Giang Lăng kiếm được một bình nước lạnh trên bàn, thấy chén khá sạch nên rót lấy một chén, đưa đến trước mặt Mai Cửu.
"Ngươi vẫn ổn chứ?"
"...Ta không sao."
Mai Cửu nghiêng đầu đi, lọn tóc vụn che khuất mất khuôn mặt, đến tận khi Giang Lăng đưa chén nước đến trước mặt, y mới khẽ gật một cái, chìa tay ra nhận lấy chén.
Chén nước lạnh lẽo đến tay, một đôi tay liền giữ lấy vai y, siết chặt, rồi y nghe thấy giọng nói trầm nhẹ và trong trẻo.
"Quay lại để ta nhìn cái nào?"
Mai Cửu không thể không ngẩng lên, lập tức trông thấy khuôn mặt Giang Lăng ghé sát lại, Giang Lăng cười phì: "Đúng là vô dụng, mặt đỏ hết cả lên rồi."
"Tại sặc đấy..." Mai Cửu che khuôn mặt đỏ nhừ lại theo bản năng, lúng búng phản bác, dưới lọn tóc mái nhỏ vụn, đôi mắt xanh trong vắt bắt đầu dâng hơi nước lên, ướt át.
Giang Lăng rút cái lọ trong tay y ra, vỗ vai Mai Cửu: “Uống miếng nước trước đi."
"Ừ."
Sau một tiếng đáp khẽ, Mai Cửu cúi đầu, nhấp nước lạnh từng ngụm nhỏ một, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn Giang Lăng, vừa cẩn thận lại vừa vui mừng.
Giang Lăng cầm bình rượu đã mở, đưa lên ngửi một cái, mùi rượu nồng quá mức xộc thẳng vào mũi, Giang Lăng lập tức lấy nút gỗ bịt lại.
"Rượu mạnh thế này mà ngươi dám dốc thẳng vào miệng, chẳng trách lại bị sặc." Giang Lăng lầm bầm, "Giờ đã đỡ hơn chưa?"
"..."
Đằng kia không thấy lên tiếng, Giang Lăng quay lại, bắt gặp đôi mắt sáng rực lên, sau khi bị Giang Lăng phát hiện lại hoảng loạn thu ánh mắt lại.
"...Chắc không phải mới uống một hớp đã say rồi chứ?" Giang Lăng nghi ngờ.
Mai Cửu ngượng nghịu trả lời: "Không say."
m cuối hơi run tựa như đang làm nũng, sau đó Mai Cửu lại ngẩng lên, cười với Giang Lăng, nói bằng giọng mềm mại: "Tỷ có thể sờ trán ta không?"
"Hả?"
Mai Cửu cầm lấy tay Giang Lăng, khẽ quơ quơ rồi cười thẹn thùng: "Sờ một cái thôi, chỉ một cái thôi."
Khi Giang Lăng còn đang đần ra, Mai Cửu nghiêng người, rướn khuôn mặt đỏ nhừ đến trước mặt Giang Lăng: "Được không?"
"..."
Giang Lăng quay đầu đi, khẽ ho hai tiếng rồi thấp giọng lẩm bẩm: "Xem ra đúng là uống say rồi."
Tay lại không do bản thân khống chế, giơ lên chạm vào tóc thiếu niên, tóc Mai Cửu cũng giống như người y, dài mảnh và mềm mại, ngón tay mảnh dẻ của Giang Lăng xuyên qua làn tóc, xoa xoa đỉnh đầu y.
"Ưm..." Mai Cửu như một con mèo con đang thoải mái, híp mắt lại, sau đó, mắt vừa mở ra, vô số chấm sáng tụ lại hết bên trong, y tiếp tục nhìn Giang Lăng bằng ánh mắt mong ngóng, dịu dàng nói: "Có thể, sờ mặt ta không?"
"...Người say rượu nào cũng đáng yêu như này à?" Giang Lăng không khỏi chìm vào suy nghĩ.
"Ừ?" Mai Cửu nghiêng đầu.
"...Khụ khụ." Giang Lăng nói như giấu giếm, "Là ngươi nói đấy nhé."
Sau đó, dùng ngón trỏ chọc chọc vào cái mặt vẫn còn nét phúng phính của Mai Cửu.
Sức khỏe Giang Lăng không tốt, tay chân lạnh quanh năm, giờ cũng thế, nhưng Mai Cửu thì không, trông cái là biết khỏe mạnh, có lẽ vì uống rượu vào nên hơi nóng xộc lên mặt, nhiệt độ trên mặt lan từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay Giang Lăng.
Sờ thích ghê...
Nghĩ vậy, Giang Lăng bèn dùng lực, chọc một lần nữa, Mai Cửu bị Giang Lăng chọc đến nghiêng ngả mấy bận.
Mai Cửu mím môi như ấm ức.
Dáng vẻ ấy khiến Giang Lăng nổi hứng. Cậu không chút do dự mà véo một bên má Mai Cửu, thấy Mai Cửu không vùng vẫy bèn véo bên má còn lại của y, bắt đầu trêu: "Nào, cười cái coi."
"Mặt đau..."
"Cười một cái là sẽ không đau nữa."
"Ồ." Mai Cửu nghĩ nghĩ rồi cười với Giang Lăng, một nụ cười thuần túy không tì vết.
Giang Lăng thấy mình có vẻ hơi quá rồi, không tự chủ được mà buông tay ra, còn xoa xoa má Mai Cửu, Mai Cửu cứ thế mà đần người ra cười với cậu.
Vừa ngoan ngoãn, vừa mềm mại.
Kinh thư vòng một vòng quanh hai người, thực sự không nhịn nổi nữa, lật trang sách loạt soạt, tám chữ lấp lánh rực rỡ vô cùng chói mắt.
[Thấp nhất ba năm, cao nhất tử hình]
"Kí chủ." Hệ thống chói lói, "Tôi thấy anh đang đi lên con đường phạm tội rồi đấy."
"Cút!"
Có sự so sánh rõ ràng, Giang Lăng càng cảm thấy giọng hệ thống khó nghe, ghét bỏ vứt cho một chữ.
Hệ thống: "Aaa, anh là cái đồ kí chủ vô lương tâm."
Giang Lăng mặc kệ hệ thống nhưng vẫn buông mặt Mai Cửu ra, rồi nhìn lướt qua căn phòng. Gian nhà này là nơi ở của Mai Cửu, tuy có hơi đơn sơ nhưng cũng sẽ không thiếu một cái giường để nghỉ ngơi.
"Được rồi, chúng ta không nghịch nữa." Giang Lăng xoa đầu Mai Cửu như dỗ trẻ con, kéo y đi về phía giường rồi ấn người ta xuống.
Mai Cửu ngồi ở mép giường ngẩng đầu lên.
Giang Lăng cúi người, đứng nhìn xuống y từ trên cao, giọng rất khẽ: "Đã muộn rồi, ta phải đi về, ngươi uống say rồi thì ngoan ngoãn ở lại đây, đừng đi ra ngoài, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai ngủ dậy là ngươi sẽ tỉnh táo lại ngay."
Câu cuối cùng, Giang Lăng nổi hứng đùa dai, cười bảo: "Cũng chẳng biết là mai ngươi còn nhớ bộ dạng ngươi hiện giờ không."
Giang Lăng vỗ vai Mai Cửu rồi xoay người định đi.
Bóng lưng mảnh dẻ đĩnh đạc chỉ còn lại một vệt tối, rơi trên mặt Mai Cửu, mắt Mai Cửu như bị một bóng tối dày nặng trùm lên.
Theo bước chân, người dần đi xa, vẻ mặt cậu thiếu niên không có gì thay đổi, nhưng trong mắt lại toát ra sự sợ hãi không thể diễn tả bằng lời, như bị cơn ác mộng bao trùm, phải nhìn thấy thứ mà y sợ nhất thế giới.
"Đừng đi..."
"Hử?" Giang Lăng nghi hoặc xoay người lại.
"Đừng đi——"
Một giây sau, một luồng lực mạnh ập đến làm Giang Lăng lảo đảo.
Hai tay Mai Cửu ôm quanh eo cậu, vùi cả người vào lòng cậu.
"Không được đi." Giọng run rẩy, cơ thể cũng run rẩy.
Giang Lăng lập tức đần cả người ra.
Hệ thống ở bên cạnh cười chế giễu: "Ai bảo anh ăn hiếp người ta, giờ sao? Không đi nổi nữa rồi ha?"
"..."
Giang Lăng ngẩn ra một hồi lâu rồi mới bối rối lên tiếng giải thích: "Thì, ta phải về Hiệt Phương đình, ta dù gì cũng là Hi phi, cho dù có người giấu giếm cho ta, lỡ mà đen đủi thì sẽ bị lộ mất. Với cả... nếu buổi tối Chiêu Dương đế lật thẻ bài của ta mà ta lại không có mặt, thế thì không dễ xử lý đâu."
Câu nói đó chẳng biết đã chọc đúng nhọt nào của Mai Cửu, Mai Cửu đầu tiên là sững ra, sau đó nghiêm túc lặp lại câu nói buổi sáng.
"Ta sẽ bảo vệ người."
Sau đó lại là giọng nói run run làm nũng: "Người đừng sợ, người đừng sợ, mẫu thân..."
"Hử?"
Giang Lăng đang đau đầu bị hai chữ cuối của y làm kinh hãi đến không nói nên lời.
Khi định thần lại thì lưng đã dán lên chiếc giường mềm mại, Mai Cửu trèo lên giường, hai tay hai chân cuốn chặt lấy người Giang Lăng như bạch tuộc, đầu tựa lên ngực cậu dụi dụi, trong giọng nói nhỏ vụn hoàn toàn là ỷ lại.
"Mẫu thân, đừng rời khỏi con, nước hồ lạnh lắm, nước hồ mùa đông lạnh lắm."
"Người mà đi... là lại như lần trước, lạnh lắm, cứng nữa, sẽ không nói chuyện với con nữa."
"Mẫu thân..."
Giang Lăng dở khóc dở cười: "Ta không phải mẫu thân ngươi."
Người kia chẳng nói năng gì, chỉ ôm chặt lấy Giang Lăng như người đuối nước, giữa ánh sáng mịt mờ, túm được khúc gỗ duy nhất có thể giúp mình sống sót, thế là chẳng dám buông tay nữa.
Giang Lăng bất lực, tiện tay xoa tóc y, dụ dỗ: "Rồi rồi rồi, ta không đi nữa."
Đầu kia phát ra tiếng cười, hơi nóng pha lẫn mùi rượu phả vào cổ Giang Lăng, giọng cậu thiếu niên mừng rỡ.
"Đã hứa với con rồi thì không được đổi ý đâu đấy."
Y mềm giọng dịu dàng nói: "Người là tốt nhất, tốt nhất."
"Con biết mà, người là tốt nhất."
Giời đất ạ! Mi là con gái à?
Sao lại dính người, bám người, giỏi làm nũng thế này?!!!
Giang Lăng còn đang bất lực thì bỗng liếc thấy con số trên đầu Mai Cửu, lập tức sững ra.
Màn sa buông xuống khiến không gian hơi tối, con số mang theo ánh sáng mờ liền trở nên đặc biệt hút mắt, con số "-100" khiến Giang Lăng luôn nghi ngờ hệ thống bị hỏng, chẳng biết từ lúc nào, đã xảy ra biến động lần đầu tiên.
Rồi nhảy loạn lên với tốc độ hoa cả mắt Giang Lăng.
[-100]
[-85]
[20]
[50]
[-10]
Sau khi nhảy qua nhảy lại mấy lần, con số cuối cùng dừng lại ở độ cao chưa từng có bao giờ.
[100]
Con số này chính là lý do khiến Giang Lăng đần ra.
Hệ thống rõ ràng cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, sau khi nghiên cứu một lúc bèn nói: "Bình thường thỉ hệ thống chỉ đo độ thiện cảm trong phạm vi bình thường, tình cảm quá mức cực đoan nằm ngoài phạm vi đo lường độ thiện cảm của hệ thống."
"Một trăm, đây hiện tại là giá trị cao nhất được hạn định của hệ thống."
Giang Lăng chìa tay, ngón tay xuyên qua con số kia, tiếng nói của hệ thống cũng cùng lúc lọt vào trong tai.
"Độ thiện cảm này có một cách nói chính xác hơn——người thân yêu nhất."
"Thần thánh ôi, kí chủ, anh lừa gạt tình cảm của người ta rồi!"
"Câm mồm." Giang Lăng rít ra được hai chữ qua kẽ răng.
Sau đó Giang Lăng đẩy vai Mai Cửu: "Đừng ôm chặt như thế." Ngượng chết được.
Mai Cửu không chịu, dụi mặt vào ngực Giang Lăng.
"Rồi rồi rồi, ngươi uống say, ngươi to." Giang Lăng thỏa hiệp.
Thật lâu sau, Mai Cửu nghi hoặc ngẩng đầu, có lẽ là học hành động chọt mặt của Giang Lăng, chọc chọc vào ngực Giang Lăng rồi tò mò hỏi: "Mẫu thân, sao ngực người nhỏ đi nhiều vậy, không mềm chút nào hết, cũng chẳng dễ chịu nữa."
Giang Lăng: "..."
Hệ thống: "Ha ha ha——"
Trong tiếng cười ồn ào của hệ thống, Giang Lăng vò mặt Mai Cửu thật mạnh: "Mẹ ngươi mà nghe được câu này của ngươi, giờ chắc chắn ngươi đã phải đi quỳ bàn giặt rồi."
"Còn lâu." Mai Cửu cãi, mở to đôi mắt xanh ngọc, "Trừ chuyện không cần ta nữa ra thì mẫu thân cái gì cũng tốt hết."
"Nhưng mà... người không cần ta nữa rồi..."