xuất hiện càng ngày càng nhiều, Hắc Kim Linh Viên vận dụng toàn bộ linh khí trong cơ thể không ngừng oanh tạc cái hộ tráo này, xoảng, rốt cục cái Hộ Thân Phù kia cũng không chịu nổi lập tực vỡ vụn, Thượng Quan Linh Tú tuyệt vọng ngồi phịch xuống mặt đất, nàng vô cùng hối hận, nàng không nên vì cái lời trước mặt mà liều lĩnh đi vào nơi nguy hiểm như U Vệ Lâm.

Hắc Kim Linh Viên không hề do dự, một quyền vẫn một quyền muốn đập nát sinh vật dám đi vào lãnh địa của mình kia.

- Này con khỉ kia, ngươi có biết mình đang làm phiền người khác không?

Đúng lúc này, một thiếu niên xuất hiện lơ lửng trước mặt Hắc Kim Linh Viên, thiếu niên da cháy nắng, khuôn mặt hờ hừng không chút dao động không ai khác chính là Tiểu Thiên.

Hắc Kim Linh Viên vô cùng bất ngờ về sự xuất hiện của Tiểu Thiên, lúc này hình ảnh trong mắt nó truyền tới hình hảnh một cú đấm hướng thẳng mặt của nó đập tới, do đã dồn toàn bộ lực lượng để tấn công Thượng Quan Linh Tú nên nó không còn một chút linh lực để ngăn cản lại quyền kia, chỉ dùng cơ nhục thuần túy để chống đỡ.

Phốc một tiếng thanh thúy, một đấm này hoàn toàn phá vỡ phần quai hàm của nó, thậm chí nó còn nghe thấy iếng kêu răng rắc của bộ hàm mình, Hắc Kim Linh Viên đổ ầm ra phía sau, lúc này trong đàu nó đang chạy hàng ngàn câu hỏi vì sao, ta mà lại thua lực lượng với một sinh vật tý hon như vậy, tại sao không có bất kì dao động linh lực nào,...

- Đi thôi!

Biết chắc một quyền này không đủ để giết Hắc Kim Linh Viên cùng lắm là nó bị thương, Tiểu Thiên lạp tức chạy đến ôm lấy Thương Quan Linh Tú rồi đạp lên không trung lao đi, kì lạ là Tiểu Thiên chạy trên không trung như đang chạy trên đất bằng vậy không hề có một chút khó khăn nào.

Hắc Kim Linh Viên bò dậy không thấy tên đã đánh mình đâu lập tức gào thét vỗ ngực, Tiểu Thiên cùng Thượng Quan Linh Tú ở xa cũng thấy nó bắt đầu trút giận lên những cây cối sinh vật xung quanh.

Tiểu Thiên rời tầm mắt về phía Thượng Quan Linh Tú đang co rúc trong ngực mình chậm rãi nói:

- Không phải sợ, đã không còn nguy hiểm nữa rồi!

Không để nàng kịp nói gì Tiểu Thiên liền đưa nàng về nơi ở tạm thời của hắn.

...

Bay không quá một khắc thời gian Tiểu Thiên liền về đến một hang động gần đó, thả Thượng Quan Linh Tú xuống, Tiểu Thiên đi vào trong động vọng ra:

- Đi đi!

Thượng Quan Linh Tú đang chìm trong thế giới riêng của mình, nàng vô cùng tò mò về người thanh niên trước mặt, tồn tại có thể đánh lui cả Hắc Kim Linh Viên mà không hề có chút tiếng tăm nào sao. Lòng khám phá của con người là vô tận, Thương Quan Linh Tú không đi mà tiến vào trong hang động tỏ vẻ đáng thương:

- Công tử, người sẽ không để một cô gái yếu đuối như ta một mình ở nơi đáng sợ như vậy chứ!

Tiểu Thiên thản nhiên đáp:

- Nếu biết nguy hiểm tại sao ngươi vẫn đi vào đây, nếu không phải tự tin lực lượng của mình cực mạnh thì ta cũng sẽ không làm thế đâu!

Đối với kiểu trả bài không theo lẽ thường của hắn Thượng Quan Linh Tú lập tức nuốt một số câu định nói vào bụng, ngươi không nhìn thấy ta cũng là một mĩ nhân sao, ta cũng có mặt trong xếp hạng năm người đẹp nhất Thương Hải Thành đó, thái độ nói chuyện với mỹ nữ của ngươi là như vậy hả.

Tiểu Minh bên trong làm vẻ đau khổ, cuối cùng cũng có nguời cùng ta chia sẻ nỗi buồn sâu sắc này rồi, hảo tri kỷ a.

Thấy vẻ mặt của tên vô tâm nào đó vẫn trơ ra không một chút biến hóa Thượng Quan Linh Tú cảm thấy trong người một cỗ tà hỏa không tên đang từ từ dâng lên, nàng trước giờ đi đến đâu cũng được mọi người ái mộ dùng ánh mắt si mê nhìn nàng, nay gặp Tiểu Thiên sự kiêu hãnh đó như là đang cố nói với nàng "Ngươi, chưa đạt" vậy.

- Cô đi đi, ta còn phải có việc cần làm!

Tiểu Thiên thấy vị cô nương kia vẫn đứng đó liền thiện ý nhắc nhở, ta nói còn chưa rõ hay sao mà ngươi còn đứng đó, mau đi đi để ta còn luyện tập.

- Không đi! Ta sẽ không đi đâu hết!

Thượng Quan Linh Tú ương ngạnh lắc đầu.

Tiểu Thiên cũng mặc kệ nàng, nhanh chóng cởi xuống chiếc áo đang mặc rồi đi về phía thác nước.

Thượng Quan Linh Tú bị hành động này của hắn làm cho hoảng sợ vội lấy tay bịt mắt lại nhưng lại kẽ kẽ hé mắt ra nhìn, đúng là đã nghiện còn ngại.

Tiểu Thiên tiếp tục huấn luyện dưới thác nước, tu nhiên lần này thá nước cao đến gần năm mươi trượng, hắn chịu đứng mấy ngày nay cũng chỉ mới có thể đứng vững dưới chân thác thôi.

Nhìn thân hình hoàn hảo đang ở trong thác nước kia khiến Thượng Quan Linh Tú đỏ bừng cả mặt, từ nhỏ đến giờ nàng nào đã được nhìn thấy cảnh này bao giờ, nàng cũng vô cùng kinh ngạc về thân thể của hắn, không ngờ có thể chịu được lực trùng kích của thác nước cao như vậy, nàng nếu dùng linh lực hộ thể thì cũng có thể thôi nhưng nếu không có linh lực chắc chắn một giây sau sẽ bị đánh bay.

Lúc này nàng cũng hồi tưởng lại lúc Tiểu Thiên đánh nhau với con Hắc Kim Linh Viên kia, hình như trong đòn đánh kia không hề mạng một chút linh lực nào, hoàn toàn là sức lực thuần túy, hơn nữa hắn có thể lăng không hư độ mà không có một chút linh lực nào tiết ra, phải biết trong Thương Hải Thành số người có thể lăng không hư độ cũng không quá mười người, Thượng Quan Linh Tú càng ngày càng cảm thấy thiếu niên này càng thần bí, lòng hiếu kì nhanh chóng đột phá.

"Hộc hộc..."

Tiểu Thiên leo được ba bước liền bị đánh bay ra ngoài khiến hắn vô cùng mệt mỏi, hồi tưởng lại lúc giao chiến trong nháy mắt với con khỉ đen kia càng làm cho Tiểu Thiên có thêm động lực để rèn luyện. Một quyền lúc đó nhìn như đơn giản nhưng lại là toàn bộ sức mạnh của hắn, Tiểu Thiên còn vận dụng sự kết hợp của cơ bắp để tăng thêm lực đạo mà cũng chỉ có thể làm cho nó ngã xuống, con khỉ này chính là sinh vật mạnh nhất hắn biết cho đến bây giờ, chiến ý của hắn bắt đầu sôi sục quyết tâm phải đánh bại được con khỉ đen kia.

Bắt qua vài con cá Tiểu Thiên lập một giàn nướng đơn sơ, lúc này hắn mới gọi Thương Quan Linh Tú tới:

- Cô tên gì? Ta tên là Tiểu Thiên!

Thượng Quan Linh Tú bắt được cơ hội nói chuyện ngàn năm có một hào hứng đáp:

- Ta tên là Thượng Quan Linh Tú, họ kép Thượng Quan.

- Mục đích cô đến đây làm gì?

- Ta đến tìm Kim Hỏa Thụ để nâng cao tu vi nhưng không ngờ lại gặp phải con Hắc Kim Linh Viên kia, may mà có ngươi cứu nếu không ta cũng không biết mình có thể còn sống hay không?

- Kim Hỏa Thụ?

Tiểu Thiên bỗng nhớ về mấy ngày trước lúc mới tìm được cái hang động cạnh thác nước mới này, lúc đi vào hắn thấy một gốc cây đỏ như máu, toàn thân có một luồng lửa nhẹ vây quanh, bên trên không hề có lá và trái chỉ có tững đốm lửa lập lòe, hắn nhớ là Tiểu Minh bảo đây là Linh Dược cấp bốn có thể rút được hơn năm trăm giá trị năng lượng, Tiểu Thiên lập tức rút ra mà không cần biết tác dụng của nó là gì.

Tiểu Minh cười cười:

- Chủ nhân, xem ra chúng ta là đã cướp đi cơ duyên của nàng, haha...

- Ừ!

Tiểu Thiên cũng không để ý, ai đến trước là của người đó, đạo lý này hắn thừa hiểu.

- Chủ nhân, ta có ý này, chi bằng giữ nàng lại, ngài thấy không phải ngài rất muốn biết về con đường tu luyện và hoàn cảnh của thế giới này sao? Cơ hội đến rồi đó, không chừng hai người còn có thể kết thành đạo lữ cũng nên, haha...

Tiểu Thiên cảm thấy cũng có lý, hiện tại hắn đang rất thiếu hụt kiến thức, chi bằng nhờ nàng giúp đỡ, khụ khụ hai tiếng:

- Ừm, ta thấy để ngươi ở lại đây cũng không có vấn đề gì, vấn đề là ngươi thân là nữ nhi nên chăm sóc bản thân mình cho tốt, ta thấy như vậy không tiện lắm đâu nên ngươi hãy đi đi, nếu chúng ta có duyên sau này sẽ gặp lại.

Thượng Quan Linh Tú một bộ hồ ly câu dẫn người khác ủy khuất:

- Ta tin Tiểu Thiên công tử sẽ không làm vậy đâu phải không? Ta là thân nữ nhi một khi ngươi muốn làm gì thì ta cũng không có cách nào phản kháng lại được.

"Tới luôn đê chủ nhân ơi, ta thấy nàng là đang dụ dỗ ngài phạm tội đó, phải cho nàng biết nam nhân chúng ta không thể khinh thường"

Bỏ qua con hàng Tiểu Minh đang gào thét, Tiểu Thiên bất đắc dĩ nói:

- Ta thì sẽ không làm vậy nhưng cô nương làm vậy có phải là quá tin tưởng ta rồi sao? Dù sao hai ta cungc chỉ mới gặp nhau lần đầu a.

- Không sao, chỉ cần nghe ngươi nói vậy ta liền yên tâm rồi.

- Được thôi, tùy cô nương vậy!

Thượng Quan Linh Tú cau đôi mày lá liễu, bất mãn:

- Ta không thích người quá lễ nghĩa, từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Thiên đệ đệ, còn ta sẽ là Linh Tú tỷ tỷ.

Tiểu Thiên từ chối cho ý kiến, chăm chú ăn nốt con cá trên tay.