Sau khi tiễn đám Tống Viễn rời đi, Lý Tiểu Phàm lúc này mới tiến về phía Diệp Thiên, đưa tay đỡ hắn ngồi dậy, lấy từ trong ngực ra một bình đan dược chữa thương đưa cho Diệp Thiên, bộ dáng ân cần quan tâm nói:
- Sư đệ, ngươi đây không có việc gì chứ?
Diệp Thiên không vội tiếp nhận đan dược, ánh mắt nhìn thẳng vào vị sư huynh cực kỳ lạ lẫm trước mặt, có chút cảnh giác nói:
- Sư huynh, chúng ta quen biết sao?
Diệp Thiên tự biết hoàn cảnh của bản thân hiện tại, nơi này là ma môn, căn bản sẽ không có người tốt lành gì xuất hiện ở địa phương này.
Lý Tiểu Phàm có thể bức lui được Tống Viễn, điều này đã nói lên rất nhiều thứ, người như vậy sẽ không rảnh rỗi quan tâm một tên phế vật như hắn.
Đối phương chắc chắn đang đánh chủ ý gì đó lên bản thân.
Mặc dù không biết Lý Tiểu Phàm cần gì từ một kẻ phế vật như hắn nhưng Diệp Thiên trong lòng không khỏi khẩn trương.
- Ha ha, sư đệ ngươi không nên quá căng thẳng. Hai ta quả thật không biết nhau, bất quá ta được một vị sư tỷ nhờ chiếu cố đến ngươi a.
Lý Tiểu Phàm mỉm cười ôn tồn đáp, bộ dáng thanh xuân tươi mát, kém chút không đem mấy chữ "Ta là người tốt, ngươi phải tin ta" viết lên mặt.
Cùng lúc đó, một vị thiếu nữ lẫn trong đám người xem náo nhiệt cũng âm thầm rời đi.
Trước khi đi ánh mắt rơi trên người Lý Tiểu Phàm đầy khó hiểu.
Lý Tiểu Phàm thông qua quét hình tinh thần lực biết được đối phương rời đi tiếu dung trên mặt càng đậm, trực tiếp mở ra Khí Vận Chi Nhãn, phát hiện một sợi xúc tu to bằng ngón cái trên đỉnh đầu Diệp Thiên nối với nàng đang dần dần phai nhạt rồi biến mất.
Hắn trong lòng đại định, cách này quả nhiên có hiệu quả.
Ngay tại vừa rồi khi hắn dùng Khí Vận Chi Nhãn dò xét vận khí của tất cả mọi người, phát hiện được khí vận của Diệp Thiên vậy mà lại liên kết với một vị nữ tử thần bí kia, lập tức hắn liền biết sáo lộ tiếp theo.
Vậy là hắn liền nếm thử ra mặt bảo vệ Diệp Thiên, đem cơ hội ra sân của thiếu nữ kia đoạt mất, lập tức khí vận của Diệp Thiền liền xảy ra biến hóa, khí vận đứt đoạn đại biểu cơ duyên của hai người cũng vì thế mà biến mất.
Điều này giúp Lý Tiểu Phàm đưa ra sách lược đối phó Diệp Thiên dễ dàng hơn không ít.
- Hắc hắc, Diệp sư đệ, ngươi hãy ngoan ngoãn làm Tầm Bảo Thử cho ta đi.
Lý Tiểu Phàm nội tâm cười trộm.
Chỉ cần thiết kế hợp lý thì Diệp Thiên chính là kho tàng biết đi a, mọi cơ duyên của hắn đều có thể bị Lý Tiểu Phàm trước một bước thu lấy.
Diệp Thiên không biết bản thân bị Lý Tiểu Phàm tính toán, nghe hắn nói vậy lập tức hỏi lại:
- Sư huynh có thể cho ta biết vị sư tỷ kia là ai không?
- Không thể nói, bất quá ta có thể cho ngươi biết một chút, nàng là đệ tử nội môn.
Dù sao đã lừa gạt, Lý Tiểu Phàm cảm thấy bản thân cũng phải lừa gạt đến cùng a.
- Không lẽ là nàng?
Diệp Thiên trong đầu đột nhiên hiện lên một khuôn mặt quen thuộc.
Trong tông môn hắn không hề giao lưu với ai, nếu nói có một nữ tử thật sự quan tâm đến hắn cũng chỉ có thể là vị thanh mai trúc mã kia của hắn.
Nghĩ đến đây tâm tình của hắn có chút phức tạp lại thêm vẻ mê mang..
- Đúng rồi, sư tỷ còn nhờ ta đưa cho ngươi một thứ.
Lý Tiểu Phàm một bên khẽ giật mình, đưa tay vào túi áo, cùng lúc đó tâm thần liên hệ cửa hàng mua xuống mười viên Linh thạch, động tác kín đáo đưa cho Diệp Thiên, ngữ khí xấu hổ nói:
- Đây chính là thứ sư tỷ nhờ ta đưa cho ngươi. Nàng còn nhờ ta truyền lại một câu, đừng bao giờ hết hi vọng, hãy cố gắng lên.
Lý Tiểu Phàm khuôn mặt phúc hậu, nụ cười hiền lành như một vị huynh trưởng răn dạy đệ đệ.
Diệp Thiên hiện tại tâm trạng hỗn loạn, ánh mắt hơi xuất thần, mỗi câu Lý Tiểu Phàm nói ra, bóng dáng người thiếu nữ quen thuộc trong lòng hắn lại càng rõ ràng.
Nàng không hề phản bội ta, chắc chắn làm vậy là vì bất đắc dĩ.
Nàng hiện tại không tiện ra mặt nên mới nhờ người khác thay bản thân tới chiếu cố tới mình.
Ta vậy mà lại oan uổng nàng tâm ý a.
Diệp Thiên cầm Linh thạch trong tay, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, Lý Tiểu Phàm xuất hiện như một ánh sáng chiếu vào nội tâm tối tăm tuyệt vọng của hắn, đem lại cho hắn hi vọng, khiến cho lệ khí tích lũy bao lâu nay của hắn có chút buông xuống.
- Nàng còn đang vì ta mà cố gắng đâu, ta vì sao lại có thể nhu nhược như vậy.
Diệp Thiên lòng nổi sóng lớn, ý chỉ chiến đấu như một ngọn lửa lấy oán khí làm mồi dẫn cháy lên ngày càng mãnh liệt, hắn ngồi thẳng người, ánh mắt cảm kích nhìn Lý Tiểu Phàm:
- Sư huynh, cảm ơn ngươi. Ta đã hiểu!
Lý Tiểu Phàm: ...
Ngươi hiểu cái gì?
Lý Tiểu Phàm biểu thị không còn gì để nói.
Tốt a, ngươi tiếp tục não bổ ta liên vô địch.
- Ha ha, sư đệ sao lại cảm ơn ta đâu, ta cũng chỉ tiện đường đi ngang qua thôi. Muốn cảm ơn thì hãy đến trước mặt vị sư tỷ kia nói trước mặt nàng đi.
Lý Tiểu Phàm nói.
- Sư huynh, chắc chắn ta sẽ cố gắng không để ngươi phải thất vọng.
Diệp Thiên nghe vậy cảm động hét lên, lập tức động phải vết thương khiến hắn đau đến nhe răng nhếch miệng.
Nhưng trong lòng giống như có một dòng nước ấm chạy qua, không ngờ hắn một ngày cũng có thể gặp được một vị sư huynh như vậy, ma môn không phải toàn ngươi lừa ta gạt, trong đó cũng có sư huynh tâm luôn hướng về chính nghĩa đây.
Diệp Thiên thầm thề, sau này nhất định phải hảo hảo báo đáp ân tình này của sư huynh!
- Đồ vật ta đã đưa cho sư đệ, trên người sư huynh còn có việc, sư đệ sau này nhớ bảo trọng.
Cảm thấy mọi việc đều ổn thỏa, Lý Tiểu Phàm không tính lưu lại, để lại một câu khách sáo rồi tiêu sái quay người rời đi.
- Sư huynh cũng bảo trọng.
Diệp Thiên chắp tay nói, đối với vị sư huynh ra tay hành hiệp trượng nghĩa cứu giúp bản thân trong lúc hoạn nạn lòng sinh kính trọng, hi vọng hắn không xảy ra chuyện gì.
Chỉ là hắn không biết, ngay khi quay lưng lại với hắn, Lý Tiểu Phàm khóe miệng nở một nụ cười như có như không.
...
- Sư đệ, ngươi quả thật là một người tốt đâu.
Liễu Minh Nguyệt không biết đã đứng một bên xem náo nhiệt từ lúc nào, thấy Lý Tiểu Phàm đi tới mới mở miệng trêu chọc:
- Ngươi không tính giải thích chuyện gì với ta sao?
- Ha ha, ta chỉ là giúp một chút đồng môn mà thôi, có gì tốt giải thích chứ.
Lý Tiểu Phàm cười ha hả, hắn biết chắc chắn những gì mình làm đều được A Tam báo cáo lại cho nàng, nhưng hắn cũng không thèm để trong lòng.
Hiện tại hắn chính là nghĩa tử của Lâm Xung, cái nồi này đương nhiên là ném cho lão ta cõng.
Mắt nhìn hai con bảo mã sau lưng Liễu Minh Nguyệt, lập tức đánh sang chuyện khác:
- Sư tỷ, đây là?
- Hai con vật này là Ngân Bảo Mã, là tọa kỵ của chúng ta.
Liễu Minh Nguyệt cảm giác ngày càng nhìn không thấu tên thanh niên mới gặp trước mặt.
Mỗi hành động của hắn đều khiến nàng cảm thấy kỳ quái, nhưng cụ thể ở đâu thì lại không nói rõ được, trên người hắn còn sở hữu một loại khí tràng vô hình khiến nàng khi đối diện cảm giác tim đập nhanh, lòng sinh cảm giác e ngại.
Đối với những chuyện này, Liễu Minh Nguyệt cảm thấy bản thân càng ngày càng có hứng thú với tên tiểu sư đệ này, muốn đem hắn mổ xẻ từng ngóc ngách xem xét kỹ càng, lại cảm thấy hắn chết đi có chút đáng tiếc.
Mặt ngoài không hề có chút biến hóa, thanh âm nhàn nhạt nói:
- Chuẩn bị xong chưa, nếu đã đủ thì chúng ta lập tức lên đường.
- Chúng ta đi!
Lý Tiểu Phàm chọn lấy một con Ngân Bảo Mã, hai chân khẽ nhún liền nhảy lên.
Ngân Bảo Mã toàn thân một màu trắng, là một yêu thú cấp thấp, ngày có thể chạy hơn trăm dặm, số lượng không ít, được Hoan Hỉ Tông thuần hóa làm tọa kỵ cho đệ tử cấp thấp sử dụng.
Ngồi lên thân ngựa, Lý Tiểu Phàm trầm trồ.
Quả nhiên không hổ lả yêu thú, cơ thể cực kỳ cường tráng, ánh mắt rất có linh tính.
Liễu Minh Nguyệt leo lên thân ngựa, giá một tiếng, hai người hai ngựa nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mọi người.
Không nghĩ rằng, trong bóng tối có hai nam tử vận hắc bào trùm kín cơ thể lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lý Tiểu Phàm và Liễu Minh Nguyệt, ánh mắt rõ ràng có chút bất thiện.
Một tên trên mặt có một vết sẹo đưa mắt liếc ra ý qua một cái, tên còn lại khẽ gật đầu, trên mặt lau một cái, lập tức biến thành một gương mặt khác.
Dĩ nhiên là thủ pháp Dịch Dung Thuật!
Sau đó, hai người đem hắc bào lấy xuống để lộ ra trang phục đệ tử nội môn Hoan Hỉ Tông.
- Đã xác nhận, Liễu Minh Nguyệt mục tiêu lần này chính là Âm Phong Cốc!
Đệ tử trên mặt có vết sẹo nói:
- Việc này không phải rất bí mật sao? Không ngờ người của Bách Thảo Phong cũng biết chuyện này.
- Vừa rồi ta có thể cảm giác được hai người bọn hắn phía sau còn đi theo vài tên đệ tử khác, cỏ vẻ như là người của Liễu Minh Nguyệt, kế hoạch có biến, phải lập tức liên lạc với sư huynh. Việc này liên lụy quá nhiều, nàng đã dám nhúng tay vào chuyện này, vậy thì chỉ có thể có đi mà không có về.
- Ha hả, sư đệ ngươi sao nói vậy? Dù sao đồ vật đó vốn cũng là của Bách Thảo Phong nha.
Tên mặt sẹo cười cười.
- Ha ha ha...
Đệ tử kia không nói, đáp lại chỉ là từng tiếng cười mỉa mai, chợt nhớ ra cái gì, ánh mắt chuyển lên người Diệp Thiên ở xa, quay đầu nói với nam tử mặt sẹo:
- Sư huynh, vừa rồi ta thấy được tên tiểu tử ngoại môn kia đưa cho Diệp Thiên mười viên Linh thạch nha.
Lý Tiểu Phàm thủ pháp mặc dù kín đáo nhưng không thể che dấu ánh mắt của hắn.
- Hắc hắc, sư đệ ngươi không phải nhìn ta như vậy, chúng ta đương nhiên là chia đều a.
Nam tử mặt sẹo tham lam nhìn chằm chằm Diệp Thiên, nói:
- Vừa vặn, chúng ta cũng cần một con chuột dò đường.
...o0o...