Chương 5: Họa quốc yêu phi (5)

Khi Giang Lăng lại mở mắt ra, đập vào mắt là tầng tầng màn sa, mùi thuốc nặng nề quanh quẩn nơi đầu mũi như đã trở về trước kia.

"Ái phi."

Tiếng nói mang phần tiếc hận kéo ý thức quay lại, Giang Lăng bị hai cái tay nắm lấy, cái tay đó còn nhéo lòng bàn tay cậu.

Lão sắc quỷ.

Giang Lăng lầm bầm trong bụng, đến nắm cái tay cũng chẳng chịu yên, nào như cậu thiếu niên mười mấy tuổi kia, nghiêm túc đứng đắn, chẳng có chỗ nào thất lễ cả.

Cái đầu tựa trên gối mềm hơi nhúc nhích, Giang Lăng nhìn thấy lão hoàng đế đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhìn cậu đầy tình cảm.

"Ái phi, nàng tỉnh rồi, có chỗ nào khó chịu không?" Chiêu Dương đế tỏ vẻ thương tiếc, vươn một cái tay ra định sờ mặt Giang Lăng, "Tuy con không còn thì rất đáng tiếc, nhưng ta sẽ không trách nàng, sau này chúng ta vẫn còn có thể có hoàng nhi mà. Giờ nàng phải cố gắng điều dưỡng, tuyệt đối đừng tổn hại đến thân thể..."

Chiêu Dương đế dừng tay giữa không trung, một bàn tay thanh tú nắm chặt lấy cổ tay hắn, xương tay cũng không nhỏ, nhưng từng ngón từng ngón trắng muốt mảnh dẻ. Có lẽ vì sảy thai mất máu nên có thể thoáng thấy gân xanh ẩn dưới da thịt trắng nõn.

Tưởng cậu muốn làm ầm lên, Chiêu Dương đế lặng mím môi, bèn nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người hại nàng rơi xuống nước, nhưng nàng thân là hoàng phi, tất nhiên nên..."

Bốn chữ hiền lương thục nữ chưa ra khỏi miệng, Chiêu Dương đế đã nhìn thấy người vừa tỉnh lại mỉm cười với hắn.

Những lời vốn định vỗ về trước rồi trách một cách vừa phải sau nghẹn lại trong cổ họng.

Trên giường gấm, mái tóc dài của Giang Lăng xõa ra dưới người, gương mặt giữa làn tóc trắng nhợt xinh đẹp, đôi mắt cậu nhìn Chiêu Dương đế vừa quyến rũ vừa mang một tầng hơi nước, nụ cười nhẹ nhàng, chậm rãi, dịu dàng, gợi lên toàn bộ cảm xúc của người kia.

"Bệ hạ, thần thiếp không đau lòng." Đôi môi mất sắc máu nói vậy.

Tuy ban đầu Chiêu Dương đế còn cực kỳ kinh ngạc trước sắc đẹp của Giang Lăng, nhưng quốc sắc thiên hương thì sao? Nhìn suốt hai tháng trời cũng sẽ mất đi cảm giác mới mẻ, Chiêu Dương đế vốn là người háo sắc, lại có mới nới cũ, sự choáng váng ban đầu qua đi, chỉ còn lại phần "sắc", đến thương tiếc cũng ít hẳn.

Lúc này, hắn lại hơi choáng váng rồi.

"Thực ra thiếp rất muốn cùng bệ hạ sinh một hoàng nhi, nhưng chỉ cần bệ hạ vẫn ở lại với thiếp, thiếp sẽ không đau lòng nữa."

Khi nói câu này, Giang Lăng hạ mắt, tựa như đang che giấu sự đau buồn trong con ngươi.

Chiêu Dương đế động lòng, ôm Giang Lăng vào ngực, xoa lên xoa xuống trên lưng cậu mà không ngừng an ủi, thề thốt mà nói cậu chịu khổ rồi, sẽ thăng cậu làm một trong tứ phi.

Lúc rời khỏi, Chiêu Dương đế lại thưởng một đống trân bảo và thuốc bổ.

Cửa phòng mở ra rồi chầm chậm đóng lại, mãi đến khi không thấy bóng dáng Chiêu Dương đế nữa, Giang Lăng đuổi cung nga ra ngoài, một mình ngồi trên giường run run nổi da gà.

Đọc xong lời thoại rồi.

[Ting—— hệ thống đang khởi động]

[Thiện cảm của Chiêu Dương đế 20]

Giang Lăng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy kinh thư vốn khép chặt đang lấp lóe kim quang, trước ánh mắt chòng chọc của Giang Lăng, từ từ mở ra trang đầu tiên.

Sau đó, Giang Lăng nghe thấy tiếng nói như chuông vỡ quen thuộc.

"Ký chủ! Hồ Hán Tam tôi về rồi này! Ha ha ha!"

"Tôi thấy anh càng ngày càng diễn sâu rồi đấy, biểu cảm trông hưởng thụ lắm, sao? Ban nãy được lão hoàng đế ôm sướng không?"

Giây tiếp theo, kinh thư bay về phía Giang Lăng, khi sắp đến trước mặt cậu thì bị một bàn tay đập xuống, Giang Lăng xốc áo ngủ bằng gấm, lật người ngồi dậy, bàn chân trắng ngọc đè nghiến xuống mặt giấy kinh thư.

Cậu nghiêng đầu híp mắt: "Sướng lắm, ban nãy ta nghĩ, chờ ta hoàn thành nhiệm vụ rồi, ta sẽ nói cho Chiêu Dương đế biết ta là nam, con cái gì đó đều là giả hết. Sướng ~ lắm~ luôn~"

Kinh thư biến mất dưới chân Giang Lăng, ngưng tụ lại cách đó không xa, giọng sợ hãi: "Kí chủ, sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Lương tâm ở đâu???"

"Đừng nói linh tinh nữa!" Giang Lăng lạnh lùng liếc, "Mi chạy trốn đúng lúc quan trọng, ta còn chưa tính sổ với mi đâu!"

"Sự cố bất ngờ mà?" Hệ thống bỗng chột dạ.

"Khai báo thành thật đi, nhân vật nguy hiểm là ai?"

Hệ thống lật trang ào ào: "Chắc là tính sai rồi, nơi này chỉ là thế giới phàm nhân thời phong kiến, không thể có nhân vật nguy hiểm đó được."

"Thế giới phàm nhân?" Giang Lăng nhẩm khẽ.

Cậu ôm hai chân, chống cằm, ánh mắt vẫn dính lấy hệ thống, nhìn thấy rất rõ kinh thư cứng đờ một hồi.

Bèn cười: "Nói cách khác, còn có những thế giới khác? Ví dụ như tiên hiệp? Ma pháp? Hành tinh tương lai? Nơi chư thiên thần phật ngàn vạn yêu ma tụ tập?"

[Hệ thống xuất hiện sự cố, đang tắt máy...]

"..."

Lại chơi trò chết máy.

Giang Lăng cau mày, quát: "Quay lại đây! Không trong phạm vi quyền hạn của ta đúng không, ta không hỏi nữa là được chứ gì."

[...]

"Hề hề." Hệ thống ngoan ngoãn act cute, "Hồi sinh tại chỗ~"

Nhưng cái giọng trai thô lỗ kia làm Giang Lăng nghe mà phát bực.

"Nói cho ta biết những cái gì nói được." Giang Lăng day đầu mày, "Còn nữa, đừng có đánh trống lảng, nhân vật nguy hiểm là ai?"

"Cho anh xem này." Hệ thống lúc này vô cùng biết điều.

Kinh thư trước mặt mở ra, khoanh tròn màu đỏ Giang Lăng nhìn thấy trước khi ngất đi hiện lên trước mặt.

Khoanh tròn màu đỏ cũng không bé, nhưng khoảng đỏ ở giữa lại như máu dinh dính, không những lấp kín toàn bộ không gian bên trong khoanh tròn mà còn tràn ra ngoài, nhuộm đỏ cả một khoảng trống không.

Như hiện trường giết người vậy.

"Thiện ác là thứ rất khó phân định, cho dù anh giết người cũng không đại diện cho ác, cho dù anh cứu người cũng không có nghĩa là thiện."

Hệ thống bắt đầu đọc bản thảo: "Nếu anh cứu hung thủ giết người độc ác, anh cứu hắn chẳng khác nào đồng lõa. Nếu anh giết một kẻ ác tay nhuốm máu tanh, anh giết hắn chính là cứu người vô tội. Cho nên nói, làm thiện làm ác, đều là việc cần động não."

Giang Lăng: "Next đoạn này đi, đoạn tiếp theo."

"Ừ." Kinh thư lật trang tiếp theo, hệ thống đọc, "Kí chủ, anh thiếu kiên nhẫn quá, cần luyện thêm... ừm... bắt đầu đọc từ đây là được."

Kim quang trước mắt như đom đóm tụ lại, từ từ hình thành một bóng mờ, bóng mờ là một thiếu niên, tóc đen nhỏ vụn tản ra trên trán, mái tóc đen nửa dài chẳng ngắn xõa xuống vai, trên khuôn mặt vẫn còn phúng phính là mắt mày dài mảnh.

Giang Lăng kinh ngạc, nhận ra thiếu niên này.

Thiếu niên đối diện với Giang Lăng, đôi mắt xanh ngọc như nước hồ ngày xuân, y mỉm cười, mắt mày liền như gió xuân lướt qua mặt hồ gợn sóng.

Dịu dàng vô hại.

Sau khi bốn chữ này lướt qua trong đầu Giang Lăng, cậu lại thêm một câu đánh giá, như cái bánh nếp trắng trắng mềm mềm, có thể tùy ý nhào nặn.

Nhưng, khoảnh đỏ máu trên đỉnh đầu, thực sự... quái lạ đến làm người ta không thể nói thành lời.

Sau đó, gió mát thổi từ ngoài cửa sổ vào, xua tan đi bóng mờ.

"Thấy chưa, đây chính là 'nhân vật nguy hiểm' kia, lúc đó tôi sợ đến đần cả người. Có điều... đây là chuyện không thể..."

Hệ thống tự lẩm bẩm một câu xong lại kéo cao giọng lên: "Dù không thể đơn giản phán định thiện ác, nhưng một người, cho dù người anh giết là người tốt, người xấu, người vô tội, chỉ cần giết thì sẽ dính máu, giết nhiều thì sẽ thành sát nghiệp, khung màu đỏ này chính là cấp sát nghiệp."

"Tổng cộng có mấy cấp?" Giang Lăng bắt ngay lấy trọng điểm.

"Khụ khụ, tôi chỉ là một tên dắt mối, cũng chưa gặp được đại ma đầu gì, cấp giám định nguy hiểm dùng tiêu chuẩn thống nhất, cũng tức là năm cấp." Hệ thống lại gần, "Anh xem, cấp một nhẹ nhất, giết mười người, cấp hai giết trăm người, theo đó cứ tính lên là giết nghìn người, hủy một thành, và diệt một nước."

Giang Lăng nheo mắt: "Trên nữa?"

[Hệ thống...]

"Quay lại!"

"Điều này không phải không được nói à?"

Giang Lăng nghĩ thầm, mi không nói ta cũng nghĩ đến.

Kinh thư không nhớ đòn, bay đến trước mặt Giang Lăng mà lảm nhảm: "Đứa trẻ này nhỏ như thế, làm sao cũng không giết được nhiều người vậy đâu, có lẽ là do lúc hệ thống sự cố, số liệu cũng loạn luôn."

"Cậu ta có thân phận gì?"

"...Làm sao tôi biết?"

Giang Lăng nhíu mày: "Đấy không phải nghề của mi à?"

"Tôi chỉ biết thông tin của nhân vật xuất hiện trong tiểu thuyết, nhưng một thế giới nhiều người như thế, làm sao tôi biết hết được? Đương nhiên là kí chủ anh phải tự đi hỏi thôi!"

"..."

Thế là, Giang Lăng bắt đầu hung dữ xé kinh thư.

Mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên, Giang Lăng mới quay lại làm mỹ nhân ốm yếu.

Cung nga nối đuôi nhau đi vào, Giang Lăng thấp giọng ho khan, đóng thật tốt vai diễn của mình một cách vô cùng trách nhiệm. Vừa ngẩng lên đã thấy trên đỉnh đầu mỗi cung nữ đều đội một hàng con số.

"Sự cố lần này cũng không phải không có thu hoạch." Tiếng hệ thống vang vọng bên tai Giang Lăng, ấm ức mãi không thôi, "Tôi về bảo trì một hồi, mở trước hệ thống thiện cảm. Cái này cần hệ thống cấp hai mới có thể mở được, tôi thăng cấp không công cho anh, anh lại đối xử với tôi như thế, nếu không phải không thể mở khóa..."

Giang Lăng không để ý đến hệ thống nữa, cậu lướt nhìn hàng con số trên đỉnh đầu cung nga, như trong dự kiến, đều không cao cho lắm, có nhiều người chỉ có một chữ số, đúng là thê thảm.

Nghĩ lại thì hình như trên đỉnh đầu Chiêu Dương đế cũng có một cái như vậy, Giang Lăng liếc qua còn tưởng mình hoa mắt, không ngờ độ thiện cảm của Chiêu Dương đế với mình lại đạt mức tiêu chuẩn.

Cung nga mang đến một đống đồ, là do Tam hoàng tử Mai Thiếu Hằng tặng, Giang Lăng liếc qua, chẳng hề kém cạnh đồ hoàng đế ban, thậm chí còn cân nhắc đến sức khỏe Giang Lăng mà thêm phần săn sóc.

Đây là—— đồ bồi tội thay Tam hoàng tử phi.

Hàn Tố cuối cùng trở thành dê thế mạng.

Cung nga vừa mới lui ra, một ông già dẫn theo dược đồng liền bước vào ngưỡng cửa.

"Ôi chao, tiểu tử ngươi sao hấp ta hấp tấp vậy, cẩn thận chút cho ta, đồ trong đó mà vỡ thì có bán cả ông cháu ta cũng chẳng đền nổi đâu."

Dược đồng nhỏ bé uể oải: "Biết rồi ạ."

Phó thái y vừa ngẩng đầu lên, Giang Lăng bèn liếc nhìn trên đầu ông ta một cái, độ thiện cảm cũng đạt trên mức tiêu chuẩn, có lẽ vì thương cậu mất con nên thêm không ít điểm.

Cậu đâu có cần người ta thương.

Đối mặt với một đống đồ bổ, phó thái y xem xét một hồi rồi nói: "Bày đặt bậy bạ, là thuốc nhưng cũng có độc ba phần, những thứ này không thể uống linh tinh được."

Sau đó, phó thái y kê đơn cho Giang Lăng, lén nhét cho Giang Lăng một cái bình bạch ngọc, căn dặn: "Nương nương, đây là đồ tốt để bồi bổ thân thể, mỗi ngày ăn no xong thì uống, đảm bảo cơ thể người sẽ khỏe mạnh lên."

Nói xong, cùng tiểu dược đồng nhanh chân rời khỏi, một giây cũng chẳng thể ở thêm.

Giang Lăng cầm bình bạch ngọc trong tay, thấp giọng hỏi: "Có người nhờ thái y đưa sang sao?"

Ông cụ không dừng bước, Giang Lăng cười khẽ một tiếng: "Đa tạ."

Bởi vì một giây đó, Giang Lăng nghe thấy tiếng hệ thống.

Hệ thống to mồm nói: "Ấy, lưu đan ngọc lộ, tuy chất lượng không tốt lắm nhưng ở thế giới này là đồ tốt cực kỳ hiếm có đó. Kí chủ à, tôi nhớ lần trước anh nôn ra máu, uống nhiều có lợi đấy."

...

Dắt tiểu dược đồng dẩu môi suốt đường, phó thái y tìm đường về thái y viện.

Có cung nga ngăn ông lại, nói quý phi nương nương hơi mệt, muốn ông sang xem thử.

Thế là, phó thái y đành phải men đường đi sang Tấu Phương trai.

Khi ngang qua một con đường mòn tối, trước mặt có một người thiếu niên đi đến, thiếu niên xách một cái giỏ trúc, dường như là muốn đi thăm ai đó.

Phó thái y cúi đầu: "Cửu công tử."

Thiếu niên đáp một tiếng, nở nụ cười hiền hòa với hai người, sau đó đi về phía sâu trong tây cung.