Chương 6
"Kí chủ, chuyến bệnh này anh thu được không ít thứ đâu."
Sau khi cung nga đi ra, quyển kinh thư in bốn chữ “Hệ thống hồng nương” to đùng bay đến trước mặt Giang Lăng.
Kinh thư mở ra "soạt" một tiếng, trên trang giấy vốn trống không hiện ra một loạt chữ lít nhít, chính là số quà Giang Lăng nhận được trong thời gian dưỡng bệnh.
Giang Lăng mềm người dựa vào cột giường, đáp một tiếng có cũng như không.
Hệ thống không hiểu: "Quái nhỉ, lão hoàng đế tặng quà không lạ, Mai Thiếu Hằng mượn cớ bồi tội mà tặng quà cũng không lạ, sao đám tần phi hậu cung kia ai cũng tặng quà theo vậy?"
"Ta mất con rồi, lại hại đến sức khỏe, người ta đương nhiên là vui, hớn hở sang tặng quà chúc mừng thì có gì mà lạ." Giang Lăng đáp kiểu có cũng được không có cũng xong.
"...Làm sao anh biết?" Hệ thống nghi ngờ.
"Độ thiện cảm." Giang Lăng nghiêng người, dùng tay che mắt lại.
Đợt này Giang Lăng không thể "thị tẩm", đành phải lảm nhảm với "các tỷ muội" hậu cung, gặp được không ít tần phi ngày trước từng đến thăm cậu, tuy đã nhận không ít quà, nhưng nhìn độ thiện cảm thấp đến lộn ruột trên đỉnh đầu những mỹ nhân kia, Giang Lăng cảm thấy rất phức tạp.
Đây là lần đầu tiên cậu bị nhiều em gái thù địch đến vậy...
Hệ thống ở bên cạnh nhắc nhở: "Kí chủ, tôi cảm thấy tôi nên nhắc nhở anh, Hàn Tố sắp vào cung rồi, anh còn phải kéo bè tần phi bắt nạt cô ấy đấy."
"Biết rồi..."
"Với độ thiện cảm này, tôi nghi đến lúc đó mọi người đều sẽ nhằm vào anh." Kinh thư loạt soạt mở ra, lại mở đến trang "Họa quốc yêu phi tự mình tu dưỡng", "Kí chủ, anh nên kết bè kết cánh đi!"
"..."
Đây quả thực là một tình tiết quan trọng, trong truyện gốc, sau khi Mai Thiếu Hằng quay về thì triệt để lạnh nhạt Hàn Tố, thậm chí còn cấm nàng bước ra khỏi viện của mình. Hàn Tố tuy tức giận vì mình bị hãm hại, phẫn nộ vì Mai Thiếu Hằng không phân tốt xấu, lại biết Hi phi xảy ra chuyện, mình coi như đã gây ra đại họa, thế là lại nhịn xuống.
Đến tận lễ thất tịch, Chiêu Dương đế thiết yến, mới một lần nữa vào cung.
Cô nương đáng thương này vừa vào cung liền bị bắt nạt, khi nàng phản kích thì được nam phụ, cũng chính là Đoan vương giúp đỡ, bởi vậy... khiến Mai Thiếu Hằng ghen.
...Giang Lăng cảm thấy cốt truyện đúng là ăn no rửng mỡ.
Bỏ cái tay đang che mắt xuống, Giang Lăng nằm lâu vươn vai một cái, lần lấy cái bình ngọc trên đầu giường, sau khi uống một hớp đan ngọc lộ, bèn dặn cô cô chưởng sự của mình đáp lễ tần phi hậu cung, những người đến thăm cậu thì đáp lễ gấp đôi.
Sau đó dẫn một đoàn cung nữ, hùng dũng ra ngoài.
Sau khi lên nhuyễn kiệu, kinh thư khép vào mở ra: "Tặng quà có tác dụng không?"
"Ít nhất khi theo đuổi một cô nương, trước tiên phải chấp nhận bỏ tiền ra vì nàng." Giang Lăng cười, "Mi không đối xử tốt với người khác, người khác tất nhiên sẽ không thèm để ý đến mi. Với cả, Giang gia có tiền."
Giang gia vốn là trâm anh thế gia, Giang phụ lại địa vị cực cao, thực sự không thiếu tiền.
"Anh tưởng anh đang theo đuổi người ta à!"
"Thế không phải à?" Giang Lăng buông tay, "Mi muốn ta tỷ muội tình thâm với các cô ấy còn gì?"
"Nhưng trong nguyên tác Giang Lăng rõ ràng là uy hiếp dụ dỗ..."
Giang Lăng mặc kệ hệ thống, nói thẳng sang chuyện khác: "Cũng không biết Phó thái y lấy ngọc lộ ở đâu ra, uống vào người dễ chịu hơn nhiều."
"Đó là đương nhiên, trong số đồ anh lấy được, cái đó là quý nhất. Cũng chẳng biết là ai, tặng anh một phát năm bình lận."
Cũng chẳng biết là ai...
Ý nghĩ này lướt qua trong đầu Giang Lăng, sau đó cậu đặt vấn đề này sang một bên, kéo một góc rèm ra.
Gió nhẹ thổi vào qua khe hở, phong cảnh tú lệ liền in vào tầm mắt.
Cung nga cúi mày hạ mắt đi qua hành lang, trên tay các nàng bưng đĩa hoa quả và bánh ngọt, Giang Lăng nhìn theo hướng các nàng đi đến, nhìn thấy tà váy tinh xảo trong đình ven hồ.
Mỹ nhân hoặc là kiều diễm, hoặc là đoan trang, hoặc là tú lệ họp lại một chỗ, cắn hướng dương, ăn bánh ngọt, tán chuyện cuộc sống.
Tuổi tác Chiêu Dương đế không nhỏ, trong số tần phi địa vị cao, hoàng nhi dưới gối đều đã cưới vợ sinh con rồi, nhưng tiểu cô nương trong hậu cung vẫn không ít.
Ví dụ như mấy vị đây...
"Son của Noãn Hương các rất được, đợt trước có nhờ người đem một ít vào đây, ta thử rồi, thấy cũng tốt lắm."
"Thảo nào ta thấy muội muội dạo này khí sắc tươi tắn hơn nhiều."
"Vòng ngọc của Trân Bảo các cũng không tồi. Chính là cái trên tay ta này."
"Váy lưu tiên của Tường Ký kiểu nào cũng đẹp hết."
"Đồ các tỷ nói đều tốt cả, nhưng mà hơi đắt quá, mua cũng chẳng nỡ dùng."
Khi Giang Lăng đi sang, các nàng đã tám xong chuyện son phấn xiêm y trang sức, bắt đầu tám chuyện bát quái.
"Nghe nói một cung nga bên Phưởng Chức các cùng một thái giám đối thực?"
(Phưởng Chức các: chuyên dệt vải)
"Thái giám kia là nghĩa tử của Vương công công... Hi phi?"
Cô nương kia vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy người đứng trên bậc thang, sững ra một hồi rồi mấy người đứng dậy hành lễ với Giang Lăng.
Giang Lăng vào cung chưa lâu, hiếm khi ra ngoài, cũng không phải ai cũng có thể đến "vấn an" cậu. Ở đây chỉ có một người nhận ra cậu.
Những người còn lại đều là lần đầu tiên gặp, lén quan sát một hồi rồi ngượng nghịu đôi chút.
Hi phi không lên tiếng, thế nên không ai dám đứng dậy, chỉ có thể cúi đầu, hứng chịu ánh mắt quan sát của Hi phi.
"Son của Noãn Hương các? Vòng ngọc của Trân Bảo các? Váy lưu tiên của Tưởng Ký?" Giọng nói mang âm cuối khẽ run vang lên bên tai, lộ ra vẻ lười biếng.
Cùng lúc Giang Lăng nói, mấy người trước đó bàn tán về mấy thứ này hơi đổi sắc mặt. Các nàng tự tin mình không nói gì sai, lại sợ Giang Lăng làm khó dễ.
Dù gì ai cũng biết Hi phi đã mất hoàng nhi.
"Minh Hương." Giang Lăng lên tiếng, "Tặng những thứ này cho các muội muội một phần."
Minh Hương là người Giang Lăng đưa từ Giang phủ đến, độ thiện cảm cao, giờ đáp lại mà mặt chẳng đổi sắc.
Giang Lăng lại mệt mỏi vịn: "Còn nữa, đứng dậy cả đi."
Mọi người im lặng một chốc rồi nhất tề đứng dậy, lũ lượt lên tiếng cảm tạ: "Tạ nương nương ban ân."
Nhưng, không hiểu sao mà các nàng được ban thưởng lại cảm thấy lo sợ bất an.
Giang Lăng gật đầu như có như không, xoay người định đi thì bị gọi lại.
"Hi phi..." Tiếng nhỏ như mèo kêu.
Giang Lăng quay lại, khi nhìn thấy cô nương gọi mình, cậu không nhịn được mà đội hai chữ cầm thú lên đầu Chiêu Dương đế. Cô nương này vào cung trước cậu nhưng nhìn bộ dạng còn nhỏ hơn cậu hai tuổi trở lên.
Cô nương này cúi đầu: "Nương nương, thần thiếp..."
"Muội không thích vòng ngọc?"
Cô gái run rẩy hàng mi: "Tất nhiên là thích ạ, nhưng mà thần thiếp vô công..."
"Thế là đủ rồi." Giang Lăng ngắt lời nàng, vốn định rời đi lại xoay một vòng, bước vào thủy tạ, đi đến trước mặt cô nương này.
Dường như nàng còn muốn nói gì đó, Giang Lăng lại kéo tay nàng, dọa người kia giật nảy.
"Nương nương?"
Giang Lăng cúi đầu, mỉm cười quan sát cô nương này, thiện cảm của cô nương này dành cho cậu rất thấp, hoặc có thể nói, chỉ đơn thuần là sợ cậu mà thôi.
"Muội thạo đánh đàn?" Giang Lăng hỏi.
"Vâng, thần thiếp học đàn từ nhỏ."
Giang Lăng nhấc tay của nàng lên, tháo cái vòng mình cảm thấy rất vướng víu xuống, đeo vào cho nàng: "Thảo nào tay đẹp vậy. Muội xem, có phải cái vòng này rất hợp với muội không?"
Trên cổ tay mảnh dẻ, chiếc vòng ngọc màu xanh ánh lên thứ ánh sáng dịu dàng.
Giang Lăng lướt qua lòng bàn tay nàng, lại xoa đầu nàng: "Có thời gian thì sang Hiệt Phương đình ngồi với ta, tấu cho ta vài khúc nhỏ, cái này coi như thưởng cho muội trước."
Mặt Giang Lăng gần trong gang tấc, cô nương kia bèn váng vất đáp một tiếng vâng.
Một nụ cười nhẹ liền nở òa trước mặt nàng.
Giang Lăng buông tay nàng ra, xoay người sờ mặt một cô nương khác, vừa sàm sỡ vừa nói: "Hoa nhường nguyệt thẹn thế này, son Noãn Hương các không cho muội thì cho ai?"
"Eo muội mảnh thế này mềm thế này, tư thái yểu điệu thế này, nên mặc đồ thật đẹp." Khi nói câu này, Giang Lăng xoa xoa tay vào eo người ta, trơ mắt nhìn khuôn mặt thanh tú nhuộm ráng đỏ rực.
Sau khi trêu đùa từng người một, Giang Lăng được cung nga dìu lên nhuyễn kiệu.
Mãi đến khi không còn bóng dáng, trong thủy tạ mới có người lên tiếng lại.
"Ừm..." Cô nương cầm vòng ngọc cúi đầu, "Các tỷ có phát hiện không, vóc dáng Hi phi rất cao."
Một cô nương khác nhấc tay áo che đi khuôn mặt đỏ bừng: "Hình như còn cao hơn bệ hạ một chút."
"Ta ban nãy..." Cô nương cảm thấy chân không có sức, ngồi xuống ghế tròn, "Cứ cảm thấy Hi phi hình như muốn..."
Hôn ta ấy... ba chữ cuối cùng, nàng không nói ra được.
Cả ngày hôm nay, Giang Lăng chạy một vòng quanh toàn bộ hậu cung, trêu đùa các tần phi tuổi còn trẻ, làm nũng ngoan hiền với các tần phi tuổi đã cao.
Nụ cười trên mặt không ngừng lại lúc nào, mắt cũng sáng ngời, vô cùng vui vẻ.
"Kí chủ... rốt cuộc là anh đang cười gì vậy?"
"Mi không cảm thấy rất thú vị à?" Giang Lăng nghiêng đầu, "Có người độ thiện cảm càng thấp hơn, cũng có người độ thiện cảm tăng lên, có người giữ nguyên không thay đổi."
"Thì sao?"
"Ta đoán Chiêu Dương đế sắp lật thẻ bài của ta rồi, ta định tống hắn sang chỗ mấy vị tần phi thiện cảm giảm xuống kia. Coi như ta làm việc tốt không lưu danh."
Đêm đó, kinh thư loanh quanh chỗ Giang Lăng mấy vòng, thấy Giang Lăng "giở mánh cũ", sau khi ọc mấy ngụm máu vào Chiêu Dương đế, thực sự đã tống được Chiêu Dương đế đi.
Mặt giấy kinh thư liên tục chuyển động như đang nghĩ gì đó, cuối cùng nhìn vào lửa đèn mà tỉnh ngộ.
"Kí chủ! Kí chủ!!"
Kinh thư đóng hẳn lại, đáp cả quyển lên mặt Giang Lăng.
Tiếng hệ thống to như sấm nổ: "Kí chủ, sao tôi lại cảm thấy như anh muốn cắm sừng cả hậu cung của Chiêu Dương đế vậy?"
"Nói bậy nói bạ!" Giang Lăng gạt kinh thư ra, ném vào một góc, "Ta đang làm một họa quốc yêu phi đạt chuẩn!"