- Tít tít, hệ thống ban phát nhiệm vu "Tiêu diệt khí vận chi tử Diệp Thiên". Con đường hái hoa đạo tắc đã chú định ngươi thuộc phe phản diện, khí vận chi tử chính là trời sinh thiên địch của ngươi, nhân lúc hắn chưa phát triển phải bóp chết trong trứng nước. Ban thưởng: Vé quay Thanh đồng x5, 10000 điểm cảm xúc, thẻ giảm giá 50% x1. Nhiệm vụ thất bại: Khí vận phản phệ.
Lý Tiểu Phàm ánh mắt rơi xuống trên người thiếu niên kia, cũng chính là Diệp Thiên, trong lòng đậu đen rau muống.
Ca tùy tiện ra đường vậy mà cũng có thể đụng phải khí vận chi tử trong truyền thuyết rồi?
- Lão Quách, ngươi mau ra đây!
- Có chuyện gì thế?
- Ngươi mau nói đây là chuyện gì? Tại sao ta lại có thể đụng chạm đến bọn khí vận chi tử này được cơ chứ?
Nghĩ đến nhân sinh nghịch thiên của thứ gọi là khí vận chi tử, Lý Tiểu Phàm trong lòng không khỏi gấp gáp:
- Không bằng ngay tại đây ta cho hắn một phát súng có được không?
Lão Quách nghe xong nội dung nhiệm vụ cũng cảm thấy kinh ngạc, lập tức liền ngăn Lý Tiểu Phàm rút súng, trầm ngâm nói:
- Ngươi biết cái gì gọi là khí vận chi tử sao?
Bọn hắn thường thường thụ nhất người khinh thị, nhận hết trong nhân thế trào phúng cùng ấm lạnh. Nhưng trên thực tế, bọn hắn khí vận nghịch thiên, vượt xa người thường.
Tùy tiện rơi xuống vách núi, liền có thể phát hiện thượng cổ truyền thừa. Ra chợ nhặt cục đá, bên trong có thể cất giấu đan dược nghịch thiên.
Rõ ràng là một cái nghèo bức nhưng luôn có bạch phú mỹ sẽ đầu óc vào nước, thích hắn, yêu hắn, còn đặc biệt khăng khăng một mực.
Mà lời hắn nói bất kể ngu ngốc đến cỡ não cũng có kẻ cảm thấy đúng, cho dù bản thân ngươi chiếm lý rõ dàng nhưng cũng bị coi thành kẻ phản diện.
Cho dù là thực lực của ngươi vượt xa với hắn, từng bước ép sát, không hiểu thấu sẽ bị dính hào quang khí vận, cưỡng ép hàng trí bỏ qua cơ hội tốt nhất để giết hắn, thậm chí đó còn là đòn bẩy khiến hắn ngày càng mạnh mẽ hơn.
- Giống như bây giờ sao? Tất cả những gì ngươi nói không phải là muốn ta không giết tiểu tử đó sao? Hào quang khí vận của hắn phát động rồi?
Lý Tiểu Phàm sắc mặt trầm xuống, trên người tỏa ra sát khí nhàn nhạt, nếu như đã có thể uy hiếp đến hắn, vậy Diệp Thiên kia nhất định phải chết.
- Đây chính là chỗ kinh khủng của khí vận, nó tác động lên ngươi một cách vô tình, khiến ngươi căn bản không thể giết chết hắn.
- Ha ha, dù sao ta cũng không định động thủ bây giờ.
Nơi này quá đông người, Lý Tiểu Phàm không chắc chắn mình có thể một lần giải quyết được Diệp Thiên.
Bản thân hắn cũng cảm thấy nhiệm vụ của hệ thống chính là một cái hố.
Nhiệm vụ của hệ thống là giết chết Diệp Thiên.
Thất bại liền bị khí vận phản phệ.
Nghe qua cảm thấy gì những tỉ mỉ suy nghĩ cảm thấy cực sợ.
Chính là nói, một khi Lý Tiểu Phàm thật sự ra tay, chắc chắn hào quang khí vận của Diệp Thiên sẽ phát động, đem Diệp Thiên một cách rất vô tình cứu đi.
Hơn nữa nơi này lại có nhiều người như vậy, khả năng đắc thủ là không có khả năng.
Mà hắn chỉ cần không giết được Diệp Thiên thì nhiệm vụ liền tính thất bại, không những bị Diệp Thiên ghi thù mà còn bị khí vận phản phệ.
Khí đó ăn cơm cũng có thể chết nghẹn, uống nước cũng có thể chết ngạt.
Nói cách khác, hắn chỉ có duy nhất một cơ hội ra tay.
- Kỳ thật cũng không phải không có cách.
Lão Quách đột nhiên nói.
- Lão già thối, đừng úp úp mở mở nữa, mau nói ta nghe xem.
Lý Tiểu Phàm liếc mắt.
- Khí vận chi tử sở dĩ cường đại do có khí vận gia thân, chỉ cần khí vận hao hết thì hắn cũng chỉ là một người bình thường không hơn không kém.
- Có cách nào hạ thấp khí vận của hắn sao? Nhưng ta làm sao biết vận khí của hắn khi nào cạn kiệt?
- Tèn ten, giới thiệu cho ngươi series: "108 cách nhận biết và đối phó khí vận chi tử" và Khí Vận Chi Nhãn.
Vật phẩm: 108 cách nhận biết và đối phó khí vận chi tử.
Sách gối đầu giường của nhân vật phản diện, bên trong ghi 108 thể loại khí vận chi tử và những cách đối phó với chúng.
Giá: 500 điểm cảm xúc.
Thần thông: Khí Vận Chi Nhãn.
Có thể nhìn thấu khí vận của bất kỳ sinh mạng sống nào.
Giá: 2000 điểm cảm xúc.
- Cho ta mua!
Lý Tiểu Phàm không chút do dự đồng ý.
Ngay mua xuống, một luồng thông tin đột nhiên xuất hiện trong đầu Lý Tiểu Phàm nói cho hắn biết về cách sử dụng Khí Vận Chi Nhãn.
Lý Tiểu Phàm nhắm mắt, vận dụng khẩu quyết, đến khi mở ra hai mắt đã trở thành mờ mịt, nhìn rất giống bị mù.
Ngay khi mở mắt, thế giới trong mắt Lúy Tiểu Phàm biến đổi long trời lở đất.
Màu sắc rút đi, cả thiên địa đều là một màu xám trắng.
Tầm mắt rơi xuống ngươi xung quanh, trên đầu bọn hắn đều có một cột sáng nối thẳng lên trời cao, tuy nhiên màu sắc của mỗi người không ít thì nhiều cũng khác nhau.
Từ thông tin mà Khí Vận Chi Nhãn mang lại, vận khí mang các màu hắc, tử, lam, lục, xích, hoàng, bạch. Bạch sắc là vận khí đỉnh phong, hắc sắc là vận khí thấp nhất. Khí vận càng cao thì cột sáng cũng càng thô to.
Lý Tiểu Phàm nhìn xung quanh, tất cả đều chỉ một màu tử sắc xen lẫn rất ít lam sắc, khí vận chi quang cao chỉ tầm ba ngón tay trở xuống.
Lý Tiểu Phàm ngẩng đầu nhìn khí vận trên đỉnh đầu của mình, một mảnh xanh ngát a.
Sau đó Lý Tiểu Phàm lại nhìn về Diệp Thiên, kim sắc bắn tứ phía, cột sáng thô to bao trọn lấy cả cơ thể của Diệp Thiên, từ trên thân còn có rất nhiều nhánh nhỏ phân ra, đây chính là đại biểu cho cơ duyên của hắn, Lý Tiểu Phàm đếm sơ sơ cũng phải hơn trăm sợi lớn nhỏ không đồng đều, sợi to nhất cũng lớn bằng cổ tay.
Những sợi vận khí mọc ra từ trên thân này sẽ nối với cơ duyên của Diệp Thiên khi hắn tới gần.
- Ngươi nhìn thấy gì rồi?
Lão Quách tò mò hỏi.
- Con em nó, nói sao nhỉ... thật không hổ là khí vận chi tử, ta căn bản không thể nào giết hắn. Có điều ta cũng đã biết làm sao để đối phó với hắn rồi.
Lý Tiểu Phàm thối lui khỏi trạng thái dò xét khí vận, lưng đổ đầy mồ hôi, nhưng nụ cười trên khóe miệng không hề che dấu:
- Chỉ cần ta hủy hoại những phân nhánh xúc tu kia, khí vận của hắn sẽ phải bị hao tổn.
Vận Khí Chi Nhãn chi cho phép xem xét khí vận của đối phương mà không thể trực tiếp tác động lên nó, Lý Tiểu Phàm cũng chỉ có thể dùng cách gián tiếp tiêu hao vận khí của Diệp Thiên.
Khôi phục lại tinh thần, Lý Tiểu Phàm đẩy ra đám người, trực tiếp đi đến trung tâm đám người.
...
Về phần phía Diệp Thiên, ánh mắt của hắn lúc này lộ rõ vẻ kiên định bất khuất không hề tỏ vẻ khiếp sợ, giọng nói đanh thép hùng hồn:
- Ta chắc chắn sẽ trở lại, đem kẻ hãm hại tóm gọn một lượt. Các ngươi cứ chờ đi!
Tống Viễn nghe vậy cười gằn:
- Ha ha, sư đệ ngươi thật ngưu bức a. Ngươi nghĩ bản thân vẫn là thiên kiêu chi tử như ngày xưa sao? Dám dùng ánh mắt đấy nói chuyện với ta? muốn chết! Các ngươi đánh chết hắn cho ta.
Nói rồi phất tay, những đệ tử phía sau lập tức tiến đến bắt lấy Diệp Thiên, loạn quyền vung xuống, rất nhanh đã đem hắn đánh thành đầu heo.
Diệp Thiên bị đánh trong lòng khuất nhục đến cực điểm, hắn từng là thiên tài được mọi người coi trọng, nhập môn vỏn vẹn một năm tu vi đã đạt đến Luyện Khí hậu kỳ, điều này khiến cao tầng Hoan Hỉ Tông chấn động, tất cả đều kỳ vọng hắn có thể thành công gia nhập nội môn, với tu chất như vậy chỉ cần nhận được tài nguyên hợp lý chắc chắn có thể Trúc cơ, đến lúc đó nội tình của tông môn sẽ tăng lên không ít.
Nhưng ngay khi hắn tham gia khảo hạch nội môn, có kẻ trong bóng tối hãm hại đem Linh căn của hắn phá hủy tu vi mất hết, khiến hắn từ một thiên tài được vạn chúng chú mục trong một đêm trở thành phượng hoàng rơi rụng, biến thành phế vật chân chính.
Những kẻ trước đó không vừa mắt hắn nhân cơ hội này không ngừng chèn ép, đánh đập hắn truy tìm cảm giác ưu việt.
Thậm chí ngay cả thanh mai trúc mã cũng rơi vào tay kẻ khác.
Cuối cùng, Diệp Thiên bị chính đồng môn đem ra làm mồi nhử yêu thú, nếu không phải bản thân vô tình ăn được một gốc thần bí thanh liền thì đã sớm mất mạng.
Diệp Thiên không biết võ đạo, hắn không cam tâm, cho dù đạo cơ bị hủy cũng không từ bỏ còn đường tu tiên trường sinh cửu thị.
Vốn tưởng khuất nhục tại phường thị dùng buôn bán chút Linh thảo đan dược từ từ nghĩ cách, không ngờ lại gặp phải oan gia cũ, hiện tại bị hắn sỉ nhục như chó nhà có tang.
Hắn hận bản thân mình bất lực nhưng không có sức phản kháng, chỉ cần một ngày kia hắn khôi phục chắc chắn sẽ đem đám người này toàn bộ luyện thành hồn phách vĩnh viễn không được siêu sinh.
- Ồ, đây là cái gi? Nhìn có vẻ có chút giá trị.
Tống Vãn hưởng thụ nhìn Diệp Thiên nằm dưới đất như một con chó chết, cảm giác ưu việt bành trướng, đây chính là kẻ đối với hắn từng cao cao tại thượng không thể với tới, hiện tại không phải đều giống như một con chó chết bị hắn đạp dưới chân sao.
Hắn đột nhiên phát hiện trước ngực Diệp Thiên có đeo một mặt dây truyền, bên trên treo một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy trạm khắc uốn lượn, không nói hai lời liền đem nó từ trên người Diệp Thiên cầm xuống.
- Không, trả cho ta, nó là của ta. Tống Viễn, mau trả nó lại cho ta, ta sẽ giết ngươi!
Diệp Thiên vốn còn im lặng nhẫn nhịn giống như con mèo bị dẫm phải đuôi điên cuồng la lên, cơ thể không ngừng vặn vẹo muốn tránh thoát khỏi kìm hãm đem đồ vật cầm về.
- Nhìn ngươi vẻ mặt này chắc chắn đây là một món đồ không tầm thường, thứ này ta muốn chắc rồi. Nể tình ngươi hôm nay hiến bảo tha ngươi một mạng, cút đi!
Tống Viễn cười hắc hắc, chán ghét đạp một cái vào ngực Diệp Thiên.
Cước này hắn xuống vô cùng tàn nhẫn, Diệp Thiên bị đạp bay ra ba trượng, phù phù phun ra liên tiếp vài ngụm máu, thân thể không ngừng co giật, nếu không chạy chữa kịp thời chỉ sợ cả đời cũng chỉ có thể nằm trên giường.
Diệp Thiên không để ý đến đau đớn, ánh mắt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm Tống Viễn, giọng nói mang theo vô hạn khuất nhục, khàn khàn run rẩy nói:
- Xin ngươi... đó là di vật của mẫu thân để lại cho ta... xin ngươi trả nó lại cho ta...
- Hừ, xem ở ngươi đã không thiết sống. Đúng lúc ta vừa vặn cầm về một món Pháp khí, đành phải lấy ngươi tế luyện Pháp khí cho ta vậy.
Tống Viễn thở dài, bộ dáng bất đắc dĩ, trắng trợn nói lời bịa đặt.
Nhưng tán tu xem náo nhiệt xung quanh không ai dám đứng ra ngăn cản, tất cả đều dùng ánh mắt thương hại, cười trên nỗi đau của kẻ khác nhìn về Diệp Thiên.
Bỗng nhiên trong tay Tống Viễn xuất hiện một lá cờ. Cờ này không lớn, lá cờ chỉ lớn cỡ năm sáu bàn tay, Tống Viễn nhẹ nhàng vung lên, tiếp theo trên mặt cờ xuất hiện hắc quang lập loè, một luồng hắc quang bay ra khỏi mặt cờ đánh thẳng về Diệp Thiên.
- Sư huynh... thủ hạ lưu nhân!
Lý Tiểu Phàm đột nhiên xuất hiện ở giữa, trên thân tản ra kim quang nhàn nhạt, mạnh mẽ đem hắc quang đánh bật sang một bên.
Tống Viễn thấy có kẻ đứng ra ngăn cản có chút tức giận cùng thất vọng, sau khi nhìn thấy đối phương trên người cũng mặc trang phục ngoại môn, hơn nữa còn có thể ngang nhiên chặn đứng một đòn của mình thì cũng không tiện phát tác, hừ lạnh một tiếng nói:
- Không biết sư đệ xưng hô thế nào? Vì sao lại ngăn cản ta?
- Tiểu đệ tên là Lý Tiểu Phàm, là đệ tử mới nhập môn, gặp qua sư huynh.
Lý Tiểu Phàm đưa cho Tống Viễn lệnh bài của Lâm Xung, chắp tay nói:
- Có chuyện gì hảo hảo giải quyết, làm sao động chút là đánh đánh giết giết đâu. Mong sư huynh nể mặt ta bỏ qua cho vị sư đệ này.
Cầm trong tay lệnh bài trưởng lão, Tống Viễn đầu tiên là cả kinh, ánh mắt nhìn Lý Tiểu Phàm thu liễm hơn không ít, biết hắn đây là cho mình bậc thang xuống đài, sảng khoái đáp ứng:
- Tốt, lần này nể mặt sư đệ ta có thể tha cho hắn một mạng. Nhưng tốt nhất không có lần sau.
- Ha ha, chắc chắn chắc chắn.
- Chúng ta đi!
Tống Viễn trả lại lệnh bài cho Lý Tiểu Phàm, ra hiệu với đám lâu la đi theo rời đi.
- Sư huynh đi thong thả, thứ lỗi tiểu đệ không tiễn.
...o0o...