Liễu Minh Nguyệt thôi động Huyết Hải Trận Bàn, đem lối vào lần nữa phong toả.
Tại sau đó không lâu, bên ngoài truyền đến từng hồi tiếng chân kèm theo âm thanh chi chi gọi bậy của Phong Ma Thử.
Đám Phong Ma Thử chạy đến cửa hang nơi chúng cảm nhận được khí tức khác thường vừa xuất hiện, chóp mũi khẽ động ngửi ngửi, thẳng đến cuối cùng không có phát hiện gì, ánh mắt nhân tính hoá lộ vẻ khó hiểu rời đi.
Đám chuột vừa rời đi, Liễu Minh Nguyệt cả cơ thể căng cứng chậm rãi thả lỏng.
Huyết Hải Trận tuy cường đại nhưng không phải không có sơ hở, Phong Ma Thử bằng bản không thể phát hiện, nhưng nếu có vài con mở linh trí chạy đến thì rất phiền phức.
Lý Tiểu Phàm điều tức một bên, Liễu Minh Nguyệt không dám làm phiền, ánh mắt rơi xuống đống xương cốt trong góc.
Vị này đã từng là một tu sĩ Trúc cơ cao cao tại thượng, hưởng vạn chúng chú mục, cho dù là nàng cũng chỉ có thể hâm mộ.
Nay vậy mà lại vẫn lạc tại nơi này, hơn nữa còn chết một cách tẻ nhạt như vậy.
Thế sự vô thường quả nhiên không thể nói trước được điều gì.
Nàng không quên mục đích của lần này, ánh mắt không ngừng từ trên người bộ xương cốt này tìm tòi.
Cuối cùng Liễu Minh Nguyệt lấy được một túi trữ vật giấu trong tay áo.
Chủ nhân của túi trữ vật này đã chết, Liễu Minh Nguyệt dễ dàng đem ấn ký của hắn lau đi, dùng Linh thức mở ra túi trữ vật.
Bên trong đồ vật rất phong phú, Linh dược nhiều đếm không hết, tất cả đều được cất giữ trong hộp ngọc đặc chế ngăn chặn dược tính bào mòn, nhìn sơ qua có trăm hộp như vậy.
Từ những này có thể thấy được nội tình của tông môn có bao nhiêu hùng mạnh, tán tu căn bản không thể so sánh.
Bên cạnh Linh dược, còn có vài tấm Linh phù thượng phẩm, một trăm năm mươi viên Linh thạch hạ phẩm, ba viên Linh thạch trung phẩm, một chút Pháp khí cấp thấp cùng một tấm da dê.
Những thứ này nếu đặt trong Luyện khí kỳ có thể khiến người đỏ mắt nhưng đặt trên thân một vị tu sĩ Trúc cơ lại lộ ra vẻ nghèo bức.
- Có lẽ đồ tốt đã được hắn dùng trong đấu pháp rồi đi.
Lần này thu hoạch lớn nhất là Huyết Hải Trận Bàn.
Lý Tiểu Phàm nhìn cũng không thèm nhìn đưa cho nàng, điều này khiến Liễu Minh Nguyệt cảm khái không thôi.
Thứ này đối với nàng có tác dụng rất lớn nhưng còn chưa đủ tư cách lọt vào mắt của hắn đi.
Nháy mắt qua hai canh giờ, sắc mặt tái nhợt của Lý Tiểu Phàm hồng hào trở lại, Linh lực hoàn toàn khôi phục.
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
- Vâng!
Liễu Minh Nguyệt ngồi một bên điều chỉnh khí tức nghe vậy thân hình chuyển động.
Đem Huyết Hải Trận mở ra, hai người tiếp tục tiến về phía sâu trong hang động.
- Đồ vật cầm về rồi sao?
Lý Tiểu Phàm hỏi.
- Đúng vậy. Đáng tiếc là không thể lưu lại, những thứ này đều phải nộp lên, giấu là không giấu được.
Liễu Minh Nguyệt đáp.
Lý Tiểu Phàm gật đầu, những Linh dược này chính là dùng để luyện chế Trúc cơ đan, trên đó liên quan đến lợi ích của rất nhiều người.
Huyết Hải Trận Bàn đồ vật này mang ý nghĩa đặc thù, cầm vào chính là một củ khoai lang bỏng tay.
Coi như giấu đươc, còn một tên Trương Phong đang nhìn chằm chằm.
Tốt nhất là thành thật đem đồ vật giao ra, rút khỏi cuộc chơi giữa cao tầng.
- Chủ nhân, trong túi trữ vật của sư huynh này còn có một vật.
Liễu Minh Nguyệt lấy ra tấm da dê thần bí kia, nói tiếp:
- Thứ này dị thường chắc chắn, thủy hỏa bất xâm, giống như là da của một yêu thú nào đó. Bên trên hoạ địa đồ, ta đã dùng Linh lực dò xét nhưng không có kết quả.
- Ồ, có chút thú vị.
Ngay tại thời điểm Liễu Minh Nguyệt đem tấm da dê lấy ra lúc, Lý Tiểu Phàm thông qua Khí Vận Chi Nhãn nhìn thấy một đạo kim quang từ trên thân nó bắn ra nối thẳng đến vị trí của Diệp Thiên.
- Đem nó giao cho ta đi.
Lý Tiểu Phàm cảm thấy hứng thú, mặc dù xúc không quá to, chỉ lớn bằng hai ngón tay nhưng dù sao cũng là cơ duyên của Diệp Thiên nha.
Đem da dê cất trong balo, Lý Tiểu Phàm dự định khi trở về sẽ đem nó nghiên cứu.
Rất nhanh, một thông đạo xuất hiện trước mặt Lý Tiểu Phàm, hệ thống hang động chằng chịt xung quanh đều nối về mặt thông đạo này, có vẻ nơi đây chính là điểm cuối.
Lý Tiểu Phàm đem tinh thần lực ngưng tụ thành tia đâm thẳng vào bên trong, thông đạo vậy mà dài đến hơn trăm mét.
Dưới góc nhìn của Tinh Thần Tảo Miêu, thông đạo này không hề tồn tại bất cứ con Phong Ma Thử nào, đang lúc Lý Tiểu Phàm cảm thấy cổ quái thì lại bắt được một cỗ dao động linh hồn tại nơi sâu nhất thông đạo.
Ngưng thần quan sát, không chỉ Lý Tiểu Phàm, Liễu Minh Nguyệt đứng xem cũng thần sắc đều biến đổi.
Thông đạo này không phải không có yêu thú, bên trong chỉ có duy nhất một con Phong Ma Thử, nhưng chỉ một con ngồi đây cũng đủ đem bọn hắn miểu sát.
Dao động tinh thần lực trên người nó tỏa ra bàng bạc như tinh hà, khí tức cuồng bạo như ngưng tụ thành thực chất, nó chỉ ngồi im một chỗ cũng khiến cả hai cảm giác tim đập nhanh.
Con Phong Ma Thử này to như một con trâu, toàn thân cơ bắp xoắn xuýt, sợi lông đen nhánh cứng cáp, trình độ này ít nhất cũng là Thử Vương.
Lúc này nó đang yên tĩnh nghỉ ngơi, khi Tinh Thần Tảo Miêu đảo qua chợt mở ra đôi mắt huyết hồng nhìn ngó xung quanh.
Lý Tiểu Phàm trong lòng trầm xuống, không ngờ con Thử vương này nhạy cảm như vậy, hắn đứng xa hơn trăm mét quan sát cũng có thể mơ hồ cảm ứng được, thực lực này chắc chắn không thua kém gì Trúc cơ, thân thể khổng lồ kia có thể nghiền ép cả Võ giả.
Quả nhiên là Âm Phong Cốc, tùy tiện một cái sơn cốc bên trong cũng hung hiểm bực này.
Lý Tiểu Phàm suy ngẫm, xúc tu khí vận lộ tuyến là phải đi qua thông đạo này, nhưng bên trong lại có một con Thử vương tồn tại, nhìn qua rất giống đang thủ hộ vật gì đó, nếu bọn hắn đi vào chắc chắn phải đối mặt với nó, cho dù có mười cái mạng cũng không đủ nó giết.
- Minh Nguyệt, chuẩn bị thôi động Huyết Hải Trận Bàn.
Trường hợp đặc biệt phải dùng thủ đoạn đặc biệt, Lý Tiểu Phàm lấy ra Gauss U Linh, dặn dò Liễu Minh Nguyệt nhìn hành động của hắn mà làm.
Liễu Minh Nguyệt đã từng chứng kiến uy lực của súng ngắm Gauss U Linh, nên khi nhìn thấy Lý Tiểu Phàm cầm nó trong tay đã đoán được mục đích của hắn, bất quá nàng vẫn có chút lo lắng:
- Chủ nhân, ta thấy thứ này tuy có uy lực rất mạnh nhưng chung quy chỉ là vũ khí thông thường. Thật sự có thể đem Thử Vương giết chết sao?
- Ha ha, ngươi đối với lực lượng không hiểu gì cả.
Lý Tiểu Phàm không trả lời nàng, cả người nằm xuống, đem Gauss U Linh tỳ một bên vai, khởi động Linh Thuẫn, thông qua quét hình tinh thần lực tiến hành ngắm bắn.
Thông đạo nghiêng một góc hai mươi độ, khoảng cách mục tiêu một trăm hai mươi ba mét, tầm bắn bị hạn chế bởi một vách đá dày ba tấc.
- Đã đủ!
Đoàng!!!
Linh Thuẫn vỡ nát, vụ khí từ trên đầu lâu của súng phả ra tựa như hơi thở của u linh thổi bay bụi đất xung quanh.
Viên đạn bay khỏi nòng súng với vận tốc 2200 m/s, vận tốc âm thanh là 343 m/s.
Nói cách khác, khi viên đạn tiếp cận mục tiêu thậm chí đem nó giết chết thì đối phương căn bản không thể biết được.
Phong Ma Thử Vương cũng không ngoại lệ, ngay tại Lý Tiểu Phàm bóp cò lúc, trên đầu nó lập tức xuất hiện một lỗ máu, cả hai cơ hồ đồng thời xảy ra, bằng vào tốc độ phản ứng thần kinh của sinh vật căn bản không thể phát giác chứ đừng nói là phản kháng.
Lý Tiểu Phàm sử dụng chính là đạn xuyên giáp có tính xuyên thấu cực cao, đầu đạn có từng đường rãnh xoắn, dưới động năng khổng lồ được gia tốc bởi khẩu súng dễ dàng đem cả cơ thể của Thử Vương xuyên thủng, viện đạn thậm chí ghim vào vách đá tạo thành một hố sâu gần mười mét.
Vị trí Lý Tiểu Phàm bắn chính là vùng sọ đầu của Thử Vương, hiện tại đỉnh đầu của nó bị đục thủng một lỗ to bằng nắm đấm, viên đạn đi qua đem não bộ quấy thành cháo loãng, nó cũng tử vong ngay lập tức.
Lần này Lý Tiếu Phàm đã có thể xác định, súng ngắm Gauss U Linh thậm chí có thể dễ dàng giết chết yêu thú cấp cao, cho dù mình đồng da sắt cũng không thể chịu nổi một kích của nó.
Đây chính là sự mạnh mẽ của khoa học kỹ thuật!
Thời gian Lý Tiểu Phàm tấn công đến lúc Phong Ma Thử Vương tử vong không quá một cái chớp mắt, cả quá trình Liễu Minh Nguyệt căn bản không thể phát giác bất cứ động tĩnh nào, đơn giản chỉ là Lý Tiểu Phàm bóp cò Thử vương liền chết.
Điều này khiến nàng ngơ ngác đứng chết chân tại chỗ phải mất một hồi mới kịp phản ứng, giọng nói run run:
- Chủ nhân, Thử Vương... cứ như vậy chết rồi?
- Ừm.
Lý Tiểu Phàm gật đầu nói:
- Đem lối vào thông đạo ngăn lại đi!
Liễu Minh Nguyệt còn chưa hoàn hồn, động tác cứng ngắc đem Huyết Hải Trận bố trí ở cửa động, vội vàng chạy theo Lý Tiểu Phàm.
Lý Tiểu Phàm thần bí, không chỉ lực lượng, ngay cả một thanh phàm khí cũng có thể sở hữu uy lực đồ sát yêu thú cấp cao dễ dàng như ăn cơm uống nước vậy.
Phong Ma Thử Vương phòng ngự siêu quần, toàn thân cứng rắn như cương thiết, cho dù Tiên Thiên võ giả cũng khó đem đâm thủng, nhưng dưới công kích của món phàm khí kia đều mỏng manh như một tờ giấy, nó ngay cả khi chết không không thể phát giác được bản thân đã chết.
Thứ tốc độ kia, vốn không nên tồn tại trên đời này.
Lý Tiểu Phàm đi đến trước mặt Phong Ma Thử Vương.
Cho dù đã chết nhưng trên người vẫn còn tồn tại khí thế khiến lòng người khiếp sợ, nhưng sinh vật mạnh mẽ này cuối cùng vẫn chết dưới tay hắn.
Lý Tiểu Phàm đối với cỗ thi thể này không muốn lãng phí, Thử vương thực lực và địa vị trong đàn thuộc về tầng lớp đỉnh phong, dùng để chôn xuống phục bút không gì thích hợp hơn.
Đồng tử của hắn dần biến mất, tử sắc tinh vân từ từ nổi lên, từng đường vân sóng trùng điệp lan ra xung quanh.
Một thanh hắc côn từ trên tay Lý Tiểu Phàm trượt xuống, sắc mặt hắn lạnh lùng đem hắc côn đâm vào trong cơ thể của Thử Vương.
Đây chính là Súc Sinh Đạo thần thông: Lục Đạo Phân Thân. Có thể đem bất kỳ sinh vật nào biến thành khôi lỗi cho bản thân sử dụng, sinh vật kia sẽ chịu dự điều khiển của Lý Tiểu Phàm cũng có thể dựa theo tư duy khi còn sống hoạt động, có quyền năng sử dụng thần thông Súc Sinh Đạo.
Phập phập phập...
Hắc côn chính là một dạng biến thể của Đạo Ngọc Cầu, bên trên gia trì Ngũ Hành Chi Lực, được xưng không gì không phá.
Lý Tiểu Phàm đem hơn mười cây hắc côn cắm vào từng bộ phận quan trong của Thử vương, lúc này mới hài lòng thu tay.
- Tỉnh dậy đi, phân thân đầu tiên của ta!
...o0o...