Chương 6: Rèn luyện

Ùm!

Một thiếu niên đột nhiên bị đánh bay ra từ thác nước, bóng dáng kia chính là Tiểu Thiên.

Hắn đã tiến vào U Vệ Lâm được nửa tháng nhưng vẫn chỉ hoạt động ở khu vực rìa ngoài nơi có thác nước này, trong thời gian này hắn không ngừng vẫn dụng các phương thức luyện thể trong truyền thừa như hít đất, chạy bước ngắn, nâng tạ...

Nửa tháng qua không hề lãng phí, dưới sự chỉ điểm của Tiểu Minh, Tiểu Thiên tiến bộ phải nói là thần tốc, loại tăng trưởng này khiên Tiểu Minh cũng phải tặc lưỡi thán phục, Tiểu Thiên cả người trưởng thành lên một chút, cơ bắp cũng bắt đầu rõ ràng hơn, làn da ngăm đen do phơi nắng, mỗi giây phút tập luyện Tiểu Thiên đều có thể cảm nhận được lực lượng của cơ thể đang tăng lên. tuy rất ít nhưng điều này càng thúc đẩy hắn điên cuồng hơn.

Hộc hộc...

Tiểu Thiên lúc này đã ngoi lên mặt nước thở từng ngụm lớn, vài ngày trở lại đây hắn cảm giác nhưng bài tập thông thường không thể giúp hắn thỏa mãn nữa, vậy là Tiểu Thiên lại tìm đến Tiểu Minh, Tiểu Minh lười biếng chỉ thác nước trước mặt:

- Thác nước kia cao cũng tầm ba mươi trượng( tầm 120m), nếu ngài có thể từ đáy thác bò lên trên đỉnh rồi ta lại nói tiếp!

Thành ra vài ngày này sau khi hoàn thành xong các bài tập kia, Tiểu Thiên liền chạy đến dưới thác nước luyện tập. Nhìn thì đơn giản nhưng khi thực hiện mới thấy khó khăn cỡ nào, lần đầu tiên vừa bước vào hắn liền bị hất văng ngay ra lập tức, lúc này hắn mới biết thứ Tiểu Minh bắt mình làm kia khó khắn cỡ nào, ngay cả bây giờ hắn cũng chỉ có thể duy trì đứng dưới thác nước một khắc là tối đa.

- Ta không tin!

Tiểu Thiên không cam lòng bơi lại gần thác nước, lần này hắn sử dụng đến cả lực lượng gen của bản thân, kết quả là cũng chỉ có thể leo được hơn mười liền thất bại. Leo lên bờ nghỉ ngơi, giọng nói Tiểu Minh lập tức vang vọng trong đầu:

- Ngài không nên sử dụng thứ sức mạnh kia, nó chỉ làm cản trở sự phát triển của ngài thôi, chỉ cần ngài có thể đạt được trình độ kia ta tin khi sử dụng lại sức mạnh này uy lực đơn giản đâu chỉ đơn giản là tăng hai ba lần đâu.

- Ta biết, nhưng ta cảm giác được sự tăng trưởng đang chậm lại, ta muốn học chiến đấu, chỉ có kẻ thù mới là kẻ tốt nhất giúp ta mạnh lên.

Tiểu Thiên sau một hồi suy nghĩ đưa ra đề nghị.

Tiểu Minh đáp:

- Được!

Thế là theo chỉ điểm của Tiểu Minh, hắn bắt đầu đi sâu vào trong U Vệ Lâm.

Theo như những gì Tiểu Thiên nghe được, U Vệ Lâm là nơi chứa rất nhiều yêu thú nguy hiểm, càng vào sâu càng có nhiều yêu thú mạnh mẽ, ngay cả đàn yêu lang đã tấn công Lâm Sơn Trấn của hắn cũng chỉ có trình độ bình thường thôi.

Nửa tháng tích lũy không ngừng thu thập những thứ có năng lượng cao, hiện nay Tiểu Thiên đã có hơn năm trăm giá trị năng lượng, nghe Tiểu Minh nói số năng lượng này là để chế tạo đồ vật để dạy hắn thuật cách đấu nên Tiểu Thiên vẫn không đụng vào, Thanh Đồng Cổ Kính có thể tạo ra mọi thứ, theo những lời Tiểu Minh nói chính là như vậy, chỉ cần ngươi có nguyên liệu còn đâu chỉ việc dùng giá trị năng lượng mua bản vẽ và chế tạo là được, do ngày càng mạnh lên nên Tiểu Thiên ngày càng nhận rõ hơn về sự khủng bố của chiếc gương này, hắn đến tận bây giờ còn chưa biết hết công năng của nó.

Tiểu Thiên đột nhiên dừng bước nhảy lên thân cây cạnh đó, hắn ngửi thấy mùi máu tươi, rất nồng chứng tỏ gần đây đang hoặc đã xảy ra chiến đấu với quy mô lớn, nhẹ nhàng di chuyển trên những cành cây rất nhanh Tiểu Thiên đã thấy được cảnh vật trước mắt.

Phía dưới một con sói vô cùng to lớn đang lặng lẽ đứng nhìn bầy đàn của mình vây quanh một vài con hươu lạc đàn.

"Chúng ta thật là có duyện phận".

Sát khí trong mắt Tiểu Thiên nhanh chóng phun trào, vẫn cái bộ dạng cao cao tại thượng kia, vẫn là đôi mắt coi thường hết thảy kia, làm sao Tiểu Thiên có thể quên được, ngày hôm đó trong Lâm Sơn Trấn chính nó là thứ đã đem đến tai họa cho huynh muội hắn, con Ngân Lang Vương đáng chết, chính nó cũng là một nguyên nhân khiến Tiểu Tuyết của hắn phải chết.

"Tiểu Minh, ta có bao nhiêu phần thắng nếu chiến đấu với con Ngân Lang Vương kia".

Tiểu Minh thờ ơ nói:

-Đấu chính diện thì ngang sức, nhưng ta nghĩ ngài sẽ không làm thế đâu, nếu áp sát đánh lén thì khả năng thành công là tám phần, tất nhiên đó là lúc ngài trong trạng thái chiến đấu.

Tiểu Thiên nhẹ nhàng gật đầu bắt đầu di chuyển, bước đi của hắn nhẹ như mèo, luồn lách vô cùng cẩn thận, không bao lâu hắn đã xuất hiện ngay phía trên đầu con Lang Vương. Không hề do dự, Tiểu Thiên lập tức mở khóa gen vụt một tiếng nhanh như chớp lao xuống.

Con Ngân Lang Vương kia ngay tại thời điểm đó lập tức cảm nhận được một cỗ uy hiếp chí mạng, nó lập tức nhìn xung quanh nhưng không phát hiện bất cứ thứ gì khả nghi, bất quá bản năng của nó đang cảnh báo mãnh liệt, nó lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác.

Phập!

Một tiếng đâm thanh thúy vang lên, con Ngân Lang Vương này không hề đoán được kẻ địch ở phía trên điều này giúp Tiểu Thiên càng dễ xuất thủ, một đạo lập tức đâm thủng đầu con Ngân Lang Vương trước mặt. Không để ý thành công hay thất bại, Tiểu Thiên lập tức phát động toàn lực nhanh như sóc trèo lên một thân cây gần đó.

Tiểu Minh quan sát cả quá trình như mây trôi nước chảy của Tiểu Thiên thì vô cùng kinh ngạc:

- Chủ nhân, ngài học được điều này ở đâu vậy?

- Ta cũng không biết, nhưng mỗi lần chiến đấu bản năng của ta liền tự động mách bảo làm cách nào hạ gục đối thủ nhanh nhất mà ngay cả ta cũng không hiểu tại sao mình lại có thứ kinh nghiệm đó.

- Phong cách chiến đấu thật cẩn thận! Ta xem chừng ngài còn có tố chất làm sát thủ nữa đấy!

- Ừ!

...

Ngân Lang Vương vốn đang định triệu tập bầy đàn của mình lại thì một trận cảm giác đau đớn lập tức tràn đến khiến nó kêu gào thét đau đớn. Thấy "Vương" kêu thảm, cả bầy sói liền bỏ con mồi đang ăn dở xuống chạy đến bên cạnh nó.

Ngao u~~~~

Ngân Lang Vương kêu lên vài tiếng cuối cùng lập tức đổ phịch xuống đất hoàn toàn im lặng, thanh đoản đao cắm vào đầu nó vẫn nhỏ từng gọt máu xuống đất, cả bầy sói thấy vậy lập tức hoảng sợ gào lên điên cuồng, vài con còn tiến lại gần liếm liếm vết thương kia.

- Tiểu Minh, xuống thu thập đi!

Tiểu Thiên dứt lời, Thanh Đồng Cổ Kính trong mi tâm của hắn xuất hiện lặng lẽ bay về phía con Ngân Lang Vương đang nằm kia, Thanh Đống Cổ Kính nhẹ nhàng xoay chuyển, không hề có kim quang phát ra nhưng xác con Ngân Lang Vương theo mắt thường có thể phát hiên đang từ từ gầy lại, vài giây sau dưới mặt đất chỉ còn lại duy nhất một bãi cát bụi, bầy sói lập tức hoảng sợ mỗi con một hướng bỏ chạy.

- Ha ha... phen này phát rồi, không ngờ con Lang Vương này cho chúng ta gần một trăm giá trị năng lượng.

Tiểu Minh vừa chui về lập tức cười lớn.

- Cấp bậc của nó là gì?

Tiểu Thiên tò mò, bản thân có thể đánh bại nó chứng tỏ thực lực cũng đang trong tầm đó.

- Không rõ, đối với cấp bậc của đại lục này ta vẫn chưa rõ, dù sao ta cũng vừa mới tỉnh dậy hơn nữa bản thân ta cũng không phải người thuộc về nơi này.

Nhận được đáp án khiến Tiểu Thiên hơi thất vọng nhưng rất nhanh hắn liền bình tĩnh:

- Không cần vội, khi nào hoàn thành được mục tiêu kia chúng ta sẽ bắt đầu khám phá thế giới rộng lớn này.

...

Lại qua hơn mười ngày, Tiểu Thiên lại quay về phía dưới thác nước kia, hắn quyết tâm phải chinh phục được thác nước kia.

Lúc này từng bó cơ bắp trên cơ thể đã xuất hiện rõ rệt, tuy to nhưng không quá khổ, làn da do phơi nắng nhiều nên càng cháy rạm, toàn thân hắn đều toát lên một vẻ mị lực khó tả.

- Ha ha...

Tiểu Thiên cười lớn, hắn cuối cùng cũng dùng chính sức lực của mình leo lên được đỉnh của thác nước kia, nhìn từ trên xuống khung cảnh U Vệ Lâm bát ngát vô tận khiến Tiểu Thiên không khỏi vừa lòng thả người rơi xuống, cuối cùng mục tiêu nhỏ đã hoàn thành.

- Sung sướng gì chứ, cuối cùng không phải vẫn dùng năng lượng cường hóa thuộc tính sao!

Tiểu Minh bất mãn nói.

- Ngươi nói số năng lượng đó không đáng kể mà, chính bản thân ta cũng chỉ cường hóa sức mạnh với phản xạ thần kinh thôi không ngờ lại tiến bộ nhanh như vậy, biết thế làm từ đầu không phải tốt hơn sao?

Tiểu Thiên vẫn như cũ khuôn mặt ngàn năm không thay đổi nói, cường hóa thuộc tính tỷ lệ vô cùng cao, mười giá trị năng lượng mới đổi được một điểm thuộc tính, số điểm hắn cường hóa vẫn chưa thấm vào đâu hết.

- A!

Tiểu Minh cảm thấy bất lực rồi, không kiến thức thật bất hạnh mà, ta là đang giúp ngài mài giũa căn cơ đó có biết không, khổ cho thân ta, giúp ngươi mà ngươi không biết lại còn đổ cho ta nói ta keo kiệt, ta ngất mất a.

Bỏ qua Tiểu Minh đang than vãn bên cạnh, Tiểu Minh nhanh chóng mặc lại y phục, hướng về phía sau trong U Vệ Lâm nói:

- Mục tiêu đã đạt được rồi, coi như bây giờ cũng có chút thực lực để sinh tồn, ta muốn vào sâu hơn để tìm kiếm những thứ hữu ích hơn với bản thân.

Hiện tại quá trình tiến bộ của hắn phải gọi là trì trệ không thể tăng thêm được nữa, độ khai phát như dừng hẳn ở 12% tăng lên không đáng bao nhiêu, hắn cần bây giờ nhất chính là cơ duyên để tiếp tục đột phá.

- Hiện tại ta đang có bao nhiêu giá trị năng lượng còn dư?

Tiểu Minh mặt đen như nhọ nồi chán nản:

- Hai mươi hai!

Tiểu Thiên có chút bất ngờ, tính thêm mấy ngày gần đây vậy mà hắn đã cường hóa gần một nghìn giá trị năng lượng, hắn bắt luôn cảm thấy không đủ dùng, Thanh Đồng Cổ Kính chỉ cho hắn mỗi ngày rút năng lượng một lần mà khu vực quanh hắn không thể tìm được bất kì đồ vật cao cấp nào tất cả chỉ dao động trong hai mươi năng lượng, thậm chí còn ít hơn, điều này cũng góp phần giúp hắn có thêm động lực tiến vào U Vệ Lâm thật sự.