Chương 15: Họa quốc yêu phi (15)

"Chơi với ta, được không?"

Trước ánh mắt ngập tràn kỳ vọng của Mai Cửu, Giang Lăng không khỏi lâm vào trầm tư.

Đám trẻ tuổi này thì thích cái gì nhỉ?

Giang Lăng nghĩ lại mình hồi mười ba mười bốn tuổi, lúc đó, Giang Lăng cả ngày chỉ nghĩ làm thế nào mới không phải uống thuốc, làm thế nào để lén chuồn được ra ngoài... rõ là trẻ trâu.

Thân là một đứa trẻ trâu bệnh nặng vẫn muốn quậy, ánh mắt Giang Lăng lay động, cậu chột dạ mím môi khụ một tiếng, hỏi: "Thế thì, ngươi muốn chơi cái gì?"

Câu hỏi này có vẻ đã làm khó Mai Cửu, mặt y lộ vẻ ngơ ngác.

"Vẫn chưa nghĩ xong à?"

Mai Cửu cúi đầu, ngượng ngùng đáp một tiếng.

Giang Lăng cười: "Chưa nghĩ xong mà đã bảo ta chơi với ngươi à."

"Nhưng mà." Mai Cửu ngước lên, trong mắt như chứa đựng cả một bầu trời sao, "Tỷ có thể đồng ý là ta đã vui lắm rồi." Dừng lại đôi chút rồi Mai Cửu ngượng nghịu bổ sung thêm một tiếng xưng hô, "Hi phi tỷ tỷ~"

"...Gọi ca ca đi." Giang Lăng sửa lại.

Mai Cửu mím môi cười, đỏ mặt không nói gì, cứ nhìn Giang Lăng như là trên mặt Giang Lăng có hoa nở vậy, vừa mới lạ vừa vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên Giang lăng bị người ta nhìn chòng chọc như vậy, đã thế mắt lại còn long lanh lóng lánh, bèn gọi hệ thống trong bụng: "Tiểu Hồng, mi có ý kiến gì không?"

"Trèo cây lấy trứng chim, xuống sông bắt cá, vào núi đánh hổ."

Giang Lăng cười hờ hờ hai tiếng trong bụng. Mấy cái này cũng có thể coi như việc mà đám trẻ hay làm, vấn đề là, căn bản không thể tiến hành ở chốn hoàng cung này được, thân thể này của cậu không chịu nổi hành hạ.

"Không được à?"

Kinh thư xoay vòng vòng trong không trung như đang suy nghĩ, sau đó như nghĩ ra cái gì, bắt đầu cười một cách bỉ ổi.

"Kí chủ, anh chắc chắn biết mấy cái này." Kinh thư nói xong bèn lật ra, từng món đồ chơi người lớn bắt đầu hiện lên trên mặt giấy.

Giang Lăng: "..."

"Cút!"

Có lẽ là Giang Lăng ngẩn ra hơi lâu, Mai Cửu bèn kéo khẽ tay áo Giang Lăng, nói bằng vẻ cực kỳ mong đợi: "Đằng trước là cung Vân Đỉnh rồi, giờ chỉ có một mình ta ở, tỷ có muốn sang xem không?"

Giang Lăng gật đầu: "Được."

Thế là, nụ cười của Mai Cửu lại càng tươi hơn mấy phần, tươi đến mức khiến Giang Lăng vô thức vỗ ngực.

Nếu vào cung Vân Đỉnh từ cửa chính thì còn phải đi thêm một đoạn nữa, đã thế chưa biết chừng còn bị thái giám cung nữ qua lại nhìn thấy. Mai Cửu nhìn bức tường đỏ thắm rồi đi vài bước, quay lại nói to: "Chúng ta trèo tường đi."

"Ở đây có thang đâu." Giang Lăng biết rõ mình yếu ớt như nào, đi kiếm thang theo bản năng thì lại bị Mai Cửu kéo tay áo.

"Ta đưa tỷ qua." Giọng Mai Cửu dịu dàng.

"Đưa như nào?"

Vừa mới dứt câu, Mai Cửu bèn nắm chặt cổ tay Giang Lăng, cái tay còn lại ôm qua eo cậu, mắt vừa hoa lên, hai người đã đặt chân lên đầu tường.

Vì quán tính nên người Giang Lăng nghiêng về phía trước rồi lại được Mai Cửu kéo trở lại, sau đó cậu trông thấy khung cảnh trong cung Vân Đỉnh.

Mới liếc một cái, Giang Lăng liền sững người.

Đập vào trong mắt toàn là nước hồ xanh ngắt, đình đài lầu các rải rác thấp cao, ngụ cùng với nước.

Đợt này Giang Lăng đã nhìn quen những cung điện hoa lệ của hoàng cung, cung Vân Đỉnh dù có xa hoa đến mấy cũng không thể lọt vào mắt xanh cậu. Nhưng khi thực sự nhìn thấy cung Vân Đỉnh, Giang Lăng mới phát hiện cung Vân Đỉnh giản dị vô cùng, hòa thành một thể với ao hồ đồi dốc, nhìn thêm vài lần lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

"Cung Vân Đỉnh được tiên đế xây theo ý của sư phụ đấy." Mai Cửu giải thích.

Bên trong tường là vài gốc cây già cao lớn, lá cành ken dày, mọc lan ra theo hình tròn. Mai Cửu vui vẻ nói xong bèn ôm Giang Lăng lên, nhẹ nhàng hạ lên cành cây to, sau đó mới thong thả hạ xuống đất.

Giang Lăng sau khi bị tiểu cô nương anh khí đầy mình ôm, lại bị tiểu thiếu niên thấp hơn mình nửa cái đầu Mai Cửu ôm tiếp.

Giang Lăng: ...cạn lời.

"Trong hồ này nuôi nhiều cá chép gấm lắm, còn có một con cá chép vàng nữa, sư phụ nói cá chép chiêu tài, may mắn."

Sau khi vào cung Vân Đỉnh, như trở lại nơi mình sống từ nhỏ đến lớn, Mai Cửu bớt phần câu nệ, trông hoạt bát hơn lúc ở bên ngoài rất nhiều.

"Mấy cây táo này là do ta trồng hồi nhỏ đấy, giờ đã bảy tám năm rồi. Đã cao từng này rồi."

"Còn cả đây nữa, hồi trước ta đã luyện kiếm ở đây đấy." Mai Cửu chỉ vào một khoảng đất trống, trên mặt đất lát đá viên bày vài cái giá, trông giống như là bày để luyện vũ khí, đằng không xa kia còn để mấy tấm bia, hình như là để luyện bắn tên.

Giang Lăng gật đầu, lòng nghĩ quốc sư tiền nhiệm chắc là cũng có vài phần bản lĩnh thật, ít nhất thì cũng biết võ, hơn nữa còn học khá là tạp nham.

Đang nghĩ vậy thì Giang Lăng thấy Mai Cửu quay lại, ánh sáng rực rỡ bao trùm trên cơ thể y, lọn tóc mềm rợp bên gò má, nhưng nơi đuôi mắt dài mảnh dịu dàng lại nhiều thêm vài nếp gấp.

Y dùng giọng điệu nghiêm túc, nói tựa thề thốt: "Sư phụ từng nói với ta, ta có thiên phú trác tuyệt, chỉ xét nguyên kiếm thuật thôi thì đã vượt qua ông từ lâu rồi, hơn nữa, ta cũng đã kế thừa vị trí quốc sư, thế nên... nếu sau này tỷ có gì cần giúp đỡ thì cứ việc nói ra."

"..."

Nói đến đây, Mai Cửu lại hơi căng thẳng, nói bằng giọng nhẹ như mây bay: "Ta có thể bảo vệ tỷ."

Đến lúc này, Giang Lăng thực sự cảm thấy Mai Cửu yêu thầm "Giang Lăng" rồi, tuy tuổi còn nhỏ nhưng trong thời đại này, thiếu niên đến tuổi này đáng lẽ cũng phải hiểu rồi mới đúng chứ.

Sau đó, Giang Lăng liếc đến số "-100" trên đỉnh đầu Mai Cửu.

Cậu thực sự càng ngày càng không hiểu gì.

Mai Cửu thẹn thùng nhìn Giang Lăng, cho đến khi Giang Lăng gật đầu, nói thêm một tiếng “được” xong, y mới cười.

"Đúng rồi." Mai Cửu chạy mấy bước, lịch bịch đến chỗ cây cột hành lang rồi cười vẫy tay với Giang Lăng, dùng tay ước lượng chiều cao với cây cột đá, "Khi ta rời khỏi hoàng cung mới cao từng này thôi, giờ đã cao bằng này rồi."

Giang Lăng chầm chậm đi sang, nhìn thấy mấy vệt khắc mờ trên cột, dường như là dùng thứ gì đó sắc cứa lên.

Đầu cuối hành lang có một lương đình gần hồ, vài gốc liễu rủ trồng sát mép nước, nhành liễu mềm lay động theo gió, chim bói cá thư thả sải cánh làm tổ trên hõm cây.

Mai Cửu kéo Giang Lăng vào lương đình ngồi một lúc, sau đó y chống hai tay lên thành ghế, ánh mắt dõi xuống nước hồ, hớn hở nói với Giang Lăng là trên cây cổ thụ đằng trước có mắc một cái xích đu, hỏi cậu có muốn chơi không.

"Chắc là không chơi nổi đâu." Giang Lăng ho khẽ một tiếng, uyển chuyển tỏ ý từ chối.

"Vậy à." Mai Cửu hạ rèm mắt, dường như có chút thất vọng.

Giang Lăng đang nghĩ xem có nên an ủi y không, y lại cười với Giang Lăng, dẫn Giang Lăng sang nơi tiếp theo.

Khi bước trên con đường nhỏ lát bằng đá trứng ngỗng, Giang Lăng bỗng thấy, cứ chơi với y như này cũng hay.

Hoàng cung nơi nào cũng hoa lệ, chẳng bao giờ lại có người nhỏ nhẹ tựa như muốn chia sẻ bí mật gì đó với mình, cho dù không to lớn gì cho lắm, nhưng lại đủ tự do tự tại.

Hai người đi một vòng quanh cung Vân Đỉnh xong, Mai Cửu dừng lại dưới một gốc cây cao lớn, tán cây cành cây đan xen chằng chịt, đàn kiến nhỏ bám nhau leo lên trên.

Giang Lăng nhìn một chú kiến leo vào trong tổ kiến trên ngọn rồi, bèn quay lại nhìn, Mai Cửu đã tìm được một cái xẻng sắt từ khi nào, đang đào đất.

"Hi phi tỷ tỷ, tỷ đứng xa ra chút, cẩn thận đừng để đất dính vào gấu váy."

Giang Lăng lùi ra sau vài bước: "...Gọi ca ca."

Ánh mắt Mai Cửu rất vô tội.

"Thế thì bỏ hai chữ Hi phi đi."

"Vâng, tỷ tỷ." Mai Cửu vui vẻ tiếp tục công cuộc đào đất, chẳng mấy chốc đã đào ra được một cái rương gỗ, cái rương không có hoa văn gì, nhưng có sơn một lớp dày để tránh mục.

Vứt cái xẻng ra nền cỏ, Mai Cửu mở cái rương ra, Giang Lăng tò mò nhìn sang.

Đầu tiên là một lớp vải mềm, sau khi bỏ lớp vải mềm đó ra, nhân vật chính lên sàn.

Mai Cửu nhặt từng thứ một, có kiếm gỗ, là thanh kiếm y từng dùng hồi nhỏ. Có quả cầu làm bằng dây mây, y trước nay chỉ có một mình nên chưa bao giờ đem ra đá mà cẩn thận cất vào trong rương. Cũng có cả thẻ trúc cầu phúc, dây chun buộc lại với nhau, sách trẻ con...

Chẳng có một thứ gì đáng giá, nhưng lại là những món đồ thiếu niên này đã cất giấu hồi nhỏ.

Bản thân Giang Lăng cũng không có tuổi thơ, bèn rướn sang, hai người vai kề sát vai, hớn hở lục đồ.

"Tỷ tỷ, chờ sức khỏe tỷ tốt lên, chúng ta cùng chơi đá cầu, nhảy dây, ngồi xích đu nhé, ta đẩy, tỷ cứ ngồi là được."

Giang Lăng ngẫm nghĩ: "Cái cuối chắc thôi."

"Ừ ừ, ta vẫn luôn muốn bắt cá chép sư phụ nuôi lên..."

"Để ăn hả?"

Mai Cửu kinh ngạc: "Ăn được hả?"

Giang Lăng sờ cằm: "Chắc là được."

Sau đó, Mai Cửu lại lục ra một sợi dây đỏ, sợi dây buộc tóc đỏ thắm pha lẫn sợi vàng nhỏ, trông rất đẹp.

Mai Cửu thắt nút lại, ngón tay lanh lẹn xuyên qua sợi dây, bắt đầu kết dây.

Mặt trời dần nghiêng về hướng tây, hai người bèn đem cái rương vào trong nhà, chủ yếu là Mai Cửu đem, Giang Lăng giả vờ giả vịt bên cạnh.

Sau khi vào trong phòng rồi, Mai Cửu vừa thu xếp đồ đạc, vừa ngượng nghịu nói: "Đây là phòng ta hồi trước, các phòng còn lại vẫn chưa được dọn dẹp, giờ bụi tích cả đống."

"Không ai dọn à?"

"...Ta không muốn gặp nhiều người quá."

Giang Lăng lượn một vòng, cảm thấy đường đường là quốc sư mà sống quá giản dị. Khi đi qua một chiếc giá, Giang Lăng lại quay người lại, lần ra được một cái bình sứ.

"Đây là... rượu?" Giang Lăng ầy một tiếng, trêu, "Ngươi hồi nhỏ còn lén lút uống rượu hả. Trẻ con đừng uống thứ này, cẩn thận không lại không cao nổi đâu."

Cậy ưu thế về chiều cao, Giang Lăng áng chừng chỗ cổ mình, chế giễu chiều cao của Mai Cửu.

"Hả?" Mai Cửu quay lại, mặt ngơ ngác.

Sau đó quăng đồ trên tay đi, nghi hoặc nhìn chằm chằm vào cái lọ trên tay Giang Lăng: "Cái này hình như là của sư phụ để quên đấy."

Nghe y nói vậy, Giang Lăng bèn đưa món đồ sang, nheo mắt cười nói: "Ngươi chưa uống rượu bao giờ à? y da, đúng là cậu bé ngoan."

"Ta không phải trẻ con."

"Ừ ừ ừ, không phải." Trong lòng Giang Lăng, chưa thành niên thì đều là trẻ con, câu trả lời này cũng rất là trớt quớt.

Mai Cửu cau mày, ấm ức nhìn chằm chằm vào Giang Lăng.

"Được rồi, mau thu dọn đi." Mắt Giang Lăng đảo qua số đồ chơi đầy đất, trong mắt dâng lên ý cười, cậu xua tay về phía Mai Cửu.

"...."

Mai Cửu xoay người đi mấy bước, quay lưng về phía Giang Lăng rồi mở cái nút ra. Hương rượu thơm lan từ bên trong ra, có lẽ vì không mở cửa sổ nên hương rượu đặc biệt nồng.

Mai Cửu ngửa đầu, dốc một hớp to vào miệng.

Giang Lăng bất ngờ: "Ê——"

Có lẽ vì dốc mạnh quá nên Mai Cửu bị sặc, đứng ho mãi, ho đến đỏ bừng cả mặt.

"Khụ khụ khụ."

Giang Lăng phì cười: "Cho chừa."