[Sau khi Hàn Tố gả cho Tam hoàng tử Mai Thiếu Hằng, vào cung yết kiến, tại hậu hoa viên gặp được tần phi mới nạp được sủng ái nhất hậu cung của Chiêu Dương đế — Hi phi.
Khoảnh khắc nhìn thấy Hi phi, Hàn Tố thân là cô nương mà cũng không khỏi bất ngờ trước sắc đẹp, nhưng ánh mắt Hi phi nhìn nàng rất quái lạ.
"Tam hoàng tử, và Tam hoàng phi?" Hi phi lên tiếng, giọng điệu trào phúng, "Quả nhiên là một đôi người ngọc, bản cung chúc hai người trăm năm hòa hợp, bạc đầu giai lão."
"Nàng có ý gì?"
Hàn Tố đang định nói cảm ơn thì thấy phu quân bình thường vô cùng lạnh lùng bỗng lộ vẻ tức giận và đau xót.
Hai người đấu khẩu qua lại, rồi lại như vô cùng quen thuộc với đối phương, Hàn Tố như người ngoài, không thể xen vào được.
Sau đó, Hi phi đẩy Mai Thiếu Hằng ra, lạnh lùng quan sát Hàn Tố.
Nữ tử đẹp nhất đế đô thở ra toàn những lời tổn thương người khác, giẫm đạp trái tim Hàn Tố, nghiền xuống bụi trần.
Hàn Tố cũng chẳng phải người nhu nhược, nàng chỉ tội đã yêu quá sâu đậm, dâng ra trọn cả trái tim mình, rồi phát hiện ra tất cả đều là tự mình đa tình.
Nàng lòng dạ rối bời cũng chẳng nghe thấy tiếng bước chân, chỉ thấy nụ cười vặn vẹo trên môi Hi phi.
Hai người ngã từ đình Nam Húc xuống, lăn tận hai mốt bậc thang mới dừng lại, Hàn Tố đau đớn khắp người, khi tầm mắt có tiêu cự trở lại, nàng nhìn thấy Hi phi bên tay mình.
Trán Hi phi bị rách da, máu đỏ tươi chảy đến tận búi tóc, sắc mặt trắng bệch như chết rồi, sau đó Hàn Tố nghe thấy tiếng la hét.
"Truyền thái y! Mau truyền thái y!"
"Nương nương sảy thai rồi——"
Hàn Tố bị thương không nhẹ bị cung nữ thái giám đẩy sang một bên, nàng thậm chí còn không thể đứng dậy nổi vì chân đã bị thương.
Nỗi bất an cực lớn bao trùm lấy nàng, nàng ngơ ngác nhìn xung quanh, đôi mắt hạnh bỗng sáng lên, khi tay áo tím gần đến, nàng như người chết đuối muốn túm lấy, nhưng thứ đón lấy nàng lại là một cái tát.
Hàn Tố ngã gục xuống mặt đất lạnh lẽo rắn đanh, tai ong ong, nhưng vẫn nghe rất rõ tiếng Mai Thiếu Hằng.
"Chuyện tốt ngươi làm đấy!"
Hàn Tố lập tức cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, nhưng không ngờ đây mới chỉ là bắt đầu...]
Đây chính là cốt truyện nguyên bản.
Giang Lăng rảnh quá không có gì làm nên ngồi đọc truyện, đọc được già nửa cuốn "Tù phi của vương gia lãnh khốc", cậu đã nắm rất rõ nhiệm vụ của mình.
Việc cậu phải làm chính là đóng vai "yêu phi" hoàn thành vai trò "nữ phụ ác độc", để nam nữ chính không đến mức chia tay, ít nhất không thể đến mức không thể cứu vãn được.
"Ta đến thế giới này bao lâu rồi?" Giang Lăng hỏi hệ thống.
"Anh ở thế giới này ăn chơi nhảy múa được hai tháng tròn rồi." Hệ thống vô cùng thành thật.
Tính ngày thì cũng hòm hòm rồi.
Hơn nữa, đi loanh quanh mấy bữa nay, Giang Lăng ít nhiều cũng có thành quả, ví dụ như cậu đã biết đình Nam Húc ở chỗ nào.
Cũng tức là, là một nhân viên xuất sắc, đến lúc cậu bắt tay vào làm rồi.
Ánh mắt Giang Lăng chao đi, rơi xuống người một cô nương mặc hoa phục, đúng lúc cô nương này cũng để ý đến người bên ngoài, ngước mắt trông lên, khi bốn mắt nhìn nhau, cô nương này trợn to mắt, khẽ "A" một tiếng.
Sau đó cười sảng khoái: "Muội muội, nàng đẹp quá."
Nói năng thẳng thắn, không chút tâm kế—— đây chính là nữ chính Hàn Tố.
Nhưng, nàng lại có mấy nha hoàn tinh tường nhanh nhạy đi theo, lén kéo nhẹ tay áo Hàn Tố lại, sau đó nhẹ nhàng hành lễ với Giang Lăng: "Hi phi nương nương."
Cho dù là cung nga tháp tùng Hàn Tố với Mai Thiếu Hằng, hay là cung nữ Giang Lăng dẫn đến đều cúi thấp người, trong hậu cung quy củ nghiêm ngặt này, ai ai cũng đều hành lễ đặc biệt tiêu chuẩn, có thể xưng là kiểu mẫu.
Ai ngờ, Hàn Tố biết thân phận Giang Lăng rồi lại cười xán lạn, ríu rít: "Thảo nào."
Vốn định lên tiếng đọc lời thoại mở bước ngoặt, Giang Lăng vẫn chưa quen với công việc nổi hứng trêu đùa tiểu cô nương: "Thảo nào gì cơ?"
"Đệ nhất mỹ nhân đế đô, danh bất hư truyền."
Giang Lăng: "..."
Câu khen này, cậu chẳng thấy vui vẻ gì.
Giang Lăng cảm thấy không tiếp lời được nên không nói gì nữa, không khí liền hơi lặng đi.
Mãi đến khi Mai Thiếu Hằng gọi khẽ——
"A Lăng." Giọng run lên, chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì đều có thể nghe ra sự khác thường bên trong.
Giang Lăng rút một cây quạt giấy từ trong ống tay áo ra, mở quạt ra xong liền che mặt lại, định chuẩn bị một chút.
"A..." Chữ Lăng còn chưa kịp thốt ra, Mai Thiếu Hằng tiến lên hai bước, muốn lại gần Giang Lăng, nhưng lại phát hiện ánh mắt nghi ngờ của cung nga.
Đột nhiên tỉnh giấc, người trước mặt hắn đã chẳng phải người yêu thanh mai trúc mã ngày xưa, mà là phi tử của phụ hoàng hắn.
Và bên cạnh chính là vương phi của hắn...
"Hi phi." Hàng mi dày rợp che đi cảm xúc trong lòng, Mai Thiếu Hằng ổn định tâm trạng, "Nhi thần nhất thời lỡ lầm, nếu có mạo phạm..."
"Soạt——"
Quạt giấy thu lại, lộ ra dung mạo nhợt nhạt mà tinh xảo của Giang Lăng.
Trên khuôn mặt trắng quá mức, đôi môi đỏ nhợt là màu máu duy nhất trên cả khuôn mặt.
Giang Lăng nhẹ nhàng nhếch môi.
"Phụt——"
Một ngụm máu đỏ tươi lập tức phun thẳng vào người Mai Thiếu Hằng.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, cho dù là thấp kém như cung nga hay cao quý như Tuyên vương, lúc này toàn bộ đều đần thối mặt.
Giang Lăng rút một vuông lụa ra, ung dung lau khóe miệng, đến tận khi vuông khăn dính đầy máu tươi hàng thật giá thật, một tiếng rít mới xé cả trời cao.
Đủ các thể loại tiếng ồn vang lên, khi mọi người còn đang hoảng hốt, Giang Lăng nhân cơ hội ra lệnh: "Tìm thái y đến đây. Đi cả đi!"
Chiêu Dương đế ở phòng Giang Lăng chẵn hai tháng trời, ai cũng không dám đắc tội Hi phi đang được ân sủng này, lập tức có người nghe lệnh, chạy đi rõ nhanh.
Nhưng toàn bộ đều đi hết, nghĩ thế nào cũng không hợp lý, thế là có người chần chừ bất động, mãi đến khi Giang Lăng nhìn từng người một mới bừng tỉnh đi khỏi, bao gồm cả cung nga dẫn đường cho vương gia vương phi.
"Để ta xem xem." Hàn Tố tiến lên mấy bước, "Ta cũng biết chút ít y thuật."
Mới đi được mấy bước đã bị Giang Lăng giơ tay cản lại.
"Ta sẽ không hại tỷ đâu, Hàn Tố ta nói được làm được." Hàn Tố giải thích cho chính mình.
"...A Lăng, nàng đừng quậy." Đầu ngón tay Mai Thiếu Hằng toàn máu đỏ tươi, lúc này hắn mới giơ lên đặt dưới chóp mũi, chầm chậm ngửi, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin được, "Đây là máu thật."
"Xùy."
Mai Thiếu Hằng và Hàn Tố cùng nhìn sang.
Giang Lăng cười vô cùng ung dung vui vẻ: "Được, ta không quậy."
"..."
Ngón tay giơ lên, vừa vặn chỉ vào đình Nam Húc: "Ta qua bên kia nghỉ một lát là được."
"Nàng còn nói nàng không quậy?" Mai Thiếu Hằng nghiến răng, giọng bực bội, nhưng vẫn lộ ra vẻ quan tâm.
Lần này, đến Hàn Tố thần kinh thô cũng nhận ra sự không đúng, nhìn phu quân của mình thêm mấy lần.
"Huynh đi mời thái y đi." Giang Lăng dịu dàng nói, "Không thì ta quậy thật đấy."
Giang Lăng thành công xua hết mọi người đi, đứng trong đình Nam Húc, mặt đối mặt với Hàn Tố, hai người trợn mắt nhìn nhau.
Hệ thống bị Giang Lăng phun máu dọa sợ giờ mới định thần lại, run rẩy hỏi: "Trời ơi! Sao cơ thể ký chủ anh lại be bét đến mức này vậy."
"Không sao."
"Anh nôn ra máu đóóó!"
Giang Lăng bình thản: "Nôn quen rồi."
Hệ thống giữ nguyên trạng thái kinh ngạc.
"Ừm..."
Trong bốn góc lương đình, tàng cây xanh ngắt rủ xuống một khoảng râm, chỉ có vài tia sáng vụn vặt rơi xuống xiêm y hai người.
Hàn Tố do dự một hồi rồi không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Có phải tỷ có chuyện gì tìm ta không?"
Dừng lại một chút rồi nàng bổ sung: "Chuyện chỉ có thể nói riêng với ta, đến Thiếu Hằng cũng không thể biết?"
Ô.
Không phải cô nương này ngốc lắm à.
Giang Lăng dượt lại một lượt lời thoại trong đầu, há miệng, nở nụ cười: "Cô lại đây."
Nụ cười sáng ngời rực rỡ, xinh đẹp vô ngần. Trong đôi con ngươi là những chấm sáng long lanh, rất đẹp.
Hàn Tố liền bước đến vài bước.
"Gần chút nữa."
"Ừ."
Đôi giày thêu điểm xuyết trân châu đi đến trước mặt, Giang Lăng tán tụng một tiếng rồi nuốt thuốc giả thai, người chao đi, lăn thẳng xuống bậc thang.
Hàn Tố há hốc miệng.
Kinh thư luôn lắc trái lượn phải bị hành vi của ký chủ dọa đến ngây người, khép trang lại đánh soạt một cái, lúc này, hệ thống cảm thấy linh hồn mình thăng hoa rồi, vô cùng bình tĩnh mà hỏi: "Lời thoại của anh đâu?"
"Đàn ông con trai mà nói những lời ác độc như thế với một tiểu cô nương, ta còn thể diện nữa không?"
Là ai lúc nào cũng rớt mất tiết tháo?!!!
Màn hình trong lòng hệ thống như lóe lên ý nghĩ này.
Giang Lăng lăn mấy vòng trên bậc thang, tiếng cũng vẳng mùi đau đớn: "Mi yên tâm, Mai Thiếu Hằng ban nãy không đi, hắn ta chắc chắn nhìn thấy là ta tự mình lăn xuống."
Cậu bên này quả thực là hãm hại nữ chính, nhưng nam chính không bị lừa là được.
Sau đó, Giang Lăng lăn vào một vòng tay mềm mại ấm áp, sau đó nữa, cả người bay lên khỏi mặt đất.
Cậu quay cổ lại nhìn, trước mặt là đồ trang sức lằng nhằng. Chủ nhân của số trang sức này là—— Hàn Tố!
Còn lúc này, cậu được Hàn Tố ôm vào lòng, vô cùng "chim nhỏ nép người" mà tựa lên vai nàng.
Vãi!
Giang Lăng ngẩn người, giờ mới nhớ ra Hàn Tố là con gái tướng quân, từ bé đã theo cha tập võ mà lớn.
Nàng biết võ công! Lại còn là khinh công trong truyền thuyết!
Cô nương, cô đi cứu tình địch có phải là hơi thiếu thông minh không?
Hàn Tố vừa chạm một chân xuống đất, Giang Lăng đột nhiên làm loạn, đẩy Hàn Tố ra——
Phí lời!
Cậu vừa mới nuốt thuốc giả thai xong, nếu không ra ngón này thì chẳng mấy chốc ngự y sẽ bảo với cậu là cậu mang thai rồi, sau "mười tháng mang thai", cậu lấy đâu ra con đây?
Nơi Hàn Tố hạ xuống vừa hay lại là hồ hoa sen.
Nước hồ trong veo, lá sen xanh xanh tựa sắc trời, sau đó "ào——" một tiếng, Hàn Tố trượt chân, hai người cùng rơi xuống nước.
Một bóng đen lao thẳng đến, chỉ xé được một mảnh vải áo.
Mai Thiếu Hằng mặc triều phục rộng lam đậm buông mảnh vải ra, ánh mắt bức thiết hướng về hai người đang vùng vẫy trong nước.