Chương 4: Họa quốc yêu phi (4)

Giang Lăng vừa xua hết cung nữ thái giám đi, bên bờ hồ Bách Hàn chỉ còn Mai Thiếu Hằng nhận ra gì đó không đúng, xoay người quay lại.

Lúc này, trong nước hồ trong vắt, hai vũng bọt nước không ngừng vùng vẫy, làm hỏng hết số lá sen xanh ngọc và nụ hoa mới ló xung quanh.

Mai Thiếu Hằng xông đến mấy bước, khi vạt áo bị bọt nước bắn trúng lại miễn cưỡng dừng lại.

Vẻ mặt nghiêm trọng, đá cuội lăn bên chân thể hiện rõ sự lo lắng của hắn, nhưng trên mặt lại là vẻ chần chừ.

"Hắn còn đứng ngây ra đó làm gì? Giờ không phải là thời cơ tốt để anh hùng cứu mỹ nhân à?"

Giang Lăng biết bơi, cơ thể lại quá yếu đuối, nên cho dù nước hồ đầu hạ chẳng hề lạnh nhưng sức cậu không theo kịp, e ngâm nước thêm lúc nữa có khi cậu đứt điện luôn thật.

Hệ thống: "Cái này... cái này..."

"Một bên là tình đầu, một bên là bà xã, chẳng lẽ hắn ta bỏ hết luôn?" Dù là tên đầu sỏ gây ra tình trạng lúc này, nhưng giọng Giang Lăng lại mang ý bất bình.

"Thế này không giống cốt truyện." Hệ thống giải thích.

Giang Lăng chớp mắt gạt giọt nước trên lông mi đi, cảm nhận được sức lực trôi đi cực nhanh, hậm hực nói: "Mở đầu giống, kết thúc cũng là happy ending, khoảng giữa có khác thì đã sao?"

"Nhưng mà... nhưng mà..."

Giang Lăng dùng hai chữ để tổng kết: "Thằng khốn!"

"Nhưng mà, nam chính không có biết bơi."

Tiếng nói thô kệch điên cuồng của hệ thống xộc thẳng vào tai, Giang Lăng nghĩ thầm, cái thứ tiếng này ồn quá, sau đó cậu nghe rõ được lời của hệ thống.

Mắt đột nhiên mở to, Giang Lăng cũng không rảnh mà chửi hệ thống, đổi ngay màn chòi đạp loạn xạ vừa rồi mà bơi về chỗ Hàn Tố vừa rơi xuống, nhưng chẳng vớt được gì.

Sau khi chửi thầm một tiếng, Giang Lăng lặn xuống đáy hồ, nước lạnh táp vào má và tóc, trừ cuống sen và mấy con cá chép ra, Giang Lăng không tìm được Hàn Tố.

Đang định nổi lên mặt nước thì cẳng chân lại bị chuột rút, mềm oặt ra không vận sức nổi.

Thôi rồi...

Giang Lăng mở to mắt hơn, vươn tay muốn bắt lấy ánh sáng trên mặt hồ, cơ thể lại như bị vô số thủy quỷ kéo xuống, chìm dần xuống chốn tối tăm lạnh lẽo.

Khoảnh khắc đó, Giang Lăng chỉ có một ý nghĩ...

Không gây chuyện thì sẽ không chết.

Mặt nước hồ vỡ ra, một cánh tay mảnh dẻ bám lấy nền cỏ xanh, sau đó nửa người Hàn Tố lao lên khỏi mặt nước. Mái tóc ướt đẫm dính vào má, Hàn Tố lên khỏi mặt nước rồi, câu đầu tiên chính là: "Mớ trâm vàng trên đầu sao nặng thế."

Nhanh nhẹn gạt nước trên mắt đi, Hàn Tố liếc Mai Thiếu Hằng đang ngơ ngác nhìn nàng, kinh ngạc: "Hi phi đâu?"

Mặt hồ dần tĩnh lặng, chỉ còn lại từng vòng gợn sóng.

Hàn Tố đã an toàn, vậy thì...

"A Lăng không biết bơi, ta đi cứu nàng ấy." Mai Thiếu Hằng vội vã bỏ lại một câu như vậy rồi nhún người nhảy, cả người chìm xuống hồ nước.

Mặt hồ ùm hai tiếng, sau đó không còn chút hơi sống.

"Này!" Hàn Tố gọi một tiếng, không một tiếng đáp.

Hiểu ra điều gì đó, Hàn Tố nhịn câu chửi thề đang chực lao ra khỏi miệng, kéo bừa mớ châu ngọc trâm vàng trên đầu xuống, một lần nữa nhảy xuống hồ.

Thái giám và cung nga phát hiện động tĩnh bên này, sau vô số tiếng thét liền loạn hết cả lên.

Cuối cùng, Hàn Tố kéo hai thằng đàn ông, dưới sự giúp đỡ của cung nga thái giám, cuối cùng cũng bò được lên bờ.

Mai Thiếu Hằng uống mấy hớp nước, vật một bên ho khù khụ, cung nga muốn nịnh nọt hắn vây thành một vòng nhưng lại bị hắn lạnh lùng đẩy ra, trông vẫn còn khỏe lắm.

Tình trạng của Giang Lăng không tốt cho lắm, tóc mái ướt đẫm dính bết trên gò má tái nhợt, mắt khép lại tạo thành một độ cong cực đẹp, chỉ có đôi môi còn sắc máu cũng đã hiện màu tai tái.

Hàn Tố biết Mai Thiếu Hằng không sao bèn thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng Giang Lăng, hô hấp lại nghẹn lại.

Thái giám đang cấp cứu, Giang Lăng vô thức nôn ra mấy ngụm nước.

"Hi phi thế nào rồi?" Hàn Tố cắn răng, "Sao thái y vẫn chưa đến? Đám hồ đồ già đầu kia, chắc không phải còn ra vẻ lúc nguy cấp thế này chứ?"

Vừa dứt lời liền có tiếng thở hồng hộc vang lên: "Lão phu đến rồi, nhường chút nào, đừng chắn đường."

"Tam vương phi, lão phu một mớ tuổi rồi, thế mà ngày nào cũng bị người mắng."

Hàn Tố chột dạ cúi đầu, trái tim thót lên vừa hạ xuống thì mắt cá chân bị thứ gì đó mềm mại nắm chặt lấy.

"Hàn Tố..."

Tiếng nói khàn khàn cực kỳ yếu ớt lướt qua bên tai, Hàn Tố kinh ngạc nhìn theo hướng âm thanh, bắt gặp một đôi mắt đen như mặc ngọc.

"Tôi bảo này, một thằng đàn ông đến bơi cũng không biết, lúc quan trọng không thể cứu cô, lại còn cần cô phải cứu, lấy về làm gì chứ?"

"Chia tay đi."

"Lấy về cũng chẳng có tác dụng gì, sau này bóng đèn hỏng chắc chắn là cô tự thay, bồn cầu mà tắc chắc chắn là cô tự thông..."

Giang Lăng gắng nốt một hơi, nói cực kỳ kiên định: "Không chia tay giữ lại để ăn tết à..."

"Hả?" Hàn Tố ngơ ngác.

"Khụ khụ, là..."

"Aaaaaaaaaa!"

Hệ thống hét ầm lên, ma âm lập tức xộc vào tai, tiếng nói đang dần nhướng cao lên của Giang Lăng liền ngừng bặt.

"Kí chủ, có phải anh điên rồi không? Nhiệm vụ của anh là tác hợp bọn họ, không phải là chia rẽ bọn họ!"

"Ờ." Giang Lăng lạnh lùng đáp một tiếng, "Nãy ta quên mất vụ này."

"Thế giờ làm sao?" Hệ thống sốt ruột đến mức trang giấy rung lên loạt soạt.

Sặc nhiều nước quá, ban nãy lại bị ép nôn ra, cổ họng Giang Lăng hơi đau, cơ thể vô lực, trước mắt đen sì từng hồi.

Sau đó, Hàn Tố cẩn thận rướn đến trước mặt cậu, hỏi cậu bằng giọng đè thấp như sợ làm cậu giật mình: "Ban nãy ta nghe không rõ, tỷ có thể nhắc lại được không?"

Có vẻ là rất xấu hổ nên má nàng nhuộm ráng đỏ bằng tốc độ mắt thường cũng có thể trông thấy.

Không nghe rõ lại hay.

Cô nương, cô quên mấy lời bậy bạ tôi vừa nói đi.

Nhưng, Giang Lăng không có sức mà nói ra mấy câu này, ý thức cậu dần trượt về vực sâu.

Hàn Tố phát hoảng: "Này, tỷ đừng chết! Tuyệt đối đừng chết nhé!"

Cuối câu nói nhuộm chút nghẹn ngào, Hàn Tố luống cuống ấn loạn lên người Giang Lăng, cơn đau lại kéo ý thức rời rã của Giang Lăng quay lại. Nếu không phải vì yếu quá, Giang Lăng đã gào "Áu——" lên để thể hiện sự đau đớn của mình rồi.

"Phó thái y!"

Hàn Tố ấn nhân trung của Giang Lăng, vẻ mặt sợ hãi.

Cung nga thái giám tách ra, một cụ già đeo cái hòm to chen vào, ông già nhìn cái là thấy màu đỏ trên bộ đồ nguyệt sắc của Giang Lăng, giật nảy mình.

"Tam vương phi, người mau dừng tay."

"Hả? À à." Hàn Tố lập tức buông tay.

Khoảnh khắc đó, Giang Lăng thực sự cảm động, cảm kích ngoẹo cổ muốn nhìn xem dáng vẻ "ân nhân cứu mạng" của mình như nào.

Một già một trẻ chầm chậm bước đến, Giang Lăng còn chưa nhìn rõ được mặt mũi người đến thì giọng nói máy móc liền rót vào tai.

[Chú ý! Phát hiện nhân vật nguy hiểm!]

Hả?

[Đang kiểm tra cấp độ nguy hiểm]

Kinh thư lơ lửng trên không lật một tờ, khung tròn đỏ tươi như máu hiện ra trước mắt Giang Lăng.

Trong khoanh tròn màu máu, đầu tiên là trống hoác một mảng, sau đó bị màu đỏ ào đến nhấn chìm, cuối cùng, khi màu đỏ phá vỡ viền đỏ, trước mắt Giang Lăng có ngọn đèn đỏ sáng lên.

[Cảnh báo! Cảnh báo!]

[Vượt quá đường cảnh báo hệ thống, không thể kiểm tra cấp độ nguy hiểm]

"Sao thế?" Giang Lăng trầm giọng hỏi.

[Hệ thống chết máy]

"Ít nhất cũng phải nói cho ta biết ai là nhân vật nguy hiểm chứ!"

[Hệ thống tiến vào trạng thái bảo trì]

"..."

Lúc quan trọng thì giả chết...

Còn cần mi làm gì?!!

Khi Giang Lăng đang đần ra, ông cụ tóc bạc phơ ngồi xổm xuống, bắt mạch cho Giang Lăng, vừa chạm vào tay Giang Lăng qua lớp vải áo, cái mặt đầy nếp nhăn của Phó thái y liền giật giật, đôi mắt vẩn đục vương đầy đau thương: "Hoàng tử sợ là không giữ được rồi."

"Tức, tức là sao?" Hàn Tố lắp bắp hỏi.

Ông cụ thở dài: "Mạch huyền, trường, thực, đại vững, nơi vững lại trầm, đây là mạch cấp. Hi phi... sẩy thai rồi."

Hàn Tố ôm mặt kêu lên kinh ngạc.

Đến Mai Thiếu Hằng đang ho đến kinh thiên động địa cũng ngẩn ra, ánh mắt hơi lay động.

Giang Lăng há miệng, âm thanh nhỏ yếu.

"Hi phi nương nương, người muốn nói gì với lão thần?" Phó thái y tuy y thuật tinh thông nhưng tuổi đã lớn, tai không thính lắm, lại thêm tiếng Giang Lăng yếu nên càng không nghe rõ.

Thái y đang định cúi người xuống nghiêng tai nghe thì trên bả vai có một bàn tay trắng muốt đặt lên, sau đó là giọng nói trong trẻo cao cao của thiếu niên.

"Cứu nàng trước đã."

Thái y có vẻ rất nghe lời người này, phản ứng lại, mở hòm thuốc ra rồi lật một cuộn ngân châm.

Bàn tay lạnh lẽo của Giang Lăng được dịu dàng nắm lấy, ngón tay đối phương mềm mại, lòng bàn tay ấm áp như muốn sưởi ấm cho ngón tay Giang Lăng.

"Tỷ muốn nói gì? Ta nghe."

Tiếng nói non nớt của thiếu niên lại vang lên, Giang Lăng nghiêng đầu, lại hỏi: "Thật hả?"

Trong tầm mắt, một dáng người ngược sáng quỳ một gối bên cạnh cậu, nắm tay cậu trong lòng bàn tay mình.

Giang Lăng chớp mắt, trong khoảnh khắc tầm mắt mơ hồ rõ ràng lại, cậu nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú non nớt.

Thiếu niên tuổi chưa lớn, trắng trẻo sạch sẽ, má vẫn còn vẻ phúng phính trẻ con. Dưới làn tóc mái nhỏ vụn là mắt mày dài mảnh, trông cực kỳ ôn hòa.

Chú ý thấy tầm mắt Giang Lăng, thiếu niên nghiêng đầu, sợi tóc đen nhánh dán lên gò má, y cong môi, nở nụ cười cực kỳ thân thiện với Giang Lăng.

"Con thực sự không còn?" Giang Lăng yếu ớt bổ sung.

Cậu thiếu niên có lẽ cho rằng cậu đau lòng hoảng hốt, đôi mày nhạt màu hơi nhíu lại, y nắm chặt lấy tay cậu như động viên, cố gắng an ủi: "Không sao, con sau này vẫn sẽ có mà..."

"Tốt quá."

"..."

Thiếu niên kinh ngạc, chạm mắt Giang Lăng.

Mắt cậu trôi nổi vài tia sáng vụn vặt, le lói trong veo, yếu đuối mà đẹp đẽ.

Sau đó, chầm chậm khép lại.

Chẳng khác gì mây đen che lấp mất trăng sao.

Trước khi mất đi ý thức, suy nghĩ cuối cùng của Giang Lăng là, không cần phải "mang thai mười tháng" rồi, sướng quá!