Chương 20: Tiến nhập Âm Phong Cốc!

Âm Phong Cốc, ở vào phía đông nam của Hoan Hỉ Tông, cách xa nhau hơn hai trăm dặm đường, đây cũng là nơi tiếp giao với một ma tông khác là Luyện Hồn Tông.

Trong cốc có bốn dãy núi chính và vô số nhánh núi nhỏ. Bốn dãy núi chính được mệnh danh theo tên của thần thú, phân biệt là Thanh Long Sơn Mạch, Bạch Hổ Sơn Mạch, Chu Tước Sơn Mạch và Huyền Vũ Sơn Mạch.

Bốn dãy núi chính chạy dọc theo bốn hướng đông, nam, tây, bắc mà kéo dài, kéo dài dằng dặc, ở giữa là Lưu Thủy Đầm mênh mông với vô số yêu thú trú ngụ bên trong.

Bốn dãy núi chính này cây cao chọc trời, mây mù bao phủ, mãnh thú hoành hành, là nơi mà linh khí thịnh nhất, đồng thời cũng là nơi hung hiểm nhất. Ngay cả rất cao tầng tông phái cũng không dám dễ dàng tiến vào trong đó.

Đối với đệ tử tông phái mà nói, địa bàn hoạt động chủ yếu là khu vực rìa bên ngoài sơn mạch, đó là rất nhiều mạch núi nhỏ kéo dài.

Yêu thú ở đó so ra mà nói thì thực lực yếu hơn rất nhiều, các loại dược thảo tuy rằng phẩm chất không quá cao cấp nhưng thắng ở chỗ rất nhiều.

Sau hai ngày đi ngựa không dừng vó, Lý Tiểu Phàm rốt cuộc cũng tới được Âm Phong Cốc.

Giá giá giá...

Phía trước là một mảnh sơn lâm đồ sộ cao lớn, ngay khi còn có một đoạn đường, hai con Ngân Bảo Mã lập tức đứng dựng lên, hoảng sợ hí dài, thúc thế nào cũng không chịu đi tới.

Lý Tiểu Phàm kéo mạnh dây cương, vội vàng ổn định lại thân hình.

Liễu Minh Nguyệt thành thục xuống ngựa, nàng đã đến nơi này rất nhiều lần, đối với phương diện này đã có kinh nghiệm.

- Đến rồi, xuống đi. Ngân Bảo Mã rất mẫn cảm đối với hơi thở của yêu thú. Căn bản không dám tới gần.

- Vâng!

Lý Tiểu Phàm không nhiều lời nhảy xuống ngựa.

Lối vào hạp cốc, tu sĩ ra ra vào vào cũng không ít, chủ yếu đều là đệ tử Hoan Hỉ Tông, về phần tán tu ngược lại không nhiều.

Liễu Minh Nguyệt lặng lẽ bóp nát một quả Truyền Tin Phù, lá phù hóa thành một đạo ánh sáng nhạt bay vào sâu trong hạp cốc.

Rất nhanh, nam đệ tử mặc trang phục của ngoại môn chạy đến, sau khi quan sát một lượt hai người liền kính cẩn cúi đầu nói:

- Gặp qua sư tỷ, sự đệ.

- Ừm!

Liễu Minh Nguyệt gật đầu, đối với hắn nói:

- Đem hai con Ngân Bảo Mã đem đi!

- Vâng.

Nam đệ tử kia rối rít gật đầu, nhận lấy dây cương trong tay Lý Tiểu Phàm, trước khi đi còn hướng về phía hắn cười lấy lòng.

- Sư tỷ, hiện tại đã tới Âm Phong Cốc, không biết ngươi định đi đâu.

Lý Tiểu Phàm lấy ra bản đồ đã chuẩn bị từ trước, mục tiêu lần này của hắn là Chu Tước sơn mạch, đây cũng là nơi Xích Linh Thảo tồn tại, tuy nhiên đồ vật đã cầm vào tay, hắn cũng không muốn mạo hiểm tiến nhập nơi rừng thiêng nước độc này.

- Mục tiêu của ta giống ngươi, cũng là Chu Tước sơn mạch.

Liễu Minh Nguyệt nói:

- Ta sẽ giúp ngươi cầm đến Xích Linh Thảo, đương nhiên có việc cần ngươi giúp.

- Nhưng... ta chỉ là một tên Luyện khí tầng một, chỉ sợ không giúp ích mà trái lại còn kéo chân sư tỷ a.

Giai đoạn Luyện Khí tầng một, chỉ có thể sử dụng pháp khí cấp thấp nhất, hoặc là phù lục cấp thấp để chiến đấu, cùng lắm có thể đánh lại mấy tên đại hán khỏe mạnh, muốn bảo vệ mạng nhỏ tại nơi nguy hiểm như vậy thì vẫn chưa đủ.

Một khi đi vào trong cốc, yêu thú độc trùng luôn rình rập mọi lúc mọi nơi, cho dù là Luyện khí trung kỳ cũng cảm thấy e ngại.

- Ngươi không muốn?

Liễu Minh Nguyệt nhíu mày, lạnh lùng nhìn Lý Tiểu Phàm, ngữ khí có chút nguy hiểm.

Lý Tiểu Phàm trong lòng nhả rãnh một tiếng, hơi run run đáp lại:

- Muốn, ta đương nhiên muốn vì sư tỷ cống hiến một phần sức lực của mình a. Chỉ cần sư tỷ yêu cầu chắc chắn ta sẽ không chối từ.

- Tốt, đừng quên lời mà hôm nay ngươi nói với ta.

Liễu Minh Nguyệt hài lòng mỉm cười, ánh mắt nhìn Lý Tiểu Phàm trở nên nhu hòa rất nhiều.

Lý Tiểu Phàm: ...

Nữ nhân này quả nhiên không bình thường!

- Không biết việc mà sư tỷ cần ta giúp là gì?

Lý Tiểu Phàm đột nhiên hỏi.

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.

Lý Tiểu Phàm nghe vậy biết không nên hỏi nhiều, hai người sóng vai tiến nhập Chu Tước sơn mạch.

Đi được nửa dặm đường, trong cốc bóng người ít dần, bắt đầu từ chỗ này, tất cả mọi người phải đề cao cảnh giác rồi, thời khắc đều phải phòng bị yêu thú hoặc là tu sĩ đồng loại đánh lén.

Liễu Minh Nguyệt lấy ra pháp khí phi kiếm treo bên hông, đem cả người đều, Linh phù đem dấu ở ống tay cùng ống chân, lại lấy ra một thứ dạng bột phấn xát lên người.

Lý Tiểu Phàm một bên cũng phối hợp đen hai tấm Linh phù của Lâm Hi dấu ở tay áo, có chút hứng thú nhìn lại.

- Chậc, đây chính là túi trữ vật sao? Tốt tiện lợi.

Ngay khi hai người vừa đi không lâu, bên ngoài Âm Phong Cốc xuất hiện sáu bóng người, năm khoác trên người y phục nội môn của Hoan Hỉ Tông, ngoài ra còn một thiếu niên hôn mê bất tỉnh được một người vác trên vai.

Thiếu niên kia chính là Diệp Thiên.

Đám người có bốn nam một nữ, trong đó vị nam tử mặt sẹo cùng sư đệ ở phường thị đều có mặt.

Nam tử mặt sẹo nhìn về hướng Liễu Minh Nguyệt rời đi trầm giọng nói:

- Quả nhiên Liễu Minh Nguyệt biết hướng về động phủ kia mà tới. Bất quá ba tên đi sau có chút khó giải quyết. Tiêu sư đệ, ngươi có đối sách nào không.

Tiêu sư đệ là ngươi đi cùng hắn tại phường thị, lúc này hắn khẽ híp mắt nói:

- Không vội, chúng ta chỉ việc đi theo là được, đối phương nếu dám đến chắc chắn đã sớm có chuẩn bị. Chúng ta chỉ cần làm ngư ông đắc lợi là được.

- Ha ha, Tiêu sư đệ ngươi vẫn luôn như vậy.

Nữ đệ tử duy nhất trong đám người che miệng cười, thần thái mị hoặc phong tình vạn chủng, phối hợp với thân thể no đủ khiến mọi nam nhân đều sinh ra mộng tưởng không lành mạnh.

- Hừ, Tô Linh, lập tức thu lại mị thuật của ngươi, nếu không đừng trách ta xuất thủ vô tình.

Một vị đại hán thân đeo đại đao ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, thần sắc nghiêm túc không cho phép từ chối.

- Hùng sư huynh, nô gia chỉ đùa giỡn một chút thôi, nếu không đêm nay ta đến phục vụ ngươi được không.

Tô Linh không thèm để ý, thân thể ép tới người nam tử họ Hùng, bầu ngực căng mọng như muốn phá tan y phục dán vào tay hắn không ngừng cọ cọ.

Hùng Chiến sắc mặt tối lại, quát lên:

- Cút!

Khí lãng trên người bộc phát, Tô Linh không kịp đề phòng liền bị thổi bay ra ngoài, loạng choạng vài bước mới đứng vững.

- Ha ha, sư huynh quả nhiên không phải người thường, đứng trước mỹ nhân mà lòng không dao động, Tô sư muội đoán chừng ăn phải thiệt thòi.

Tên nam đệ tử còn lại tay xấp quạt phiến, ngăn lại Hùng Chiến đang muốn phát tác.

- Ô ô, quả nhiên chỉ có Yến sư huynh đau lòng nô gia, những nam nhân khác đều là một đám phàm phu tục tử.

Tô Linh khuôn mặt giảo hoạt nói, trong lòng đã đem Hùng Chiến mắng đến máu cho đầy đầu, quả nhiên Võ giả đều là một đám đầu óc cơ bắp không hiểu phong tình.

- Nữ nhân chỉ ảnh hưởng tốc độ tu luyện của ta. Đừng tưởng ta không biết, ngươi chính là đang đánh chủ ý lên tinh khí trên người ta, tốt một cái hồ ly tinh lẳng lơ không biết xấu hổ.

Hùng Chiến không chút khách khí nói.

Câu đầu chính là nói cho nam tử họ Yến, câu sau chính là nói cho Tô Linh.

- Ngươi nói cái gì?

Tô Linh bị nói vậy lập tức xù lông, khí quát một câu, đem linh kiếm cầm trong tay chỉ thẳng vào Hùng Chiến nói:

- Hôm nay ta chắc chắn phải chém chết ngươi!

- Ta nói sai sao, không biết ngươi đã ngủ với bao nhiêu người rồi đâu, còn ra vẻ thanh cao cái gì chứ.

Hùng Chiến tiếp tục nói.

- Ngươi!

- Đủ rồi, nhiệm vụ của chúng ta là cầm về đồ vật mà sư huynh cần. Hiện tại chưa hành động mà nội bộ đã mâu thuẫn thì có thể hoàn thành sao. Các ngươi mỗi người nói ít một câu đi!

Nam tử mặt sẹo thấy tình huống chuẩn bị bùng nổ liền quát lên, đem cả hai ngươi Hùng Chiến và Tô Linh đều ngậm miệng.

- Trước mắt phải đem ba tên kia giải quyết, Yến sư huynh, ngươi am hiểu trận pháp, việc này trước tiên giao cho ngươi. Chỉ cần việc này thành công, chỉ một cái Liễu Minh Nguyệt căn bản không phải đối thủ của chúng ta.

Tiêu sư đệ đưa ra kế hoạch.

Đám người nghe xong liền gật đầu, về phần Lý Tiểu Phàm chỉ là một tên Luyện khí tầng một tùy tiện có thể bóp chết không nằm trong tính toán của bọn hắn.

- Trận pháp của ta còn chưa hoàn thiện, nhiều nhất chỉ có thể cầm chân bọn chúng nửa khắc thời gian. Các ngươi phải trong thời gian này xử lý ba tên đó, vượt quá thời gian chỉ sợ không cầm chân được bọn chúng.

- Như vậy đã đủ!

Hùng Chiến tự tin nói.

Diệp Thiên bị bọn hắn vứt một bên từ lâu đã tỉnh lại nhưng vẫn giả bộ đang hôn mê.

Toàn bộ những gì đám người nam tử mắt sẹo nói hắn đều nghe không sót một chữ, biết được tình cảnh của bản thân hiện tại cực kỳ nguy hiểm, đồng thời cũng biết mục đích của đám người này là nhắm vào Lý Tiểu Phàm bên người vị sư tỷ kia.

Trong lòng hắn không khỏi lo lắng nôn nóng, với tác phong làm việc của những người này chắc chắn sẽ không tha cho Lý sư huynh, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị bọn chúng giết người diệt khẩu.

Xem chừng Lý sư huynh cũng là bị vị sư tỷ bên người hắn lợi dụng.

Diệp Thiên không muốn ân nhân của mình bị giết chỉ bởi vì liên lụy đến đám người này, trong lòng đang điên cuồng suy nghĩ cách trốn thoát.

Nửa ngày qua đi, hắn tuyệt vọng phát hiện bản thân hoàn toàn không có cách khả thi.

Nhưng đột nhiên, Diệp Thiên cảm thấy tinh thần mê mang, một dòng nước lạnh không biết từ đâu chạy dọc toàn thân hắn, cả người thư sướng hơn nam nữ giao hợp gấp trăm lần, từng tế bào trong người đang hưng phấn nhảy nhót, gân cốt huyết nhục dưới y phục rách nát không ngừng nhúc nhích, tựa như đang thay tiến hành thay da đổi thịt.

Một cảm giác quen thuộc mà hắn rất lâu không thể cảm nhận được lại xuất hiện, điều này khiến Diệp Thiên ngây ngốc, sau đó mừng như điên.

Hắn... hắn vậy mà lại có thể hấp thụ Linh khí!

Phát hiện này làm Diệp Thiên kỉnh hỷ đến tột độ, tất cả uất ức oán hận phải chịu cũng bị vui sướng mạnh mẽ đè xuống.

Hắn giống như người lữ hành đi trong sa mạc nóng rát gặp được ốc đảo, mọi mệt mỏi trong nháy mắt ta biến.

Bên cạnh là một đám người long dạ hiểm ác, Diệp Thiên cố gắng không lộ ra điều gì khác thường, cố gắng để bản thân bình tình, đem sợi Linh lực yếu ớt vừa hấp thụ được nội thị cơ thể.

Hắn có chút không hiểu, bản thân Linh căn đã vỡ vụn không thể hồi phục, đời này đã vô duyên với Tiên đạo, nhưng hiện tại lại có thể tu luyện là vì sao?

Rất nhanh hắn đã biết được đáp án.

Nơi mà Linh căn vốn nên tồn tại đã không thấy, thay vào đó là một gốc thần bí thanh liên.

Chính là gốc thanh liên khi trước hắn ăn phải liền cứu hắn một mạng kia!

...o0o...