Chương 23: Tặng các ngươi một món quà nhỏ!

- Ha ha, tiếp ta một đao!

Hùng Chiến hai tay vung vẩy, một đạo đao khí quét ngang mà đến, thân hình đồ sộ như một con hùng tinh nhanh chóng ép đến.

- Đại ca mau lui lại, Hùng Chiến là một tên đao tu, để hắn cho ta.

A Nhị rút ra trường kiếm, cong người búng lên phía trước.

Đối với Võ giả mà nói thì khoảng cách vài chục trượng cũng chỉ gần trong gang tấc, "Bang" một tiếng, đao kiếm va chạm bắn ra từng chuỗi tia lửa.

Leng keng! Leng keng!

Cả hai cuốn lấy nhau, từng chiêu từng chiêu hiểm ác chí mạng, chân khí bạo phát đem y phục thổi bay phất phới, người thường căn bản không thể nhúng tay vào cuộc chiến này.

- Đi!

Chu Văn lấy ra một thanh phi kiếm, ngón tay nhấn về phía trước, phi kiếm thẳng tắp chém về phía A Nhất, miệng cười ha hả:

- Tô sư muội, Tiêu sư đệ, tên con lại giao cho các ngươi.

Nói rồi vung tay đem một sấp Linh Phù cầm ra, sau khi bấm niệm phát quyết liền hóa thành vô số hỏa phù oanh tạc A Nhất.

- Chết tiệt.

A Nhất thấy vậy sắc mặt khó coi, căn răng rút từ trong ngực ra một tấm Linh phù tử sắc, trong lòng tuy đau đến nhỏ máu nhưng động tác nhanh chóng lạ thường, sau khi niệm chú liền đem tấm Linh phù này ném ra giữa không trung.

- Không tốt, là Bạo Lôi Phù, mau tránh!

Yến sư huynh ở bên ngoài duy trì trận pháp thấy vậy cả kinh hét lớn.

Đồng thời, Bạo Lôi Phù trên không trung sáng lên, trên thân lóe lên ánh sáng lam sắc, quang mạng ngày càng thịnh, cuối cùng hóa thành một quang cầu to bằng nắm đấm, vô số lôi điện lam sắc từ trên thân nó ầm ầm phóng ra, đem hỏa cầu lao đến ma diệt, phi kiếm của Chu Văn cũng bị lôi điện đánh rơi rụng.

Sắc mặt đám người Chu Văn cực kỳ khó coi, không ngờ đối phương chỉ là một tên đệ tử tầm thường của Liễu gia vậy mà trên người có thể sở hữu Linh phù thượng phẩm, vội vàng đem Pháp khí phòng ngự lấy ra chống cự lôi kích.

- Đại ca, đón lấy!

A Tam thấy vậy liền ném ra một tấm Linh phù phòng ngự cho A Nhất, mặc kệ Tiêu sư đệ cùng Tô Linh tấn công, đỉnh đầu trôi nổi một chiếc chuông nhỏ, mỗi lần chuông đồng này rung một cái thì quang huy trên người càng sáng chói hóa thành hư ảnh chuông đồng đem hắn toàn thân bao phủ.

Bên trong trận pháp, Linh Phù oanh tạc, Pháp khí pháp thuật bay đầy trời, hai bên đều ăn thiệt thòi nhưng không đến mức nguy hiểm, cục diện luôn giữ ở thế cân bằng.

Tất cả mọi người ở đây đều có tu vi Luyện khí hậu kỳ, trong khoảng thời gian ngắn rất khó phân ra thắng bại, nhìn qua người nào cũng rất chật vật.

- Tiêu sư đệ, đem đồ vật lấy ra đi!

Thời gian không ngừng trôi qua, Tô Linh dùng Linh phù đánh lên người A Tam cảm giác như đánh vào một tấm thiết bản.

Cảm giác được ba huynh đệ A Nhất đang chơi trò kéo dài thời gian, trong lòng bắt đầu gấp gáp.

- Được rồi!

Tiêu sư đệ gật đầu, biết thời gian không còn nhiều, tay vỗ túi trữ vật, một vệt huyết quang bay ra, đến khi nhìn kỹ phát hiện là một thanh cốt kiếm, toàn thân tỏa ra sát khí bức người, từ mũi kiếm không ngừng có máu tươi chảy xuống.

- Huyết Cốt Kiếm, các ngươi là do Trương Phong phái tới!

Huyết Cốt Kiếm vừa xuất hiện, tầm mắt của mọi người đều bị một màu đỏ bao phủ, sát khí nồng nặc lan tràn trong không gian khiến lòng người run rẩy, ba huynh đệ họ A sớm đã vong hồn đại mạo, không dám tiếp tục lưu lại, toàn lực oanh kích trận pháp muốn bỏ chạy.

A Tam lại lấy ra một tấm Linh Phù thượng phẩm bóp nát.

Lệ~

Một con hỏa phượng trong nháy mắt xuất hiện vươn cánh kêu lên, bay thẳng về phía Tiêu sư đệ.

- Hừ, đây chính là Pháp khí của Trương sư huynh, chúng ta cũng chỉ có thể thôi động một lần duy nhất. Các ngươi có thể trốn đước sao?

Huyết Cốt Kiếm là một kiện Pháp khí cực phẩm, nhưng dưới tay Trương Phong không biết đã nhiễm qua bao nhiêu máu tươi, bị hắn tế luyện qua vô số lần, uy lực sớm đã nhảy ra khỏi phạm trù Pháp khí, chỉ cần có đủ tài liệu luyện chế có thể đem nó thăng cấp lên Pháp bảo.

Thanh kiếm này trong nội môn có hung danh cực lớn, chỉ cần nơi nào xuất hiện chắc chắn nơi đó máu chảy thành sông, tất cả huyết dịch đều bị Huyết Cốt Kiếm thôn phệ, các đệ tử đối với chuyện này cũng là sợ vỡ mật, không kẻ nào dám đánh chủ ý làm xằng làm bậy.

Ba người Chu Văn, Hùng Chiến, Tô Linh cũng lui lại đứng phía sau Tiêu sư đệ, không nói hai lời lập tức cắt từ lòng bàn tay một vết máu đem tưới lên trên thân Huyết Cốt Kiếm.

- Ha ha ha...

Máu tươi rơi xuống Huyết Cốt Kiếm giống như nước rơi vào giấy, nháy mắt bị thôn phệ, đồ án đầu lâu được khắc trên kiếm cách lóe sáng, huyết quang bùng nổ, đem hỏa phượng nhẹ nhàng chém làm hai nửa.

Linh lực bị Huyết Cốt Kiếm rút sạch, Tiêu sư đệ sắc mặt trắng bệch, trong đầu bị một loại khí cảm xúc bạo ngược bao phủ, hai mắt hắn trở nên trắng dã gầm lêm, đem một tia thần chí cuối cùng chưởng khống Huyết Cốt Kiếm chém về phía ba huynh đệ họ A.

Sư sưu...

Phốc xuy!

Phụt!

Huyết quang trải dài tầm mắt, trong tai môi người đều vang lên tiếng lệ quỷ gào gào thét, tâm thần kém chút băng liệt.

Tốc độ của huyết quang quá nhanh, ba huynh đệ A Nhất tuy trên người đều có hộ thuẫn cùng Pháp khí phòng ngự nhưng đều thuộc về trung phẩm, ngay cả một món thượng phẩm cũng không có, dễ dàng bị huyết quang kia chém ra làm hai nửa.

- Không!

Ba người không cam lòng hô lên, A tam trước lúc chết chỉ kịp cầm ra một ống tre nhỏ bắn lên trời.

Oanh!

Ống tre bay lên cao hơn chục trượng ầm ầm phát nổ, hỏa quang cuối cùng hợp thành chữ Liễu.

- Phù... hộc hộc...

Tiêu sư đệ vô lực ngã xuống, ba ngươi còn lại cùng thở ra từng ngụm khó khăn, Huyết Cốt Kiếm cắm dưới mặt đất đã trở về hình dạng ban đầu, nhưng sát khí không hề thu liễm thậm chí còn nồng nặc hơn trước.

Yến sư huynh vội vàng chạy đến, lất tay đem túi trữ vật của ba huynh đệ A Nhất cầm đi, quạt xếp trong tay xòe ra phẩy một cái, một đoàn hỏa diễm đem cả ba bộ thi thể thiêu đốt.

Sau khi xác nhận cả ba thật sự đã chết, lúc này mới mỉm cười bước tới chỗ của Chu Văn.

- Sư đệ, ngươi là người nhàn nhã nhất đâu.

Chu Văn liếc mắt than thở.

Yến sư huynh biểu thị không có cách nói:

- Nếu ta cùng tham chiến chắc chắn không thể giết chết được bọn hắn, chỉ cần một tên chạy về tông môn lúc đó chúng ta liền xong đời.

- Vốn đã là các nằm trên thớt mặc chúng ta chém giết, không ngờ lại có thể có hai tấm Linh phù thượng phẩm, đánh với chúng ta bất phân thắng bại, thậm chí còn ép ta phải dùng Huyết Cốt Kiếm.

Tiểu sư đệ yếu ớt nói.

- Vừa rồi một kẻ đã phát tín hiệu, chỉ sợ Liễu Minh Nguyệt đã đề phòng, chúng ta phải cẩn thận. Một đám lâu la đã có được Linh phù thượng phẩm, trên người nàng đồ tốt chắc chắn không ít.

Chu Văn nói.

- Không vội, trước tiên cứ khôi phục thực lực rồi mới đi tìm nàng. Dù sao cũng chỉ là một Luyện khí hậu kỳ thôi, Pháp khí có nhiều cũng không đủ nàng tiêu hao.

Tiêu sư đệ suy ngẫm, cảm thấy hành động như vậy là hợp lý nhất.

Hiện tại con bài tẩy của bọn hắn là Huyết Cốt Kiếm không dùng được nữa, đối mặt với Linh phù thuợng phẩm lộ ra có chút chật vật, tốt nhất cứ khôi phục thương thế rồi đem nàng bắt lại cũng không muộn.

- Tốt, các ngươi nghỉ ngơi, ta đi phá giải cấm chế của nàng.

Yến sư huynh đem túi trữ vật vừa thu được ném ra sau đó ung dung rời đi.

...

Bên trong sơn cốc.

Do đã có kinh nghiệm từ trước, Lý Tiểu Phàm thuần thục đem Thiên Ấn trồng lên người Liễu Minh Nguyệt.

Mọi việc không có gì sơ sót, sau một khắc Lý Tiểu Phàm mới mệt mỏi thu tay, lần này hắn không ngất đi mà chỉ cảm thấy tinh thần có chút mệt mỏi, Linh lực không ngoài dự đoán tiêu hao sạch sẽ, cả người như bị móc rỗng.

- Chủ nhân!

Linh hồn của Liễu Minh Nguyệt sau khi trở về cơ thể vài giây sau liền tỉnh lại, khi thấy Lý Tiểu Phàm thì cúi đầu thi lễ, ánh mắt sát khí tràn ngập tính công lược đã biến mất, chỉ còn lại trung thành phục tùng.

- Rất tốt, trước tiên đưa ta rời đi nơi này.

Lý Tiểu Phàm nhìn bên ngoài Phong Ma Thử còn không từ bỏ tấn công, hộ thuẫn cũng sắp không chịu nổi liền ra lệnh cho Liễu Minh Nguyệt đem mình rời đi, phương hướng chính là nới xúc tu khí vận xuất hiện.

Đám người Diệp Thiên trong thời gian ngắn sẽ không đuổi theo, chuyện này khiến không gian thao tác của hắn dư dả không ít.

- Vâng!

Liễu Minh Nguyệt gật đầu, từ trong túi trữ vật lấy ra một đoàn bạch vân nói:

- Đây chính là Pháp khí phi hành của thuộc hạ, mời chủ nhân lên trước!

- Oa, đây là Cân Đẩu Vân sao?

Lý Tiểu Phàm giật mình vô thức hỏi,

- Cân Đẩu Vân, đó là thứ đồ gì? Đây là Bạch Vân, là một món phi hành Pháp khí thượng phẩm, trên thị trường cực kỳ hiếm gặp.

Liễu Minh Nguyệt trả lời.

- Được rồi, không cần giải thích.

Lý Tiểu Phàm phất tay, ánh mắt nhìn về mặt ngoài sơn cốc nhếch miệng, phất tay lấy ra súng ngắm Gauss U Linh:

- Trước lúc đi cũng nên cho bọn hắn một món quà nhỏ.

Trong đầu đem phạm vi quét hình thu hẹp khoảng cách, hình ảnh cũng trở nên rõ ràng, Lý Tiểu Phàm đối với trận chiến của đám người Chu Văn đều một mực nhìn lấy, đối với trạng thái của chúng cũng nắm rõ ràng.

Khi nhìn đến cửa sơn cốc, ánh mắt của hắn bắn ra sát khí.

Nam tử này cực kỳ nguy hiểm, trên người mang tạo nghệ trận pháp cực cao, nếu không phải do hắn ba huynh đệ A Nhất cũng không chết biệt khuất như vậy, kẻ này giữ lại chắc chắn sẽ gây cho hắn phiền phức không nhỏ.

Lý Tiểu Phàm đã xác định được mục tiêu lần này chính là Yến sư huynh!

Đem nòng súng hướng về cửa hang, bằng mắt thường chỉ thấy bạch vụ che khuất tầm nhìn do cấm chế của Liễu Minh Nguyệt ảnh hưởng, nhưng dưới quét hình tinh thần lực mọi thứ đều hiện rõ ràng trước mắt Lý Tiểu Phàm.

Yến sư huynh lúc này đang ngồi xếp bằng dưới mặt đất, tay cầm la bàn xem xét, trên tay cầm mấy khỏa Linh thạch có vẻ muốn bày trận, hắn không hề biết nguy hiểm đang cận kề.

Đoàng!

Đột nhiên một âm thanh nổ vang xuất hiện, cấm chế trước mặt đột nhiên vỡ vụn, bạch vụ nháy mắt biến mất, Yến sư huynh còn đang suy tư chỉ kịp nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng gió rít, tiếp theo đầu lâu liền bạo tạc, chết đến không thể chết hơn, ngay cả một động tác cũng không kịp phản ứng.

Đem súng cất vào balo, Lý Tiểu Phàm cùng Liễu Minh Nguyệt lập tức cưỡi Bạch Vân rời đi.

Đàn Phong Ma Thử thấy hai kẻ trước mắt bay lên cũng chít chít chạy theo, nhưng đao gió phát ra căn bản không thể chạm đến người bọn hắn, tốc độ của Bạch Vân cực nhanh, chỉ chốc lát đã bỏ lại chúng nó phía sau.

Cấm chế đã bị hắn mạnh mẽ đánh vỡ, đám người bên ngoài chắc chắn sẽ phát hiện điều không ổn, bên ngoài lại có nhiều Phong Ma Thủ như vậy, cả hai giáp công Lý Tiểu Phàm không tự tin bản thân có thể chạy thoát dễ dàng.

Kẻ nguy hiểm nhất đã loại trừ, hắn cũng nên rời đi.

...o0o...