Hai người Lý Tiểu Phàm đã đi vào Chu Tước sơn mạch được hơn mười dặm.
Dọc đường đi Lý Tiểu Phàm giống như là đang tản bộ, mọi việc toàn bộ đều do Liễu Minh Nguyệt giải quyết.
Thỉnh thoảng có mấy con dã thú hay yêu thú không có mắt muốn tấn công đều bị dàng dễ dàng chém rụng, Lý Tiểu Phàm đứng một bên quan sát cũng được một phen mở rộng tầm mắt.
Luyện khí hậu kỳ đặc điểm là có thể Linh lực ngoại phóng, đã có thể học thuật ngự vật, thi triển pháp thuật phạm vi rộng.
Liễu Minh Nguyệt căn bản không động đậy mà chỉ đứng một bên chỉ tay, phi kiếm trên hông bắn ra như có ý thức tự hành giết địch.
Nếu là một tu sĩ Luyện khí tầng một bình thường muốn đi vào được đến đây chắc chắn vô cùng khó khăn.
Lý Tiểu Phàm đối với chuyện này biểu lộ hâm mộ.
Hình tượng này quá soái, ca muốn trở thành Kiếm Tiên!
- Phía trước hai dặm là địa phương Xích Linh Thảo mọc, nơi đó yêu thú có chút nhiều, phải cẩn thận .
Liễu Minh Nguyệt nhắc nhở Lý Tiểu Phàm.
- Sư tỷ yên tâm.
Nếu nàng đã muốn diễn, Lý Tiểu Phàm cũng vui vẻ bồi nàng.
Hai người đi thêm một lúc, trước mặt cây cối ngày càng thưa thớt, đợi đến khi đi ra khỏi khu rừng, trước mắt xuất hiện một vách đá dựng thẳng đứng, Liễu Minh Nguyệt buồn chán nói:
- Bên trên chính là Xích Linh Thảo. Bôi thứ này lên người, yêu thú sẽ không động đến ngươi.
Nói rồi ném cho Lý Tiểu Phàm một cái bình nhỏ.
- Tạ ơn sư tỷ.
Lý Tiểu Phàm phát hiện đây cũng chỉ là hùng hoàng phổ thông, không ngần ngại bôi bên người.
Nhìn vách đá dựng thẳng đứng, Lý Tiểu Phàm khẽ nhún người, nhẹ nhàng nhảy lên trên cao, ánh mắt quét một lượt liền nhìn thấy một gốc Xích Linh Thảo trong khe đá.
Ngay khi hắn định vươn tay đem hái xuống thì một cục đá cạnh đó đột nhiên cử động, phía trên xuất hiện một đôi mắt chẻ dọc màu hổ phách, "cục đá" kia nhìn Lý Tiểu Phàm, hóa ra đó là con con mãng xà, bề ngoài ngụy trang không khác gì đất đá.
Con mãng xà này tên là Thổ Xà, là một loại yêu thú cấp thấp, giỏi về ngụy trang, tính uy hiếp không cao.
Nhưng khi Lý Tiểu Phàm muốn đánh qua thì con Thổ Xà này sau khi ngửi thấy khí tức hùng hoàng trên người hắn liền quay đầu bò đi chỗ khác.
Lý Tiểu Phàm không thèm để ý, đưa tay cầm xuống Xích Linh Thảo.
Một khắc sau, hắn nhảy từ trên vách núi xuống, trên tay cầm mười gốc Xích Linh Thảo, đem toàn bộ ném vào không gian hệ thống.
- Ồ, ngươi cũng có túi trữ vật? Xem ra Lâm Xung rất coi trọng ngươi.
Liễu Minh Nguyệt nhàn nhạt nói:
- Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, đi thôi.
Hai người lại tiếp tục tiến sâu vào bên trong Chu Tước sơn mạch.
Vừa đi vừa nghỉ mất ba ngày, dọc đường đi Liễu Minh Nguyệt quan sát xung quanh cực kỳ kỹ càng giống như đang tìm vật gì đó, đêm đến ba ngươi A Nhất, A Nhị, A Tam đều âm thầm xuất hiện báo cáo với nàng.
Lý Tiểu Phàm thông qua Tinh Thần Tỏa Liên đều đem mọi việc nhìn ở trong mắt.
Ở cùng Liễu Minh Nguyệt rất khó xoát điểm cảm xúc, vì vậy hắn không lãng phí một chút thời gian nào, tinh thần đều tập trung ngưng tụ Linh Thuẫn.
Ba ngày thời gian đã ngưng tụ được đến lớp thứ tư, lực phòng ngự so với trước đó mạnh hơn đâu chỉ gấp bốn lần, hiện tại hắn tự tin cho dù Lâm Hi một chưởng kia cũng không thể khiến hắn tổn thương mảy may.
Nhưng càng về sau ngưng tụ Linh Thuẫn độ khó càng cao, yêu cầu Linh lực nhiều hơn, thời gian bỏ ra cũng dài hơn, để ngưng tụ ra mặt Linh Thuẫn thứ tư Lý Tiểu Phàm thậm chí còn phải đả tọa điều tức đến hai lần.
Giữa trưa ngày thứ ba, hai người chạy đến một cái sơn cốc nhỏ có cỏ cây xanh tốt.
Sơn cốc này nằm giữa hai ngọn núi, chỉ có một khe nhỏ đi vào, lại bị cây cối um tùm che khuất, nếu không nhìn kỹ thì rất khó thấy.
Leng keng! Ầm!
Từ bên trong truyền đến âm thanh chiến đấu cùng bạo tạc, khuôn mặt bình tĩnh của Liễu Minh Nguyệt liền biến đổi, thầm hô một tiếng không tốt, biết là nơi này đã bị người phát hiện, vội vàng tế ra một tấm bạch kỳ cắm xuống mặt đất, sương mù trong nháy mắt nổi lên đem cửa vào hoàn toàn bao phủ.
- Đi theo ta!
Sau khi làm xong, Liễu Minh Nguyệt ngữ khí ra lệnh cho Lý Tiểu Phàm đi theo, bản thân nàng lập tức tiến vào chiến trường.
Chít chít chít...
Vù vù vù...
Sơn cốc bên trong, cây cối đổ rạp, mắt đất bị cày xới, ngay khi Liễu Minh Nguyệt vừa bước vào, đập vào mắt nàng là vô số bóng đen điên cuồng chạy về một phía, cho dù là nàng rất tự tin vào thực lực của mình nhưng khi chứng kiến cảnh tượng hiện ra trước mắt dung nhan vẫn có chút tái nhợt, hai chân khẽ run.
Lý Tiểu Phàm nghiêng đầu ra nhìn cũng trợn mắt hốc mồm.
Dưới đất những bóng đen này... là chuột?
Nhìn dưới đất những con chuột con nào con nấy đều to như một con chó nhỏ trải khắp mặt đất, Lý Tiểu Phàm cũng cảm thấy tê cả da đầu.
Nhìn theo phương hướng mà đám chuột đang chạy tới, chúng chính là đang đuổi theo hai nam tử.
Thời khắc này, một chuyện khiến nhân thần cộng phẫn xảy ra, hai vị nam tử không ngừng ném ra Linh phù, tế luyện ra Pháp khí chật vật chống lại vây công của đàn chuột.
Mà những con có thể gọi là tổ tông của loại chuột này thì điên cuồng lao đến, hai chân trước vũ động, một luồng đao gió mờ nhạt từ móng vuốt của chúng xuất hiện ầm ầm chém về phía hai vị nam tử kia.
Mỗi một đạo chém xuống uy lực đều không kém hơn một vị đại hán cầm rìu bổ hết sức, đem hộ tráo bảo vệ của hai người điên cuồng tàn phá, đất đá xung quanh cũng bị đao khí cày xới bay lên tơi tả.
Linh quang trên hộ tráo ngày càng ảm đạm, trên mặt xuất hiện vết nứt, hai vị nam tử thấy vậy liền kinh hãi, vội vàng lấy từ trong ngực ra một bình ngọc, đổ ra một viên đan dược màu xanh trực tiếp nuốt vào, sau đó thủ pháp thuần thục đến mức khiến người nhìn mà thương cảm lấy ra một tấm Linh phù phòng ngự bóp mạnh, hộ tráo vốn sắp sụp đổ lại hoàn hảo như ban đầu.
Loài chuột này là một loại yêu thú gọi là Phong Ma Thử.
Phong Ma Thử toàn thân đen nhánh, to như đầu người, hai mắt xích hồng, có khả năng phát ra đao gió.
Thực lực chỉ ngang bằng với tu sĩ Luyện khí tầng một nhưng cho dù là tu sĩ Luyện khí hậu kỳ cũng không dám chính diện đối mặt với chúng.
Bởi vì Phong Ma Thử là yêu thú sống theo bầy đàn, chúng có tập quán hội đồng đối thủ. Chỉ cần có kẻ đụng đến chúng chắc chắn sẽ phải hứng chịu vô tận đao gió công phạt.
Cho dù là Luyện khí tu sĩ hay là Hậu thiên võ giả nếu không chạy nhanh cũng có thể bị đao khí liên miên không dứt mài thành thịt vụn.
Lý Tiểu Phàm quét mắt một lượt.
Còn tốt, mới có vài trăm con a.
Hai chiến vài trăm, nghe qua liền biết kết quả khiến người ta đau lòng.
Mà ngay khi hai người Lý Tiểu Phàm xuất hiện, hai nam tử cũng trông thấy bọn hắn, cất giọng hét lớn:
- Đạo hữu cứu mạng! Chỉ cần cứu chúng ta chắc chắn sẽ đem cơ duyên lớn đến không tưởng cũng các ngươi chia sẻ.
Mà tiếng gào của bọn hắn cũng thành công khiến một phần Phong Ma Thử chú ý đến bên này, thế là những con chuột nhìn qua khiến lòng người khiếp sợ này này đổi hướng lao về phía hai người Lý Tiểu Phàm và Liễu Minh Nguyệt, trên tay đao gió xuất hiện chém về phía bọn hắn.
- Ta thao, hai tên hỗn đãn các ngươi.
Lý Tiểu Phàm tức đến muốn nổ phổi, cảm giác bản thân nằm không cũng dính đạn, dáng vẻ sợ hãi trốn sau lưng Liễu Minh Nguyệt.
Liễu Minh Nguyệt đồng tử co rụt, sắc mặt âm trầm, từ trong tay áo lấy ra hai tấm Linh phù lần lượt dán trước người nàng cùng Lý Tiểu Phàm, một hộ thuẫn kim sắc ngay lập tức xuất hiện đem đao gió cản lại, tiếp đến nàng lấy ra hai bình nhỏ ném thẳng về phía đám Phong Ma Thử đang lao đến.
Hai bình ngọc bay giữa không trung bị loạn đao chém nát, một cỗ khí vụ màu lục từ bên trong phát tán nháy mắt bao trùm cả một mảnh khu vực, những con Phong Ma Thử đi đầu hít phải loại khí hai mắt trợn ngược, không quá ba tức cả đám lăn đùng ra chết.
Phong Ma Thử thấy đồng bọn đột ngột lăn ra đất cùng dừng lại không tiếp tục truy kích, cả đám đứng bên ngoài kêu lên chít chít, hai chân múa loạn, đao gió ngập trời nháy mắt đem hai người Liễu Minh Nguyệt bao phủ.
Phong Ma Thử thù dai vô cùng, chỉ cần kẻ giết đồng bọn của chúng chắc chắn sẽ bị chúng điên cuồng trả thù, hai nam tử kia cũng chỉ là đem bọn nó đánh bay ra ngoài chứ không dám hạ thủ đem chúng chém giết.
Hiện tại hành động của Liễu Minh Nguyệt khiến chúng phẫn nộ, lập tức ngừng công kích hai tên nam tử kia, tất cả đều chuyển hướng nhắm thẳng về phía Liễu Minh Nguyệt.
Hai nam tử kia cảm nhận được thế công của Phong Ma Thử giảm bớt, trong lòng thở phào một hơi, cả hai ăn ý đem Thần Hành Phù dán ở chân, vận chuyển thân pháp muốn chạy trốn.
- Hừ! Các ngươi dám đùa bỡn ta?
Liễu Minh Nguyệt đứng trong hộ thuẫn, ánh mắt lạnh băng nhìn hai tên nam tử, tay vỗ túi trữ vật, một thanh tiểu kiếm xinh đẹp phá không bay ra.
- Đi!
Liễu Minh Nguyệt đưa tay một chỉ, phi kiếm giống như đạn pháo bay vút đi, tốc độ cực nhanh, một kẻ trong số đó không kịp đề phòng lập tức bị một kiếm xuyên đầu, thân tử đạo tiêu ngay tại chỗ.
Người còn lại cũng quá sợ hãi, vội vàng đem tất cả Linh phù phòng ngự đều sử dụng, hắn không ngờ đối phương vậy mà là Luyện khí hậu kỳ, thủ đoạn sát phát quyết đoán như vậy.
- Nếu còn chạy ta liền giết ngươi!
Âm thanh đối phương từ phía sau truyền lại, cả người hắn như rơi vào trong hầm băng, đem tất cả Pháp khí có thể dùng đều lôi ra, hai chân không dám dừng lại, dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.
- Ngu xuẩn!
Liễu Minh Nguyệt khinh thường cười một tiếng, bàn tay khẽ lật, phi kiếm lượn một vòng xinh đẹp trong không trung, chém thẳng về phía vị nam tử kia.
Phốc xuy!
Tiên kiếm chạm đến hộ thuẫn chỉ hơi chậm lại, dễ dàng đem hộ thuẫn của nam tử kia xuyên thủng, thân kiếm vẩy một cái liền đem hai chân của nam tử kia cắt đứt.
Nam tử chỉ cảm thấy dưới chân đột nhiên mát lạnh, sau đó cơ thể không tự chủ được ngã về phía trước, thân thể còn lăn vài vòng dưới mặt đất, máu tươi lênh láng, đau đớn lúc này mới truyền đến kích thích thần kinh hắn khiến hắn kêu lên thảm thiết.
Tiếng kêu như heo bị chọc tiết vang lên cùng mùi máu tươi cũng thu hút vài con Phong Ma Thử chạy đến, nhưng Liễu Minh Nguyệt lại nhanh hơn một bước, tay xách theo Lý Tiểu Phàm chạy về phía hắn.
Liễu Minh Nguyệt ánh mắt lạnh lùng nhìn kẻ này, đem linh kiếm trôi nổi giữa mi tâm của hắn, chỉ cần một lời không hợp liền giết chết đối phương, Lý Tiểu Phàm một bên hiểu ý mở miệng:
- Nói, làm sao ngươi biết được nơi này?
...o0o...
Các đạo hữu thấy truyện hay cho ta xin một đề cử để truyện lên top một lần cho có động lực sáng tác.
Vẫn câu cũ, cầu TLT, KP