- Đạo hữu tha mạng, ta nói, ta nói.
Nam tử sắc mặt trắng bệch, cố nén đau đớn run rẩy nói:
- Chúng ta đây là vô tình phát hiện nơi này có cơ duyên, chỉ cần đạo hữu tha mạng ta chắc chắn sẽ đem toàn bộ nói cho các ngươi.
- Truóc mặt ta không ngờ ngươi cũng dám nói dối.
Liễu Minh Nguyệt cười hắc đắc, lấy ra một viên đan dược màu đỏ, một tay bóp miệng tên nam tử kia, đem đan dược nhét vào trong miệng hắn, ngữ khí nhàn nhạt nói:
- Đây là Hỏa Độc Đan, một khi nuốt xuống cơ thể sẽ nóng như lửa đốt, ngủ phủ lục tạng đau đớn như bị vạn trùng cắn xé, tu sĩ Luyện khí ăn phải nếu không kịp thời uống thuốc giải độc sẽ bị tra tấn muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong. Đem mọi việc thanh thật nói ra, ta có thể đem giải dược cho ngươi.
Đan dược vào trong miệng nháy mắt hóa thành một đoàn chất lỏng chảy xuống dạ dày, nam tử kia còn đang chật vật cầm máu chịu đựng đau đớn bỗng phát hiện cả người như ngồi trong lò lửa, lục phủ ngũ tạng co thắt mãnh liệt, một cảm giác thống khổ thấu tận tâm can ập đến khiến cả người hắn tê dại.
Dược lực được cơ thể hấp thụ, cảm giác đau như lan tràn toàn thân, huyết nhục dưới làn da như có hàng ngàn hàng vạn cổ trung không ngừng căn xé khiến hắn gào thét lăn lộn.
Lý Tiểu Phàm đứng một bên thầm lắc đầu.
Đã đến hoàn cảnh này vậy mà nam tử kia còn không nói thật.
Sơn cốc này lối vào cực kỳ bí mật, nếu không phải đã biết từ trước căn bản không có khả năng phát hiện ra được.
Bên trong diện tích không tính là lớn, nhưng lại là hang ổ của một bầy Phong Ma Thử, bọn hắn không những không chạy mà còn mạo hiểm đối đầu với chúng, nói rõ bọn hắn biết bên trong có thứ gì, đồ vật bên trong đáng giá để bọn hắn liều cả mạng sống cũng phải cầm về.
Không cần nghĩ Lý Tiểu Phàm cũng rõ ràng, mục đích thật sự của Liễu Minh Nguyệt chính là sơn cốc này, bên trong đồ vật đối với nàng cực kỳ trọng yếu.
Lý Tiểu Phàm phát hiện cả hai kẻ đến đều là tán tu, tu vi cũng chỉ là Luyện khí trung kỳ.
Thân phận chênh lệch đối ứng tin tức chênh lệch, Liễu Minh Nguyệt thân là đệ tử nội môn, hành động của nàng chắc chắn không phải hai cái tán tu có thể biết được, khả năng trùng hợp là rất nhỏ.
Nói cách khác lần này hành động cũng không phải chỉ một mình nàng biết mà còn có kẻ khác đứng sau lưng âm thầm giật dây.
- A a a... Dừng lại, đạo hữu tha mạng, ta nói, lần này ta nói đều là thật.
Bên ngoài đao gió không ngừng va chạm vào hộ thuẫn vang lên bang bang, nam tử thân ở bên trong kêu gào thảm thiết không ngừng cầu xin.
Lúc này cơn đau đã không thể hình dung bằng từ ngữ, cảm giác như thấm vào tận xương tủy, đánh thẳng vào tận linh hồn, hắn cảm giác được cho dù chết cũng thống khoái hơn sống chịu đựng hành hạ như thế này.
- Ta cũng chỉ nghe đồn mấy ngày trước nơi đây có hai tu sĩ thực lực cường đại giao thủ, nghe nói có một người bị đánh trọng thương sắp chết dùng bí pháp chạy trốn. Chúng ta đoán đối phương là tu sĩ Trúc cơ kỳ, trên người nhất định có rất nhiều bảo vật quý giá, nhân lúc hắn bệnh lấy mạng hắn. Chúng ta cũng chỉ là đánh cược một lần, nếu thành công thậm chí có thể mơ tưởng đến cánh cửa Trúc Cơ.
- Vì sao các ngươi lại bị Phong Ma Thử truy sát?
Liễu Minh Nguyệt một bên không nhìn ra trong lời nói của hắn có bất kỳ sơ hở nào tiếp tục truy vấn.
- Chúng ta vô tình phát hiện được sơn cốc này, khi tiến sâu vào bên trong phát hiện được khí tức của cấm chế. Nhưng cấm chế này lại nằm trong sào huyệt của Phong Ma Thử, chúng ta trong lòng đại hỉ, tuy biết rằng có nguy hiểm nhưng đã đến được đây mà trở về là không thể nào. Vì vậy chúng ta đem khí tức che dấu, cẩn thận chui vào trong hang ở của Phong Ma Thử.
Nhưng cấm chế kia căn bản không phải là chúng ta có thể phá giải, thậm chí còn xúc động trong đó trận pháp đem chúng ta đánh bay, đám Phong Ma Thử cũng vì thế mà phát hiện được tung tích của chúng ta. Diễn biến tiếp theo cũng như các ngươi trông thấy.
Đạo hữu, mọi chuyện ta đã nói hết với ngươi, cầu xin ngươi mau đem thuốc giải cho ta, ta lập tức sẽ rời khỏi nơi này.
- Quả nhiên là tác phong của hắn.
Liễu Minh Nguyệt trong lòng cảm thán, ném cho hắn một viên đan dược khác nói:
- Tốt, ta đương nhiên nói lời giữ lời.
Nam tử kia tiếp nhận đan dược, ánh mắt khống dấu nổi vui mừng phấn khích, tiếp theo đó là cả kinh không thể tin, thanh phi kiếm còn đang lơ lửng trước mặt đã vô tình đâm xuống, đem đầu lâu của hắn ghim chặt trong đất.
- Ngươi... ngươi... chắc chắn chết không toàn thây.
Đồng tử của hắn tan rã, chỉ kịp oán hận nguyền rủa một câu rồi tuyệt khí bỏ mình.
- Ta nói cho ngươi giải dược, cũng không nói không giết ngươi a.
Liễu Minh Nguyệt đem phi kiếm thu về, chán ghét đem thi thể của nam tử kia đá ra ngoài, lập tức hắn liền bị đao gió bên ngoài chặt thành thịt vụn, máu tươi bắn tung tóe lên trên hộ thuẫn của nàng và Lý Tiểu Phàm.
- Sư đệ ngươi không sợ sao?
Liễu Minh Nguyệt bất động thanh sắc nhìn Lý Tiểu Phàm.
Lý Tiểu Phàm bất đắc dĩ nhún vai, đột nhiên tinh thần chấn động, trong phạm vi tinh thần lực hắn nhìn thấy được ba người A Nhất. A Nhị, A Tam đang bị một đám người không rõ lai lịch đột ngột xuất hiện vây quanh, đám người này vậy mà cách hắn cùng Liễu Minh Nguyệt ước chừng trăm trượng.
Hắn thời thời khắc khắc đều cảnh giác với mọi thứ xung quanh nên động tĩnh phía ngoài lập tức lọt vào chú ý của hắn.
Trong đám người kia hắn vậy mà còn nhìn thấy Diệp Thiên!
Mà Liễu Minh Nguyệt rất trùng hợp lại đem cửa vào sơn cốc ngăn lại, đem hoàn cảnh bên ngoài hoàn toàn ngăn cách nên không hề phát hiện được điểm này.
Lý Tiểu Phàm không chút do dự mở ra Khí Vân Chi Nhãn, thế giới ảm đạm, từng cột từng cột khí vận lít nhít xuất hiện, thậm chí đám Phong Ma Thử trên người vận khí cũng được hắn nhìn thấy.
Nhưng Lý Tiểu Phàm không quan tâm những thứ này, ánh mắt của hắn dán chắn về cột sáng hoàng kim nối thẳng trời đất của Diệp Thiên, một xúc tu to bằng cổ tay từ trên đó tách ra nối thẳng về phía chỗ sâu trong sơn cốc.
Thu hồi Khí Vận Chi Nhãn, ánh mắt Lý Tiểu Phàm nóng rực, thứ đồ bên trong có chút không tầm thường, xúc tu vận khí kia của Diệp Thiên to bằng cổ tay, cũng là thuộc về một trong những cơ duyên cao cấp nhất của hắn.
Thứ này Lý Tiểu Phàm chắc chắn phải đoạt được.
- Khí vận chi tử... quả nhiên là nghịch thiên như vậy!
Lý Tiểu Phàm trong lòng nhả rãnh, cảm giác sự tình không thể chậm trễ, trực tiếp tiến sát lại người Liễu Minh Nguyệt, nói:
- Sư tỷ, Linh phù trên người ta đã hết, không biết ngươi có thể đưa ta vài tấm phòng thân được không?
- Không cần, dù sao ngươi cũng không sử dụng được nữa.
Liễu Minh Nguyệt cười như không cười nhìn Lý Tiểu Phàm, giọng nói tràn ngập ẩn ý.
- Sư tỷ ngươi có ý gì?
Lý Tiểu Phàm lui lại phía sau một bước, vẻ mặt cảnh giác.
- Ngươi biết nhiều như vậy, nghĩ rằng bản thân còn có thể sống sót trở về sao?
Liễu Minh Nguyệt đột ngột xuất thủ, thủ chưởng khẽ cong muốn bóp cổ Lý Tiểu Phàm, lực đạo của nàng cũng không lớn, sợ đem Lý Tiểu Phàm bóp chết.
Nhưng khi Liễu Minh Nguyệt nghĩ muốn đắc thủ, một tầng kim quang mờ nhạt từ trên người Lý Tiểu Phàm hư không xuất hiện chặn lại đòn đánh của nàng. Lý Tiểu Phàm khuôn mặt căng thẳng đề phòng hoàn toàn biến mất, thay vào đó nở một nụ cười đắc ý nhìn nàng.
Lý Tiểu Phàm hai tay giữ chặt cánh tay của Liễu Minh Nguyệt, mặt đầy tiếu ý:
- Sư tỷ, cuối cùng cũng bắt được ngươi!
Linh lực dao động trên người Lý Tiểu Phàm không một chút che dấu, nào phải là tu sĩ Luyện khí tầng một yếu đuối mà là một tên Luyện khí tầng bốn hàng thật giá thật.
Liễu Minh Nguyệt thầm hô không ổn, vội vàng lui lại phía sau, tay vỗ túi trữ vật muốn tế ra Pháp khí.
Tại nàng muốn lui lại lúc, cả cơ thể đột nhiên cứng ngắc, bàn tay đè dưới túi trữ vật cũng không thể cử động, ánh mắt nàng trừng lớn, khó có thể tin nhìn về phía Lý Tiểu Phàm.
Nhưng đối diện với nàng lại là một ánh mắt tử sắc như thâm uyên cùng từng vòng tròn đồng tâm chính nhìn lấy nàng.
...
Bên ngoài sơn cốc sương mù lượn quanh, hai nhóm người đang yên lặng nhìn chằm chằm đối phương.
- Sư huynh, xong rồi!
Yến sư huynh giọng nói tiếu sái đột nhiên vang lên phá vỡ cục diện im lặng.
Như chứng thực lời nói của hắn, mặt đất đột nhiên xuất hiện chằng chịt phù văn, lấy ba người A Nhất, A Nhị, A Tam làm trung tâm chạy ra xung quanh ba trượng, đem bọn hắn vây khốn bên trong.
A Nhất thấy vậy sắc mặt lạnh lẽo, nhìn về phía đám người bọn hắn quát lớn:
- Chu Văn, ngươi dám tập kích người của Liễu gia sao? Không muốn chết lập tức đem chúng ta thả ra bên ngoài.
Nam tử mặt sẹo, chính là Chu Văn trong lời A Nhất thản nhiên cười:
- Ha ha, uổng công ngươi lăn lộn trong ma đạo bao lâu này, lời ngu ngốc như vậy cũng có thể nói ra được. Ngươi nói vậy ngược lại cũng nhắc nhở ta, trước khi đi phải đem các ngươi diệt cỏ tận gốc a.
- Không nói nhảm với bọn chúng, thời gian của chúng ta không có nhiều. Giết!
Hùng Chiến rút ra đại đạo dẫn đầu xông lên, những người khác đều vỗ túi trữ vật lấy ra Pháp khí của bản thân theo sau bước vào.
Tiêu sư đệ dâm đãng cười lớn:
- Ha ha, chờ ba ngày thời gian cuối cùng cũng đến lúc, chúng ta cho dù giết các ngươi thì Liễu Minh Nguyệt cũng không biết đi, ha ha ha. Đến lúc đó bổn đại gia phải hảo hảo yêu thương nàng đâu, ha ha ha...
...o0o...