"Đồ thạch tán."
"Đây là một loại độc dược mãn tính, nếu dùng thời gian dài, thời gian đầu sẽ không nhìn ra được gì, chỉ cảm thấy người mệt mỏi và thở gấp, đến thời gian sau thì độc tính bạo phát, sẽ tạo triệu chứng giả như bệnh nặng."
Chờ Giang Trần thị đi rồi, Giang Lăng mở nắm tay ra, gói thuốc giấy nằm gọn trong lòng bàn tay.
Giang Lăng nhìn mấy cái rồi tiện tay quăng cho hệ thống, để hệ thống giám định xem đây là thứ chết tiệt gì.
Sự thực chứng minh, đây đúng là thứ chết tiệt.
Là thứ ăn vào thấy chết ngay.
Hệ thống tiếp tục giải thích: "...Trình độ y thuật của thế giới này không cao, có khả năng không kiểm tra ra được đồ thạch tán. Đến khi lão hoàng đế bạo phát độc tính rồi thì chắc sẽ chỉ tưởng là bệnh đã quá nặng, vô phương cứu chữa mà thôi."
"Xùy." Giang Lăng cười khẽ.
Hệ thống xù lông: "Kí chủ, tôi nói cho anh biết, cười nhạo hệ thống là hành vi vô cùng mất lịch sự, sẽ dẫn đến đổ vỡ quan hệ giữa hai bên kí chủ và hệ thống đấy."
"Ta không có cười mi, đừng có tự vơ vào mình." Giang Lăng tựa nghiêng vào thành giường, nụ cười coi thường nhưng giọng nói lại lười nhác, "Ta cười Giang gia giỏi tính toán."
Không chờ hệ thống trả lời, Giang Lăng tự nói tiếp: "Chưa nói đến vụ không thể tra ra được manh mối, cho dù tra ra được thì có làm sao? Kẻ làm chuyện này là quốc sư đương triều cơ mà."
Ánh nắng chiếu qua song cửa sổ, giữa không trung treo một sợi bụi nhỏ xíu, Giang Lăng nghiêng đầu, lại nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng của tiểu quốc sư kia trên tiệc thất tịch dạo nọ, sau đó lại nhớ đến thiếu niên khóc đến chóp mũi đỏ ửng dưới đêm trăng.
Giọng thoáng nhẹ đi: "Thân phận này của y, cho dù là mưu hại thiên tử vì hoàng vị, hay là oán hận thiên tử vì chuyện xưa, đều khó mà giải thích nổi."
"Cho dù không giải thích nổi thì có làm sao." Giang Lăng nheo mắt, đôi mắt màu ngọc của Mai Cửu cứ phảng phất trong đầu xua chẳng chịu đi, cậu nói nhàn nhạt, "Không phải đồng loại, tất có ý khác."
"Hừ, có tám chữ này là đủ rồi."
Kinh thư đóng đóng mở mở, kêu loạt soạt như đang vỗ tay: "Kí chủ, anh nói rất có lý."
Sau đó, hắn kinh hô: "Không đúng, thứ này ở chỗ anh, chưa nói chuyện âm một trăm có giúp hay không, cho dù y có giúp xong mà bị bại lộ, y khai anh ra là chết ngay."
"Giờ ta là yêu phi mà." Giang Lăng nghe lời đồn đại suốt mấy hôm liền sải tay, "Xử chết cả yêu phi lẫn yêu đạo cũng bình thường. Chỉ có điều..."
Cái người tên Giang Lăng này, chung quy cũng chỉ là một vật hi sinh mà thôi.
Bảo vệ được thì bảo vệ, không bảo vệ được thì vứt bỏ.
"Được, xem ra kí chủ anh đã phân tích rất rõ ràng rồi, bây giờ nói xem, đã biết làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ này chưa?"
Giang Lăng như nhìn thấy đôi mắt đang lấp lánh và bộ dạng vô cùng phấn khích của kinh thư. Thế là, cậu lại muốn xé sách.
"Mi không cảm thấy, những nhiệm vụ này rất thất đức à?" Giang Lăng hỏi.
"Thất đức như vậy không phải thích hợp với anh lắm à?" Hệ thống cãi.
"..."
Được rồi, Giang Lăng hiếm khi bị hệ thống độp cho đến câm họng không trả lời nổi.
Vì nhiệm vụ, Giang Lăng nói làm là làm, thế là mượn cớ báo đáp ân tình của quốc sư trên yến hội, Giang Lăng bèn sai thái giám đi nghe ngóng xem quốc sư đang làm gì.
Mai Cửu thân là quốc sư một nước, giờ đang ở cung Vân Đỉnh trong hoàng cung, y làm gì cũng đều bị chú ý cả. Thế nên, Giang Lăng rất dễ dàng nghe ngóng được nơi y đi.
—— Quốc sư đang trừ tà ở đài tế trời.
"Đi, đi xem thử." Giang Lăng gõ gõ mặt bàn, lập tức ra quyết định.
Cái gọi là đài tế trời, thực ra là một đài cao được xây dựng ở đông viện hoàng cung sau khi tiên đế lập chức quốc sư, bình thường chỉ có một tác dụng là để tiện cho quốc sư khai đường làm phép.
Hồi tiên đế, quốc sư tiền nhiệm làm phép rất chăm chỉ, đến đời Chiêu Dương đế kế vị, quốc sư tiền nhiệm bắt đầu lười dần, cuối cùng bỏ phắt, toàn tâm toàn ý bồi dưỡng tiểu đồ đệ, làm phép trừ tà gì cơ? Mấy chuyện vớ vẩn đó hắn quên từ lâu rồi.
Thế là, đài tế trời bỏ xó mấy năm, trừ cung nhân quét dọn hàng ngày ra thì chẳng có tác dụng gì nữa.
Nhưng, Mai Cửu trở về rồi, tiếp nhận vị trí quốc sư, đài tế trời cũng được mở trở lại.
Thời gian trước đài tế trời vẫn đang được sửa chữa, sửa chữa xong thì chuẩn bị những đồ dùng cần thiết để làm phép trừ tà. Hôm nay thấy bảo là ngày hoàng đạo, thế là cho việc làm phép lên sàn.
Khi Giang Lăng đến nơi, đám đông phía trước đang dồn lại, có thái giám cung nữ, cũng có tần phi hậu cung.
Thái giám và cung nga vây vòng ngoài, vòng trong là mấy vị cung phi. Có cung phi rảnh đến phát chán đến hóng chuyện, có cung phi thờ phụng đạo giáo mặt đầy thành kính, còn pháp sự trên đài tế trời thì đã gần kết thúc.
Giang Lăng để các cung nga chờ, còn mình thì đứng dưới hiên hành lang.
Trong hành lang có cung nga, cung nga đang cầm một cái chổi, dưới chân chất một đống lá rụng, nàng đang vươn dài cổ ngó vào bên trong.
"Quốc sư đại nhân đẹp thật đấy."
"Tiếc ghê, lại có đôi mắt dị tộc."
"Mắt y kỳ cục thật, nhìn mà cứ rờn rợn ấy."
Cụ già tuổi đã cao chen vào: "Quốc sư giống Ngọc Cơ phu nhân đến tám phần mười. Các ngươi chưa được gặp Ngọc Cơ phu nhân, ấy mới gọi là nghiêng nước nghiêng thành, cả cuộc đời ta chưa từng gặp ai có thể so bì được cả."
"Có đẹp bằng Hi phi không?" Tiểu cung nữ nghi ngờ.
"Không giống không giống." Cụ già lắc đầu, "Hi phi đẹp thì có đẹp, nhưng lại thiếu mất vài phần vị."
Phí lời, cậu có phải con gái thật đâu, có dáng nhưng không có thần.
Tiểu cung nữ cãi: "Con gặp Hi phi nương nương rồi, nương nương cười với con một cái, mặt con nóng rực lên không kiềm chế nổi luôn."
Giang Lăng ôm tay, cong khóe môi, nhìn về phía đài xa xa. Một vòng sáng như nước chảy lan ra, sau đó lại tự mình thu lại, khiến cậu ngẩn người.
Thiếu niên mặc bộ đạo bào cá âm dương trên người, cầm trong tay thanh kiếm gỗ đào, giơ lên ngang người, ánh nắng rơi trên thân kiếm, rõ ràng chỉ là một thanh kiếm gỗ bình thường, nhưng lại tựa bảo kiếm rời vỏ, linh động tự nhiên lại kinh thiên động địa.
Khoảnh khắc ấy, thậm chí Giang Lăng còn cảm thấy choáng ngợp.
Mai Cửu dường như đã nhìn thấy Giang Lăng trong hành lang, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mắt mày dài mảnh và dịu dàng cong lên, tạo thành hình vầng trăng.
Ý cười lộ ra một thoáng rồi mau chóng thu lại.
Mai Cửu nhấc cổ tay, thu thanh kiếm hoa đào lại treo về bên hông, rồi nhấc mâm ngọc trên đài, giơ tay lên, nước phù như sương như mưa, vung ra khắp cả đài tế trời, còn thiếu niên quốc sư thì biến mất trên đài.
Buổi làm phép kết thúc, đoàn người định thần lại, bắt đầu tản đi.
Giang Lăng đi trước một bước, khi đi đến chỗ rẽ, một bàn tay trắng mềm vươn ra từ góc đối diện, níu lấy tay áo Giang Lăng.
"Đi theo ta."
Giang Lăng nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy bóng lưng mảnh dẻ của Mai Cửu và bàn tay đang túm lấy tay áo cậu.
Trắng muốt mảnh dẻ, khớp xương rõ ràng, đôi tay này hoàn toàn tương xứng với gương mặt của Mai Cửu, chỉ là có hơi ngây ngô một xíu.
Giang Lăng đi theo, mãi đến khi bước vào nơi hơi vắng vẻ rồi mới dừng lại, Giang Lăng quét mắt nhìn, vách tường đỏ thắm, leo vài dây thường xuân, xanh non và đỏ thắm hòa quyện với nhau.
"Trèo qua tường là đến cung Vân Đỉnh rồi, cung Vân Đỉnh để trống mấy năm nên sẽ không có ai vào, thế nên không cần lo bị người khác nhìn thấy."
Mai Cửu buông ngón tay đang níu tay áo Giang Lăng ra, sau đó quay người lại: "Tỷ tìm ta có việc gì không? Có phải là hết lưu đan ngọc lộ..."
Đương không kịp phòng bị thì người bị đẩy một cái, lưng Mai Cửu dán vào tường, cơ thể chìm hẳn trong màu xanh non, trước mặt trùm xuống một bóng tối.
Cánh tay Giang Lăng chống bên tai Mai Cửu, dựa vào ưu thế chiều cao mà làm một quả ép nhau vào tường.
"Giúp ta chút chuyện nhé?" Giang Lăng việc nhiều vẫn nhởn nhơ cười, nói vậy.
Thoáng chốc, mặt Mai Cửu đỏ ửng lên.
Hệ thống hoảng sợ: "Trời đất ơi! Kí chủ bất lương muốn động thủ với trẻ vị thành niên."
Giang Lăng mặc kệ tiếng nói thô kệch đau tai kia, hỏi dò: "Sao? Đồng ý hay là không đồng ý?"
"..."
Tai Mai Cửu đã nhuộm màu đỏ rực, đầu tiên là y chớp chớp mắt, sau đó lại cắn cắn môi, lắp bắp nói: "Có, có thể, đổi tư thế không."
"Được." Giang Lăng tỏ vẻ chiều chuộng, "Như ngươi mong muốn."
Khi hai người tách nhau ra, hệ thống nhân cơ hội ném đá: "Kí chủ, tôi ban nãy còn tưởng anh bị bá đạo tổng tài nhập cơ."
"Mi ảo giác đấy."
Hệ thống hứ một tiếng: "Bớt hù tôi đi."
"Được rồi." Giang Lăng nghiêm túc trả lời, "Không phải mi ảo giác, chỉ là tiểu quốc sư giống cô vợ nhỏ quá thôi."
Hệ thống lại hoảng sợ: "...Cô vợ nhỏ của bá đạo tổng tài?"
Khi Giang Lăng đang cãi lộn với hệ thống, Mai Cửu vỗ má, trở lại dáng vẻ bình tĩnh tự tin, đôi mắt màu xanh ngọc sáng lấp lánh: "Rốt cuộc là có việc gì?"
"Cái này."
Một gói giấy đưa ra trước mặt Mai Cửu, Giang Lăng nói: "Cái này chuẩn bị cho bệ hạ."
"Ăn?"
"Ừ, mỗi ngày một lượng bằng móng tay, dùng liên tục không ngừng, đến khi dùng hết một gói này." Giang Lăng không nghĩ Mai Cửu ngốc, nói rất là rõ ràng.
Mai Cửu nhận lấy, khi cúi đầu ngửi gói giấy, y nhẹ giọng đáp: "Được."
Như nhận ra gì đó, Mai Cửu run lông mi, mở một góc ra, giọng chầm chậm: "Đây là... thuốc độc?"
Trước ánh mắt Mai Cửu, Giang Lăng gật đầu.
Ánh mắt hai người giằng co với nhau, trong thoáng chốc chỉ có tiếng dây thường xuân đung đưa trong gió.
"Loạt soạt."
"Loạt xoạt."
Một lúc sau, Mai Cửu gật đầu, chỉ đáp một tiếng: "Được."
Sau đó gói lại, xoay người định đi.
Giang Lăng ngẩn ra, không biết vì sao mà cậu lại nhìn ra mấy phần cô đơn và thất vọng từ bóng lưng Mai Cửu.
Khi Mai Cửu sắp rời khỏi tầm mắt, Giang Lăng kéo cánh tay y lại.
Mai Cửu quay đầu, đôi mắt xanh ngọc lại sáng lên, lộ ra vài phần chờ mong.
Giang Lăng lập tức mắc nghẹn, bèn hỏi khô khốc: "Ngươi có kế hoạch gì?"
"Hả?"
"Tức là, làm thế nào để lão sắc quỷ dùng thứ thuốc độc này mà không hề nghi ngờ."
Thế là, vẻ mặt Mai Cửu xìu đi bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
"Rất đơn giản." Thiếu niên khẽ khàng đáp, "Mấy ngày nay bệ hạ có đến tìm ta, hỏi ta làm thế nào chữa được chứng không lên được, đến lúc đó ta đưa cho lão là xong."
"Không lên được?" Giang Lăng nhắc lại.
"Ừ."
"Phụt ha ha ha." Giang Lăng vốn muốn nghiêm túc lập tức phì cười. Giang Lăng tâm trạng đã vui vẻ hơn ôm vai Mai Cửu, nói như hai anh em tốt, "Ngươi giúp ta việc lớn, có yêu cầu gì cứ nói. Ta sẽ cân nhắc."
Câu này có vẻ đã chạm đúng nhọt Mai Cửu, y hỏi: "Thật hả?"
"Còn thật hơn vàng."
Mai Cửu cười tít mắt, nhả từng chữ rõ ràng: "Chơi với ta."
"Chơi với ta, được không."