Chương 8: Đối luyện

Thiên Huyền đại lục, thế giới cường giả vi tôn, nơi đây trời tròn đất vuông, vạn vật thông linh, Linh Khí tràn ngập.

Thương Hải Thành chỉ là một vùng đất vô cùng nhỏ bé trong khối đại lục này, nhờ hấp thu linh khí trôi nổi trong thiên địa con người không ngừng mạnh lên, sức mạnh được phân ra làm chín cấp bậc: Tôi Thể, Tụ Khí, Luyện Hồn, Khai Quang, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hợp Linh, Chí Tôn, chia sơ, trung, hậu, đỉnh phong.

Không chỉ con người, ngay cả những sinh vật khác cũng có thể tu luyện, phân cấp từ một đến chín ứng với cánh giới loài người, thực vật cũng vậy.

Tiêu Thiên thông qua Thượng Quan Linh Tú thu về được rất nhiều tin tức hữu ích, nói về vấn đề này Thượng Quan Linh Tú cũng rất ngạc nhiên, tên này giống như là từ cục đá nứt ra vậy, hỏi gì cũng không biết, không hiểu tại sao lại có được lực lượng mạnh như vậy.

Tiểu Thiên hiện tại đang tập luyện với thác nước kia, hắn đã leo được hơn mười trượng, hắn tự tin chỉ cần sử dụng sức mạnh gen liền có thể chinh phục được nơi này nhưng hắn không làm vậy, chỉ có thể sử dụng sức mạnh thuần túy nhất mới có thể phát triển được tiềm năng ẩn tàng trong cơ thể.

- Tiểu Thiên, nghỉ ngơi thôi, ta đói rồi!

Thượng Quan Linh Tú ở dưới nói vọng lên.

Sau bữa trưa giản dị, Tiểu Thiên chắm chú nhìn Thượng Quan Linh Tú khiến nàng đỏ mặt:

- Nhìn gì? Chưa thấy ai xinh đẹp như ta sao?

Tiểu Thiên lắc đầu bay biến thành thật nói:

- Linh Tú tỷ, ta muốn luyện tập với tỷ!

Vốn còn đang mơ mộng thiếu nữ Linh Tú tỷ lập tức tỉnh giấc:

- Được!

Nàng cũng rất muốn xem Tiểu Thiên rốt cuộc mạnh đến đâu.

...

- Ta tấn công đây!

Tiểu Thiên tiến vào trạng thái chiến đấu, hắn không hề sử dụng lực lượng gen, đơn thuần lấy sức lực của mình đánh tới.

Thượng Quan Linh Tú đã từng chứng kiến lực lượng khủng bố của Tiểu Thiên nên lập tức dùng Linh Lực hộ thể.

Không hề vì nàng là nữ nhân mà nương tay, rầm, một đòn toàn lực của hắn vậy mà không thể phá vỡ lớp Linh Lực kia chỉ làm nó run lên nhẹ nhàng.

Linh Tú tỷ đang rất tức giận, sức mạnh này tuy kém hơn rất nhiều so với một quyền khi Tiểu Thiên đấu với Hắc Kim Linh Vương nhưng từ cách chiến đấu không biết thương hoa tiếc ngọc của ai đó khiến nàng vô cùng tức tối.

Tiểu Thiên không tấn công mà lui về sau, một dạng bất đắc dĩ nói:

- Linh Tú tỷ, nếu tỷ cứ làm như vậy thì làm sao gọi là chiến đấu được.

- Được, ta chơi với ngươi!

Linh Tú lao lên, thân pháp liên tục thay đổi, không quá hai cái chớp mắt lập tức áp sát Tiểu Thiên, Linh Lực bao lấy tay một chưởng vỗ tới, Tiểu Thiên không để ý chỉ đành giờ tay lên đỡ đòn. Linh Tú thấy tấn công không hiệu quả liền chuyển sang dùng cước bộ, hai chân như hai đạo lưu quang không hề dừng lại.

Tiểu Thiên cũng không phải chỉ chịu đánh, không hiểu sao lúc Linh Tú tỷ tấn công hắn đột nhiên có một cảm giác rất kì quái, hắn biết được sơ hở trong mỗi đòn tấn công kia thậm chí còn biết đòn tiếp theo sẽ là như thế nào tiếp đến. Điều này hắn đã hỏi qua Tiểu Minh nhưng mà đến Tiểu Minh cũng không biết tại sao.

- Tỷ tỷ, ta cũng không phải chỉ biết nhận đòn thôi đâu.

Tiểu Thiên đột nhiên cúi xuống, một cú quét đất tung ra, Linh Tú không hoảng tiến tới một bước dễ dàng thoát khỏi, nàng còn không quên cho Tiểu Thiên thêm một cước. Tiểu Thiên lập tức xoay người lấy chân đỡ đòn, hai người bắt đầu chuyển sang đấu cước bộ. Linh Tú càng đánh càng bị động, nàng thật sự khâm phục khả năng cận chiến của Tiểu Thiên, một người nằm trong Thập Đại Tuấn Kiệt của Thương Hải Thành như nàng cũng không thể đánh lại được.

Bản năng chiến đấu của Tiểu Thiên như trời sinh đã có vậy nhưng đây không phải phong cách của hắn, bản năng thực sự của hắn là giết người, đúng vậy, lúc chiến đấu với Thượng Quan Linh Tú hắn đã phải thay đổi rất nhiều lần đánh vào tử huyệt thành những đòn giao đấu thông thường, nếu không thì kết quả ra sao hắn cũng không dám tưởng tượng.

Tiểu Minh lúc này mới xuất hiện khuyên bảo:

- Cũng không hẳn là như vậy, ngài nên học nhiều phong cách chiến đấu khác nhau, không phải lúc nào giết người cũng là lựa chọn đúng đắn!

- Ta biết.

Bên ngoài Linh Tú rốt cục không chịu được, hô một tiếng Linh Lực trong người bùng nổ, cả người phát ra một cỗ uy áp vô hình:

- Tiểu Thiên, không ngờ đệ có thể bức được ta dùng đến Võ Kĩ, đây chính là võ kĩ ta tu luyện từ nhỏ, Hổ Hình Quyền!

Mơ hồ có tiếng hổ gầm truyền đến, Tiểu Thiên lại bị ép về hạ phong, đến giờ hắn mới hoàn toàn là chịu đòn, không hề có sức phản kháng.

Bốp! Bốp! Binh!...

Hai người không ngừng va chạm hơn một canh giờ rút cục cũng nghỉ ngơi, Tiểu Thiên mệt mỏi nằm xuống đất, toàn thân hắn được Thượng Quan Linh Tú chăm sóc cho hiện còn đau ê ẩm, Linh Tú không thể nào mất hình tượng như vậy, nangftimf một hòn đá ngồi lên nghỉ ngơi, cả hai đều hồi tưởng lại trận đấu vừa rồi.

Trận đấu vừa rồi hoàn toàn không cân sức, Tiêu Thiên và Linh Tú cả hai đều thấy vậy, bản thân Tiểu Thiên chỉ dùng sức mạnh thông thường không thể phá được phòng ngự của Linh Tú, còn nếu so về kĩ năng thì Tiểu Thiên lại hơn hẳn, nếu Linh Tú không sử dụng Võ Kĩ thì hoàn toàn không thể củ hành hắn được. Tiểu Thiên bây giờ mới thấy ngày đó đâm được con khỉ đen kia ngã xuống bản thân đã may mắn nhường nào.

- Linh Tú tỷ, ta thấy trong lúc chiến đấu tỷ nói cái gì Võ Kĩ, nó là cái gì?

Thượng Quan Linh Tú đối với tên cái gì cũng không biết tâpj thành thói quen, nhẹ nhàng mỉm cười giải thích:

- Võ Kĩ chính là cách sử dụng Linh Lực theo những lộ tuyến nhất định cộng với cách thức sử dụng mà hình thành. Tuy nhiên nó tiêu hao Linh Lực vô cùng nhiều nên ta cũng rất ít khi sử dụng.

Tiểu Minh lười biếng nói:

- Nói đơn giản thì Võ Kĩ giống như kĩ năng vậy, tùy vào cách vận chuyển khác nhau, năng lượng khác nhau mà hình thái tác dụng cũng sẽ khác nhau.

Năng lượng là một thứ rất phức tạp, Tiểu Thiên đến giờ vẫn không thể hiểu rõ, với trình độ của hắn hiện giờ chưa đủ để tiếp cận về lĩnh vực này, việc cần làm bây giờ là đẩy nhanh quá trình khai thác gen của bản thân, chỉ có càng mạnh thêm hắn mới có tư cách được biết thêm nhiều thứ.

- Linh Tú tỷ, sau lúc tỷ sử dụng xong Hổ Hình Quyền ta liền cảm thấy ngươi vô cùng yếu nhược, khi không có thứ được gọi là Linh Lực kia bảo hộ ngươi liền trờ về không khác gì một thường nhân cùng lắm là mạnh hơn hai hay ba lần, lúc đó người khác muốn giết ngươi liền đơn giản như bóp chết một con kiến vậy.

Tiểu Thiên thành thật nói.

- Ừm, điều này ta hoàn toàn biết, nhưng bản thân ta cũng không biết có cách nào, bảo ta đi tập luyện như ngươi hoàn toàn không được.

Thượng Quan Linh Tú ủ rũ nói, nàng cũng rất nhiều lần phiền muộn về vấn đề này, dù sao thể chất nữ nhi sinh ra vốn đã yếu đuối.

Tiểu Minh một vẻ cao thượng nói:

- Chủ nhân, thật sự vấn đề này rất đơn giản, bảo nàng ngâm dược liệu luyện thể đi, cách này ngươi bây giờ cũng có thể áp dụng được!

"Tại sao ngươi không nói sớm".

Tiểu Thiên rất bực bội, con hàng này cứ giữ hàng đến khi hắn cảm thấy muốn thì mới đưa ra, Tiểu Thiên quan ngại mình có nên chỉnh tên này một chút không.

- Ta hoàn toàn là nghĩ cho ngài, số giá trị năng lượng đã sắp đủ để đổi lấy công pháp luyện thể rồi nên ta mới không muốn ngài lãng phí nữa!

Tiểu Minh vội vàng giải oan.

Đợi khi thân thể đã hồi phục toàn bộ sức lực, Tiểu Thiên cũng không tập luyện nữa mà chạy đi tìm yêu thú, hắn còn cần nhiều lần thực chiến hơn, Linh Tú không phải là một lựa chọn tốt.

- Tiểu Minh, ta còn bao nhiêu giá trị năng lượng?

- Chín trăm ba mươi!

- Được rồi!

Tiểu Thiên tăng nhanh tốc độ, hôm nay nhất định phải đạt đủ một nghìn, hắn rất mong đợi vào công pháp luyện thể kia.

Đi được khoảng một canh giờ, Tiểu Thiên liền nhìn thấy một con Thanh Lân Xà đang cuộn mình trước một cửa hang động nhỏ, nhìn qua có thể ước chùng nó dài đến vài trượng cực kì khủng bố, Tiểu Thiên đạp lên trời từ từ tiến lại gần, đây chính là một dị năng mà hắn đã đổi được tên là Đạp Không, có thể di chuyển trên không như trên đất bằng, ngốn của hắn hơn tám trăm giá trị năng lượng. Tiểu Minh ban đầu khuyên hắn không nên mua, hắn nói chỉ cần đạt được đến đỉnh cao của sinh mệnh thể bậc một là có thể làm được như vậy, Tiểu Thiên lắc đầu, hắn hiện tại không biết đến bao giờ mới đạt được cấp độ đó, bây giờ hơn hai tháng mà mới được 30%, tiến độ đã triệt để dừng lại, hắn muốn có một con bài giữ mệnh lúc cần thiết.

Nhìn vào trong hang động nhỏ kia hắn liền thấy rõ ràng có một cây hoa sen đang tở ra hào quang mờ ảo, hắn dù không biết nó là gì nhưng chắc chắn là bảo vật, vội liên hệ Tiểu Minh:

- Tiểu Minh, ngươi có biết đấy là gì không?

- Trời ơi, sao thứ này có thể xuất hiện ở nơi như thế này, chủ nhân, đây chính là một gốc Băng Niên Tuyết Liên vô cùng hiếm có, là hàng cực phẩm dùng để luyện thể, không những thế ngài còn phải lấy được cả cái hàng động này!

Tiểu Minh một bên điên cuồng la lên, trông hắn như đã bắt đầu nhập ma vậy. Tiểu Thiên thấy vậy liền biết trúng mánh rồi, bình tĩnh tiếp cận con Thanh Lân Xà kia, nhẹ nhàng rút thanh đoản đao ra ý đồ giết nó nhanh nhất có thể.

Không để Tiểu Thiên đắc thủ, thanh đoản đạo của hắn chém xuống tấm vảy của Thanh Lân Xà chỉ bắn ra vô số tia lử để lại trên người nó một vết cắt mờ nhạt. Con Thanh Lân Xà đang nằm cũng bị đánh thức dậy, tròng mắt khẽ đảo lập tức khóa Tiểu Thiên trong tầm mắt, khè khè, các tấm vẩy trên người không ngừng dựng lên, Tiểu Thiên cảm thấy không ổn lập tức lui lại, Phốc, nơi hắn vừa đứng bị một bãi chất độc Thanh Lân Xà phun ra ăn mòn. Không chút do dự, Tiểu Thiên sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình lao đến, hắn rất kiêng kị thứ chất độc kia nên di chuyển theo đường chéo để tiếp cận nó, lợi dụng lúc bản thân khuất sau thân cây, Tiểu Thiên toàn lực huy động Đạp Không, cả người bắn lên như lưu tinh. Con Thanh Lân Xà dọc đường phun không biết bao nhiêu chất độc dột nhiên không tìm thấy mục tiêu làm nó khó hiểu vươn mình lên nhìn dáo diếc xung quanh. Nó bỗng nhiên cảm thấy nguy hiểm đang ập đến, bản năng dã thú đang kêu gọi nó, tấm vảy trên người hạ xuống từng dòng Linh Lực không ngừng thoát ra bao bọc lại toàn thân.

Rầm!

Tiểu Thiên từ trên trời giáng xuống, một cước ngay lập tức đạp cho nó nằm xuống đất, một chân đè lên đầu nó, hai tay chuẩn bị đánh vào phần bảy tấc của nó, Thanh Lân Xà huy động chiếc đuôi quật đến, Tiểu Thiên vội vàng tránh thoát, chiếc đuôi của nó đã được cường hóa bởi Linh Lực, một đuôi đi qua liền để lại một rãnh sâu dưới mặt đất, Thanh Lân Xà đột nhiên há miệng, Tiểu Thiên cảm thấy bản năng của hắn đang kêu lên sợ hãi, khồng hề do dự quay người dùng hết tốc độ chạy thục mạng. Đứng trên quan sát xuống, cả một vùng chu vi vài chục trượng hắn vừa đứng đã bị một phun của con Thanh Lân Xà biến thành rừng băng.

Tiểu Thiên chán nản, hiện nay vẫn chưa đử sức để chiến đấu được với những tồn tại mạnh mẽ như vậy, ghi nhớ nơi này rồi trở về.

Thượng Quan Linh Tú thấy Tiểu Thiên trở về chạy lại gần hỏi han:

- Tiểu Thiên ngươi làm sao lại ra nông nổi này, vết băng trên áo của ngươi từ đâu ra vậy?

Sau khi nghe Tiểu Thiên kể qua một lượt Thượng Quang Linh Tú cũng phải kinh hãi che miệng nhỏ lại:

- Thứ ngươi giao đấu chính là Thanh Lân Xà đấy biết không, nó là yêu thú thuộc nhóm cao cấp trong U Vệ Lâm, theo hình dáng ngươi kể thì chắc chắn đã trưởng thành, thực lực chắc chắn là Khai Quang kì, ngay cả ta cũng không nắm chắc có thể chạy được nếu gặp nó hay không vậy mà ngươi lại có thể đánh nhau với nó, còn ép nó sử dụng Linh Lực.

Thiếu niên này ngày càng thần bí rồi, nàng phát hiện mặc dù đã ở cạnh hắn khá lâu nhưng vẫn không thể biết hết về con người này.