Lý Tiểu Phàm ánh mắt ngưng tụ, nhìn về Diệp Thiên có chút bất ngờ.
Trong đầu hắn vạch ra vô số trường hợp Diệp Thiên xuất hiện tại nơi này, nhưng quả thật không nghĩ đến hắn vậy mà đi cùng Phong Ma Thử.
- Không lẽ ngoại trừ mặt dây chuyền kia, trên người hắn còn có cơ duyên gì khác?
Lão Quách có chút bất ngờ hỏi.
- Không biết, có vẻ như lúc đến đây hắn đã gặp được chuyện gì đó mà ta không biết.
Lý Tiểu Phàm lắc đầu.
Bên này, Diệp Thiên ngồi trên thân Phong Ma Thử không khỏi lo lắng.
Ngày đó khi đám người Chu Văn chạy trốn để hắn ở lại, vốn nghĩ chắc chắn phải chết nhưng Phong Ma Thử đối với hắn lại bày tỏ thiện chí, thậm chí còn lấy lòng.
Diệp Thiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, yêu thú đối với ngoại tộc mang tính bài xích cực cao, chỉ cần có kẻ dám đánh chủ ý lên người chúng chắc chắn sẽ chịu điên cuồng trả thù, một nhân loại như hắn thì càng không có lý do gì để được buông tha.
Bất quá mọi việc lại thật sự xảy ra, Phong Ma Thử không những không giết hắn mà còn đem hắn mang về hang ổ của mình.
Ban đầu Diệp Thiên đối với chuyện này quá sợ hãi, còn tưởng chúng định đem hắn mang về hang ổ làm thịt. Sau khi cùng vài con Phong Ma Thử có linh trí cao tiếp xúc mới phát hiện không đúng như những gì mình nghĩ.
Hắn vậy mà có thể nghe hiểu được ý tứ của đàn Phong Ma Thử này, chính là muốn hắn trở thành đại vương của bọn chúng!
Đừng nói vì sao hắn có thể hiểu, bằng bản năng hắn có thể cảm nhận được ý tứ của chúng, đó là một cảm giác không thể giải thích được bằng lời, giống như là trong u minh nhắc nhở vậy.
Diệp Thiên không tin tưởng, thông qua những con Phong Ma Thử có linh trí cao nhất truyền xuống một chút chỉ lệnh đơn giản, đàn Phong Ma Thử đều nghe theo, lúc này hắn mới chấp nhận sự thật.
Thế là Diệp Thiên đành phải theo chúng, nói đúng hơn là bị ép theo chúng trở về.
- Chúng ta nên đi thôi!
Tại vách núi cách Diệp Thiên không xa, Lý Tiểu Phàm hai mắt mờ mịt nhìn lên thiên không, khóe miệng nhếch lên một đường cong quỷ dị.
Đứng bên cạnh hắn là Liễu Minh Nguyệt đã sửa soạn lại như lúc đầu, trên người nàng khí tức thanh thuần thoát tục không nhiễm bụi trần, so với dáng vẻ phóng đãng yêu kiều đêm qua khác biệt một trời một vực.
Lý Tiểu Phàm trực tiếp đem tầm nhìn của Tinh Thần Tảo Miêu chia sẻ cho nàng, nhưng Liễu Minh Nguyệt chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật bình thường chứ không nhìn thấy xúc tu khí vận giống hắn.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện hình ảnh khiến Liễu Minh Nguyệt khiếp sợ lùi lại hai bước, nhưng hạ thể truyền đến cơn đau ê ẩm khiến nàng bình tĩnh lại, lúng túng không biết phản ứng làm sao, thành thật chăm chú nghiên cứu trạng thái trước mặt.
Càng nhìn kĩ nàng càng cảm thấy kinh hãi, phạm vi năm mươi mét xung quanh vậy mà đều xuất hiện trong tầm mắt, từng phiến lá ngọn cỏ đều rõ ràng hiện ra trước mặt, cả dưới mặt đất hàng loạt đường hầm chằng chịt do Phong Ma Thử đào cũng xuất hiện một cách chan thực.
Liễu Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, cảm thấy đây cực kỳ giống thần thức ngoại phóng của tu sĩ Trúc cơ kỳ, nhưng phạm vi này, cảnh tượng này cho dù là Trúc cơ đỉnh phong cũng xa xa không thể sánh bằng.
Thủ đoạn này quả thật nghịch thiên, trước nay hoàn toàn chưa bao giờ nghe qua.
- Minh Nguyệt, ngươi có mang theo Linh phù ẩn giấu khí tức không?
Giọng nói của Lý Tiểu Phàm đột nhiên vang lên, Liễu Minh Nguyệt nhìn lại phát hiện hắn đang chăm chú nhìn về không trung, không có dáng vẻ mở miệng.
- Trên người thuộc hạ mang theo ba tấm Ẩn Tức Phù, có thể che giấu khí tức tồn tại của người sử dụng. Nếu sử dụng thêm thần thông này của chủ nhân, chỉ cần cẩn thận một chút chắc chắn sẽ không bị phát hiện.
- Tốt lắm, chúng ta lập tức tiến nhập hang ổ của Phong Ma Thử. Có chuyện cần nói không cần mở miệng, chỉ cần suy nghĩ trong lòng là được.
Lý Tiểu Phàm đem Ẩn Tức Phù dán trên người, thông qua Tinh Thần Tỏa Liên dặn dò nàng.
- Chủ nhân, ngươi có thể nghe được suy nghĩ trong lòng ta sao?
Liễu Minh Nguyệt tiếp nhận rất nhanh, Lý Tiểu Phàm đã đem lại cho nàng rất nhiều kinh ngạc, thông qua tinh thần hỏi lại.
- Ừm!
Lý Tiểu Phàm gật đầu.
Nhìn đến Diệp Thiên đã chui vào trong hang của Phong Ma Thử, bên ngoài đã không còn một con chuột, hắn lúc này mới đi xuống.
Phong Ma Thử có tập tính đào hang dưới mặt đất, hệ thống đường đi vô cùng phức tạp, bên trong điều kiện không thích hợp ở lâu, bí khí, thiếu ánh sáng, nguy hiểm lúc nào cũng rình rập mọi lúc.
Chỉ cần bị phát hiện căn bản không thể chạy được.
Nhưng Lý Tiểu Phàm không phải người bình thường, không gian đen như mực trước quét hình tinh thần lực sáng lên không khác gì ban ngày.
Chỉ cần là sinh mệnh sống nằm trong phạm vi quét hình đều sẽ truyền đến dao động tinh thần, đối với vài con Phong Ma Thử chỉ có thực lực Luyện khí tầng một tầng hai căn bản không thể phát hiện được hành tung của bọn hắn.
Lý Tiểu Phàm mở ra Khí Vận Chi Nhãn, lấy phương hướng xúc tu vận khí của Diệp Thiên làm lộ tuyến, chỉ thấy một đường kim quang nối xuống lòng đất, cơ duyên của hắn chính là nằm sâu bên dưới.
- Chủ nhân, ta phát hiện một thứ.
Liễu Minh Nguyệt đột nhiên nói.
- Chuyện gì?
Do đã nhắc nhở trước nên cả hai đều giao tiếp qua Tinh Thần Tỏa Liên, không sợ tạo ra bất cứ động tĩnh nào.
- Phía trước rẽ phải hai lần có một cấm chế, có vẻ như chính là của vị sư huynh kia.
Liễu Minh Nguyệt đáp.
- Chúng ta qua đó xem sao.
Lý Tiểu Phàm gật đầu ra hiệu, cả hai nhẹ nhàng nhấc chân đi về phía cấm chế kia.
Trước mặt hắn là một đạo cấm chế phát ra quang mang ảm đạm, bên trên phù văn lưu chuyển đem khí tức bên trong hoàn toàn phong bế, bên ngoài được nguy trang như một vách đá thông thường, nếu không phải là tinh thần lực quét được bên trong có người thì Lý Tiểu Phàm cũng không tin là đây lại là một cấm chế.
- Quả nhiên là Trúc cơ kỳ, thủ đoạn thật cao minh!
Đối phương ngồi im bất động, trên người không hề có khí tức tinh thần lực dao động, Lý Tiểu Phàm thử liên kết tinh thần cũng không có tác dụng, lúc này hắn mới chắc chắn rằng đối phương đã chết.
Dù sao tu sĩ thủ đoạn nhiều vô số, làm vỡ một cái mệnh bài cũng không khó, cẩn thận vẫn là trên hết.
- Minh Nguyệt, ngươi có cách nào phá giải cấm chế này không?
Lý Tiểu Phàm quay sang hỏi.
Liễu Minh Nguyệt trầm ngâm đáp:
- Trận pháp này tên là Huyết Hải Trận, cần hiến tế tinh huyết mới có thể tiến hành thôi động phá giải.
- Không còn cách nào khác sao?
- Có, trên tay hắn đang cầm chính là trận bàn dùng để chưởng khống trận pháp, chỉ cần có thể cầm đến cũng có thể dễ dàng phá giải.
- Vậy sao?
Ánh mắt Lý Tiểu Phàm ngưng tụ, nói:
- Đem cách phá giải nói cho ta biết.
- Trước tiên đem càn vị nghịch chuyển về trung cung, khôn vị chuyển về tinh thần thứ hai, sinh khí chuyển luân, thiên y tương phùng, phục vị đổi chiều, nghịch phản trung ương...
Liễu Minh Nguyệt mặc dù không biết ý đồ của hắn, bất quá hắn đã hỏi vậy nàng thành thật đáp.
Lý Tiểu Phàm: ...
- Con em nó, đây là thứ người bình thưởng có thể hiểu được sao? Lão Quách, mau giải thích.
Lý Tiểu Phàm có chút im lặng, cảm giác như nghe thiên thư, ngay lập tức đem lão Quách lôi ra.
- Tiểu tử ngươi bình thường không chịu học tử tế, sách vở mua về để đấy, hiện tại biết mùi chưa con.
Lão Quách nhân tiện răn dạy hắn một phen mới hài lòng chậm rãi giải thích:
- Đầu tiên nhìn về càn vị, đem phù văn chuyển về trung tâm, khôn vị tiến hai bước...
Lý Tiểu Phàm một bên đứng nghe điên cuồng nhả rãnh, hắn không thể hiểu được đám người ở dị giới này tại sao cứ thích ảo hóa vấn đề như vậy, sư việc cực kỳ đơn giản nhưng đều mô tả một cách rất huyền huyễn, ngộ tính của đám ngươi này cũng thật khủng bố đi.
Lão Quách lắc đầu thở dài, không có kiến thức quả nhiên đáng sợ.
- Được rồi, ta đã hiểu.
Đợi lão Quách giải thích xong, Lý Tiểu Phàm đem từng bước thuật lại trong đầu một lượt, cảm giác không có gì trở ngại.
Luân Hồi Nhãn, mở!!!
Một cỗ khí tức thần thánh từ trên người Lý Tiểu Phàm tràn ra, uy nghiêm không thể xúc phạm.
Liễu Minh Nguyệt hai chân khẽ run, Lý Tiểu Phàm như biến thành một người hoàn toàn khác, từng cử động đều toát lên khí chất thâm trầm vĩ đại, từ ánh mắt có thể nhìn ra sự coi thường chúng sinh, tựa như tất cả đều là một con kiến tùy ý có thể giết chết.
Đây mới chân chính là Lý Tiểu Phàm khiến Liễu Minh Nguyệt cảm giác kính sợ, thậm trí nàng còn không dám nhìn thẳng vào hắn, nhịp tim điên cuồng gia tốc, cả cơ thể như rớt xuống thâm uyên địa ngục muốn vũng vẫy nhưng tất cả đều là vô ích.
Lý Tiểu Phàm không quan tâm đến biểu hiện của nàng, hắn biết mở ra Luân Hồi Nhãn chắc chắn sẽ đem Phong Ma Thử hấp dẫn đến, không dám có một chút chậm trễ.
Thiên đạo! Luân Chuyển Như Ý!
Lý Tiểu Phàm một tay đưa ra, ngón tay khẽ co lại, trận bàn trên tay tử thi chuyển động, từng dòng từng dòng phù văn bắn ra đem cả người tử thi bao phủ.
Lạch cạch...
Lý Tiểu Phàm dựa theo chỉ dẫn của lão Quách di chuyển từng bộ vị trên trận bàn, chỉ mất vài giây cuối cùng đem bộ vị cuối cùng chuyển rời.
Hắn sử dụng chính là một trong Lục đạo có sức công phạt mạnh nhất Thiên đạo thần thông: Luân Chuyển Như Ý, có thể dễ dàng chưởng không hành động của bất kỳ vật gì, thần thông này là hạch tâm suy diễn ra rất nhiều các chiêu thức mạnh mẽ khác, dùng để mở khóa chỉ là công dụng nhỏ nhất của nó mà thôi.
Ngay khi bộ vị cuối cùng về vị trí, trận bàn liền sáng lên, từ trên mặt trận hiện ra một huyết vụ đem tử thi bao phủ, tiếp đến trận pháp ngăn cách bên ngoài cũng tự động được mở ra.
- Vào đi!
Hắn liếc nhìn Liễu Minh Nguyệt, cả hai đồng thời bước vào.
Luân Chuyển Như Ý tiêu hao cực lớn, chỉ sử dụng một chút đã đem tám phần Linh lực của hắn rút đi, đây còn chỉ là dịch chuyển một ít phù văn đơn giản, vật thể càng nặng thì tiêu hao cũng càng lớn, hiện tại muốn dùng trong chiến đấu là có lòng mà không có lực.
Hắn hiện tại cũng chỉ miễn cưỡng đứng vững.
Huyết vụ bao phủ toàn thân tử thi, đem huyết nhục trên người nó nhanh chóng thôn phệ, đến khi bên trên chỉ còn lại một bộ xương trắng mới rút về bên trong trận bàn, trận bàn vốn đang lơ lửng cũng vì vậy mà rơi xuống đất.
- Trận bàn này đã được luyện thành Pháp khí, cấp bậc vậy mà đạt đến cực phẩm, có thể tùy ý bố trí xuống Huyết Hải Trận, dùng để vây khốn địch nhân rất hiệu quả, cho dù là Trúc cơ nhập trận này trong thời gian ngắn cũng khó thoát thân, Võ giả thì có thể nhanh hơn một chút.
Liễu Minh Nguyệt cầm lên Huyết Hải Trận Bàn, vui mừng nói.
- Trận bàn này sử dụng sẽ hút tinh huyết của người thi pháp sao?
Lý Tiểu Phàm hỏi.
- Không phải, đây là do Huyết Hải Trận Bàn không được Linh lực thôi động, vì vậy mới đem huyết nhục trên người hắn cắn nuốt. Bên trên còn khảm vài lỗ để Linh thạch, chỉ cần đem Linh thạch khảm vào có thể tùy ý thôi động nó.
Liễu Minh Nguyệt đáp.
- Tốt, cầm lấy linh thạch này, phong bế cửa hang lại đi.
Lý Tiểu Phàm cảm giác thân thể bắt đầu mơ hồ, đem Linh thạch đưa cho nàng rồi xếp bằng điều tức.
...o0o...