Chương 17: Sáo lộ này tốt quen thuộc a!

Lâm Hi cùng Lý Tiểu Phàm đều ngây ngốc nhìn lên.

Nóc động đã bị đục thủng một lỗ to bằng nắm tay, từ bên trong có thể nhìn xuyên ra ra bầu trời, từng ánh sáng sớm chen chúc chui vào tạo thành một cột sáng tho to trông rất bắt mắt.

Lý Tiểu Phàm dùng Tinh Thần Tảo Miêu quét hình, khóe miệng không ngừng co giật.

Vách đá này ít nhất cũng dày hơn mười mét, đứng trước uy lực của súng Gauss lại mềm yếu như một miếng đậu phụ vậy.

Sức công phá này cho dù là Trúc cơ, không, thậm chí là Kim đan ăn một viên cũng phải nằm a.

Lý Tiểu Phàm cảm khái, Lâm Hi một bên cũng kinh ngạc đến ngây người, tâm tình bây giờ rất phức tạp, mộng bức, mê mang, lần đầu tiên nàng nảy sinh nghi ngờ về con đường mà mình đang đi.

Mười sáu năm, vừa Tiên Võ song tu nàng, đứng trước một món đồ còn không phải Pháp khí cảm thấy tuyệt vọng, nếu thứ kia nhắm ngay vào mình từ đầu chắc chắn nàng đến xương cốt cũng bị tạc bay, mọi cố gắng trước nay không khác gì bọt biển.

- Chủ nhân, đây là đồ vật gì? Tại sao lại có thể sở hữu sức mạnh đáng sợ như vậy.

Lâm Hi cảm thấy cổ họng khô khốc, ánh mắt e dè xen lẫn kích động nhìn về khẩu súng trên tay Lý Tiểu Phàm.

- Thứ này được gọi là súng Gauss.

- Súng?

Lâm Hi lần đầu tiên nghe được có loại vũ khí này có chút ngạc nhiên.

- Ừm, ngươi cũng có thể hiểu nó như là đại bác ở nhân gian nhưng ở đẳng cấp cao hơn.

Lý Tiểu Phàm gải thích.

- Không biết thứ này có thể chế tạo hàng loạt không? Uy lực khủng khiếp bậc này, thuộc hạ cũng muốn sở hữu một kiện.

- Tất nhiên có thể, nhưng hiện tại chưa phải lúc. Ngươi còn chưa đủ khả năng bảo vệ món đồ này, nếu để kẻ khác biết được chắc chắn sẽ giết chết ngươi.

Lý Tiểu Phàm lắc đầu.

Tu Chân Giới đẳng cấp sâm nghiêm, cường giả cấp cao thống trị cường giả cấp thấp.

Một món vũ khí có khả năng phá vỡ cán cân hàng ngàn năm nay chắc chắn sẽ để cho bọn hắn cảm giác địa vị và lợi ích đang bị uy hiếp.

Đến lúc đó chắc chắn sẽ có một cuộc thanh trừng diễn ra nhắm thẳng vào kẻ chế tạo ra đồ vật này.

Súng Gauss là một củ khoai lang nóng phỏng tay, Lý Tiểu Phàm còn chưa đủ mạnh để có thẻ cùng cả Tu Chân Giới chống lại.

Thế giới này cực kỳ khốc liệt, Lý Tiểu Phàm cũng không ngại suy nghĩ theo hướng nhân tâm hiểm ác.

- Ta cũng phải đi, ngươi tiếp tục tu luyện đi!

Lý Tiểu Phàm sửa soạn một phen, lại lấy của Lâm Hi hai tấm Linh phù liền rời đi

Hiện tại là giờ Mão, cách thời gian Liễu Minh Nguyệt chờ hắn còn hơn một giờ, Lý Tiểu Phàm không vội chạy đến.

Mục tiêu của hắn chính là Diễn Võ Trường, trước lúc đi phải kiếm thêm một chút điểm phòng thân mới được.

...

Một giờ thời gian trôi qua rất nhanh, dựa theo ước định Lý Tiểu Phàm đúng giờ xuất hiện ở cửa sơn môn.

- Lý sư huynh, bên này.

Lý Tiểu Phàm vừa dự định bốn phía tìm kiếm một phen, liền nghe đến cách đó không xa truyền đến Liễu Minh Nguyệt thanh âm.

Hướng phía thanh âm phát ra phương hướng nhìn lại, Lý Tiểu Phàm trông thấy Liễu Minh Nguyệt chính hướng phía hắn mỉm cười gật đầu.

Hôm nay Liễu Minh Nguyệt mặc một thân thanh sam, tán hoa hơi nước váy xếp nếp, nhìn vai như chẻ thành eo như ước làm, đem nàng tấm kia đẹp đẽ mặt trái xoan phụ trợ phảng phất có giống như tiên tử khí chất thoát tục.

Những cái kia đi ngang qua đồng môn huynh đệ đều dừng lại liếc trộm vài cái, sau đó chứng kiến Lý Tiểu Phàm "thân mật" chào hỏi cùng mỹ nhân đều trong lòng tiếc hận, ghen ghét, đố kỵ.

Âm thanh xoát điểm quen thuộc lại vang lên.

- Sư tỷ ngươi đừng đùa giỡn ta, ngươi đã là đệ tử nội môn, bối phận không thể loạn a.

Lý Tiểu Phàm bước tới, nhìn ngó xung quanh:

- Không biết ba vị sư huynh hôm qua đi đâu, họ không đi cùng chúng ta sao?

- Tốt, từ nay gọi ngươi là Lý sư đệ.

Liễu Minh Nguyệt vui vẻ cười một tiếng nói:

- Ba tên đó không rảnh, hôm nay chỉ có hai người chúng ta thôi. Thế nào, sợ sư tỷ không bảo về được ngươi sao?

Ta tin ngươi cái quỷ.

Vừa rồi dùng Tinh Thần Tảo Miêu quét hình, Lý Tiểu Phàm đã phát hiện ba tên kia đang ngồi trên tán cây cách đó không xa, hắn đây là biết rõ còn cố hỏi.

Lý Tiểu Phàm vội vàng giải thích:

- Đương nhiên là không phải. Ta đương nhiên tin vào sư tỷ.

- Thời gian không còn sớm, xuất phát.

Liễu Minh Nguyệt hài lòng gật đầu dẫn đường đi trước, Lý Tiểu Phàm thành thật đuổi theo.

Đay là lần đầu Lý Tiểu Phàm xuất môn, trên đường nhìn cái gì cùng lạ lẫm, ngược lại Liễu Minh Nguyệt thì xe nhẹ đường quen, đừng nhìn thân hình nàng nhỏ nhắn nhưng tốc độ lại nhanh đến lạ thường.

Lý Tiểu Phàm thân là một thanh niên đô thị, hành tẩu trên đường lộ ra vẻ không thích hợp, trong thời gian ngắn rất khó thích nghi với hoàn cảnh xung quanh.

Đi được nửa ngày, chợt Lý Tiểu Phàm cảm giác có gì đó không đúng, không hiểu hướng Liễu Minh Nguyệt hỏi:

- Sư tỷ, nhiệm vụ của ta là thu thập Xích Linh Thảo a. Chúng ta có phải hay không... đi nhầm đường?

- Ngươi đang dạy ta làm việc sao?

Liễu Minh Nguyệt nhìn hắn liếc mặt, lông mày khẽ nhíu:

- Xích Linh Thảo ở Âm Phong Cốc, cách nơi này cũng gần trăm dặm, ngươi muốn một thiếu nữ như ta vất vả trèo non lội suối với ngươi sao?

- Ta không phải ý đó, không biết chúng ta hiện tại đang đi đâu?

- Phường thị!

Liễu Minh Nguyệt đáp:

- Đó chính là nơi trú quân tiếp tế mà Hoan Hỉ Tông lập ở đây, nhưng cũng có các tán tu từ bên ngoài tiến vào hạp cốc săn giết yêu thú, dần dà cũng biến thành một phiên chợ tu chân cỡ nhỏ. Ta đi đến đó tự nhiên có việc cần giải quyết.

- Ta đã minh bạch.

Lý Tiểu Phàm ra vẻ đã hiểu.

Phường thị cách sơn môn cũng không xa, rất nhanh trước mắt hai người là một thi trấn nhỏ, Liễu Minh Nguyệt giảm lại cước bộ, đối với Lý Tiểu Phàm nói:

- Tán tu nơi đây cũng không phải dạng tốt đẹp gì, tránh được chuyện gì thì tránh, nhưng nếu có kẻ có mắt không tròng thì trực tiếp giết chính là, trách nhiệm ta sẽ gánh cho ngươi.

- Vâng!

Lý Tiểu Phàm gật đầu.

Đây chính là cảm giác ôm bắp đùi sao?

Tốt sung sướng a.

Cổ nhân quả nhiên không lừa ta, tu tiên là phải có quan hệ.

Bước vào bên trong, hai bên đường, từng người bày ra một dãy hàng, đan dược, phù lục, pháp khí cấp thấp, cái gì cũng có bán cả.

Lý Tiểu Phàm phát hiện, phần lớn các quầy bán hàng đều là do các tán tu mở, cơ hồ không nhìn thấy đệ tử của Hoan Hỉ Tông.

Liễu Minh Nguyệt thấp giọng giải thích:

- Đệ tử trong tông sẽ không tự hạ thấp thân phận ở nơi này, tất cả vật phẩm đều sẽ nộp lên tông môn đổi điểm cống hiến. Ngay khi ngươi trở thành đệ tử chính thức sẽ hiểu được tầm quan trong của điểm cống hiến.

- Sư tỷ nếu có việc cứ đi trước, ta còn muốn xem qua một chút.

- Có thể, bất quá không được chạy lung tung, ta sẽ lập tức trở về.

Liễu Minh Nguyệt gật đầu không nói nhiều, quay đầu rời đi.

- Ồ, đây chính là Hỏa Cầu Phù, đây là Dẫn Lôi Phù, kia chính là Tỵ Thủy Phù, a, tên tán tu này có tạo nghệ thật tốt.

- Chậc chậc, nhìn qua cũng đều là những món hàng cấp thấp, không có một đồ vật nào ra hồn.

- Thanh linh kiếm này có chút cổ quái, bên trên hình như có phù văn nào đó mà ta không biết.

- Oa, Tiểu Phàm tử, kia không phải là Xích Linh Thảo sao, hơn nữa còn có cả một sọt.

Lý Tiểu Phàm một đường tiến về trước, lão Quách một bên hết nhìn đông lại nhìn tây lải nhải không ngừng.

Hắn cũng cảm thấy ê cả răng, trên người đề không có lấy một viên Linh thạch, thuộc về dạng nghèo bức a.

Linh thạch chính là tiền tệ lưu thống giữa tu sĩ với nhau, bên trong ẩn chứ Linh khí dồi dào có thể dùng để tu luyện, tầm quan trọng đối với tu sĩ không cần phải nói.

Tùy theo mức độ năng lượng bên trong, Linh thạch được chia làm hạ trung thượng, ba cấp bậc, thỉ lệ hối đoái thường là 1: 100 hoặc có thể hơn tùy vào trường hợp. Ngoài ra còn có trong truyền thuyết Linh thạch cực phẩm.

Tuy nhiên giao dịch giữa tu sĩ thường chỉ dùng Linh thạch hạ phẩm, không ai ngu ngốc đem Linh thạch trung phẩm ra giao dịch.

Linh thạch quan trọng nhưng cực kỳ khan hiếm, đệ tử ngoại môn của Hoan Hỉ Tông một tháng cũng chỉ có thể nhận được một viên, đệ tử tạp dịch và tán tu thậm chí còn không biết đến hình dáng của nó trông như thế nào.

Lâm Hi mặc dù mang danh hung nhân, thường xuyên cướp bóc, nhưng Linh thạch kiếm được đều dùng vào tu luyện, căn bản không có dư dả.

Hệ thống cũng bán đồ vật này, giá cả 10 điểm một viên, trung phẩm 1000 điểm một viên, cao hơn hắn đã không thèm nhìn.

Lý Tiểu Phàm đổi trong cửa hàng ra một viên cầm thử, phát hiện bản thân không thể hấp thụ trong lòng không khỏi thất vọng.

Quả nhiên nam nữ giao hợp mới là chân lý.

Hắn đem Linh thạch trong tay mua đến Xích Linh Thảo rồi ném vào túi đạo cụ tiếp tục đảo bước đi tiếp, mặc dù bị ép giá nên chỉ mua được mười hai gốc nhưng hắn cũng không quá quan tâm.

Chỉ là hắn không quan tâm nhưng người xung quanh lại không nghĩ vậy.

Tên chủ sạp hàng gặp Lý Tiểu Phàm muốn mua Xích Linh Thảo không khỏi kinh ngạc, đầu năm nay không ngờ lại có kẻ có tiền đến mức này, lại đem Linh thạch đi mua loại Linh dược tầm thường này, không biết đây là vị công tử nhà nào mới vào đời, tốt phá của a.

Nhưng vẻ ngoài lại thành thật chào hàng, thổi đến mức đây chính là tiên dược xuất thế, thành công đem Linh thạch cầm vào tay.

Chủ sạp hàng cười tít mắt, trong lòng như muốn nở hoa, nhưng cảm nhận được ánh mắt nóng rực xung quanh khiến hắn sực tỉnh, cảm giác Linh thạch trong tay giống như một củ khoai lang phỏng tay vậy, hắn vội vàng dọn dẹp sạp hàng rồi nhanh chóng chuồn đi.

Một vài kẻ khác thấy vậy cũng đuổi theo, trên mặt lộ ra tiếu dung.

Nhưng cũng có kẻ đánh chủ ý lên người Lý Tiểu Phàm, cảm thấy đây mới thật sự là dê béo chân chính.

Bất quá khi thấy được trang phục của hắn cùng khí chất khiến bọn hắn rung động, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác e ngại không dám động thủ.

- BGM chính là vô địch như vậy.

Cái kia hoàn toàn chính xác có thể chấn nhiếp một chút đạo chích, để bọn hắn bởi vì lo lắng Lý Tiểu Phàm là đại gia tộc nào đệ tử từ đó không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Liễu Minh Nguyệt quả thật không yên tâm ta nha.

Tất cả mọi người đều không biết, dưới quét hình của Tinh Thần Tảo Miêu, từng động tác cho dù là nhỏ nhất của bọn hắn đều hiện lên rõ ràng trước mắt Lý Tiểu Phàm.

Thậm chí phía cuối đường A Tam đang giả vờ xem xét phù lục, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn hắn cũng không ngoại lệ.

Đối với chuyện này Lý Tiểu Phàm lười quản, chỉ cần không gây bất lợi cho mình là được.

ẦM!

Loảng xoảng!

Ngay tại Lý Tiểu Phàm tìm mua một ít đan dược chữa thương lúc, phía trước đột nhiên truyền đến một trận "Lốp bốp" tiếng vỡ vụn.

Ngay sau đó là một cái không gì sánh được sảng khoái thanh âm cùng theo một lúc vang lên.

- Ha hả, sư đệ ngươi vậy mà còn chưa chết. Không ngờ hôm nay ngươi lại lưu lạc đến mức này, quả nhiên giống hệt như một con chó chạy qua đường. Vi huynh hôm nay quả thật may mắn khi gặp được ngươi a, ha ha ha...

Thuận thanh âm phát ra địa phương nhìn lại, chỉ gặp một cái sạp hàng bị hoàn toàn lật tung, một cái mặt hốc hác thiếu nhiên chính một mặt phẫn hận nhìn xem mấy cái kia xốc hết lên hắn sạp hàng người.

Hai bàn tay của hắn nắm chặt vang lên răng rắc, khuất nhục nói:

- Tống Viễn, ngươi đừng khinh người quá đáng! Ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!

Thanh niên được kêu là Tống Viễn cùng mấy tên nam đệ tử đi theo hơi ngẩn ra, sau đó phá lên cười.

Từ trang phục của đối phương Lý Tiểu Phàm có thể nhận ra đối phương là đệ tử ngoại môn của Hoan Hỉ Tông.

- Sáo lộ này, tốt con mẹ nó quen thuộc!

Ngay khi nghe câu "Ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây" Lý Tiểu Phàm đã cảm thấy thật quen tai.

Sau khi quan sát một lượt, phát hiện trên người thiếu niên kia không hề có nhẫn, Lý Tiểu Phàm lắc đầu lựa chọn không quản.

Ngay tại khi hắn chuẩn bị đi vòng qua thì âm thanh đã lâu không xuất hiện của hệ thống đột nhiên vang lên khiến hắn dừng lại.

- Tít Tít, hệ thống ban phát nhiệm vụ...

...o0o...