Thời gian quay lại, khi Yến sư huynh còn đang chuẩn bị phá giải cấm chế, đám ngươi Chu Văn cách đó không xa xếp bằng điều tức.
Đoàng!
Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên khiến tất cả giật mình mở mắt, ánh mắt nghi hoặc nhìn ra ra xung quanh.
- Có chuyện gì vậy?
Chu Văn dẫn đầu lên tiếng.
- Không biết.
Mọi người hai mắt hai mắt nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.
- A, sư huynh... kia... kia là...
Ngay khi mọi người trong lòng khó hiểu, thanh âm run rẩy của Tô Linh đột nhiên truyền đến khiến cả đám nhìn lại.
Dọc theo ánh mắt nàng, cảnh tượng tiếp theo khiến bọn hắn ngây người đứng ngơ ngác như tượng.
Phương hướng vốn phải có Yến sư huynh đang tìm cách phá giải cấm chế Liễu Minh Nguyệt để lại giờ phút này chỉ còn lại một cỗ thi thể không đầu đang chậm rãi đổ về phía sau, sau lưng cỗ thi thể kia là vô số cây cối đứt gãy còn đang ầm ầm đỗ xuống tạo thành một đường thẳng kéo dài hơn mười trượng, cảnh tượng khiến người ta cảm giác có chút không chân thực.
Nhưng vì sao y phục trên cổ tử thi kia lại giống với sự đệ, sư huynh của bọn hắn như vậy?
Ngây người một lúc, Hùng Chiến đột nhiên quát lớn:
- Có địch tập, tất cả mau đề cao cảnh giác. Kẻ đến không thiện, Yến sư đệ chính là bị hắn giết chết.
- Cái gì?
Đám người nháy mắt bừng tỉnh, lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Đối phương ra tay lúc nào, làm sao không hề phát hiện một tia Linh lực dao động? Không lẽ là Võ giả? Nhưng không hề có bất kỳ khí tức nào của Chân khí a.
Từ khi hắn ra tay đến lúc bọn hắn hồi thần lại chỉ mất chưa đến hai hô hấp, Yến sư đệ nói cách khác là trực tiếp bị miểu sát?
Thực lực này, cho dù là Trương Phong sư huynh với tu vi Trúc cơ hậu kỳ cũng không thể làm được.
Nghĩ đến việc bị một cái hư hư thực thực Trúc Cơ Kỳ hoặc Tiên Thiên võ giả trong bóng tối nhìn chằm chằm, đám người tê cả da đầu, không dám nới lỏng cảnh giác.
- Sư huynh, nhìn kìa!
Tiêu sư đệ âm thanh phá vỡ yên tĩnh, thất thanh chỉ về phía cửa sơn cốc.
Nơi đó đang không ngừng có từng bóng đen vọt ra, số lượng nhiều không kể xiết, cả một đàn lúc nha lúc nhúc chạy trên mặt đất không ngừng kếu lên chít chít, một vài bóng đen đi đầu còn nhảy lên, hai chân quét về phía trước, một luồng đao gió nhàn nhạt xuất hiện chém thẳng về phía bọn hắn.
Những con vật này hướng chạy vậy mà tất cả đều hướng về phía đám người bọn hắn!
- Là Phong Ma Thử, chạy mau!
- Liễu Minh Nguyệt, chắc chắn là ả ta giở trò.
- Chết tiệt, ta chắc chắn sẽ giết ả.
Đám người Chu Văn sắc mặt khó coi, dùng số Linh lực ít ỏi vừa hồi phục tế ra Pháp khí, người dùng Linh phù, điên cuồng chạy trốn.
Giờ phút này bọn hắn chắc chắn là Liễu Minh Nguyệt đã giết Yến sư đệ, sư huynh của bọn hắn, sau đó lại đem một bầy Phong Ma Thử ra mài chết bọn hắn, trong lòng đơn giản hận muốn đem nàng ra lăng trì xử tử, rút hồn luyện phách.
Bọn hắn chạy thục mạng không dám quay đầu lại nhìn, chỉ sợ vừa quay đầu liền vấp ngã, bị vô số đao gió chém chết, đến mức Diệp Thiên một bên sợ hãi muốn tuyệt cũng không mang theo.
Dù sao cũng chỉ là một cái chuột mò đường mà thôi, chết thì tìm kẻ khác.
Diệp Thiên lúc này cũng hoảng sợ vạn phần, hắn từ trong tuyệt vọng thấy được hi vọng, mấy ngày này cũng tìm hiểu được một chút tác dụng của gốc thần bí Thanh liên kia, trong lòng đối với tương lai tự tin vạn phần, cho dù là Kim đan đại đạo cũng có thể dễ dàng đạt đến.
Nhưng hiện tại hắn cực kỳ yếu nhược, đứng trước một đàn Phong Ma Thử đông đúc như vậy chắc chắn sẽ bị bọn chúng giết chết sau đó trở thành bữa trưa trong bụng chúng.
- Không lẽ hôm nay phải chết ở đây sao?
Diệp Thiên cũng không ở im một chỗ chịu chết, hắn dùng sức bú sữa mẹ mười sáu năm cuộc đời vắt chân lên cổ chạy, nhưng lại tuyệt vọng phát hiện đám Phong Ma Thử cách mình ngày càng gần, âm thanh đao gió sau lưng rít gào xoàn xoạt như cứa vào nội tâm của hắn.
Hắn hiện tại đã nghĩ đến việc một giây sau bị loạn đao chém chết.
Chi chi chi...
Nhưng chuyện ngạc nhiên còn tại phía sau, những con Phong Ma Thử này sau khi đến gần Diệp Thiên, cặp mũi đột nhiên nhếch lên ngửi ngửi, thần thái hung ác trong nháy mắt biến mất, xum xoe chạy đến dưới chân hắn ủi ủi cái mũi nịnh nọt.
Diệp Thiên triệt để mộng bức.
...
Lý Tiểu Phàm lần đầu được ngồi Pháp khí phi hành, cả người có chút căng thẳng, tuy không phải người sợ độ cao nhưng hai chân vẫn mềm nhũn, hắn đành phải khoanh chân ngồi xuống, tay nắm chặt lấy Bạch Vân.
Liễu Minh Nguyệt cũng phối hợp ngồi xuống, cười nói:
- Chủ nhân, ngươi đây là lần đầu ngồi Pháp khí phi hành sao?
- Cũng không phải, chẳng qua đồ chơi này có chút không an toàn.
Lý Tiểu Phàm không lẽ nói với nàng hắn đã từng ngồi máy bay đâu, thậm chí còn bay cao cả ngàn trượng chứ không đùa, nhưng đấy là có hệ thống bảo vệ, còn đây hắn trực tiếp ngồi lộ thiên, gió lốc vả thẳng vào mặt, không chú ý thậm chí có thể bị thổi bay khỏi Bạch Vân chứ không đùa.
- Minh Nguyệt, nói cho ta biết mục đích lần này đi đến Âm Phong Cốc của ngươi.
Lý Tiểu Phàm duỗi người, nằm xuồng đùi ngọc của Liễu Minh Nguyệt, lười biếng nói.
- Chuyện này nói qua rất dài dòng.
- Không sao, ta có thời gian.
- Chuyện là, chủ nhân cũng đã biết ta là người của Liễu gia, là một trong hai gia tộc chưởng quản Bách Thảo Phong, Phó phong chủ chính là đại bá của ta. Bách Thảo Phong phụ trách việc chăm sóc Linh điền cho tông môn, quản lý nguồn cung ổn định cho Đan Đỉnh Phong đám Luyện đan sư kia.
Một năm sau là Trúc cơ chiến trong tông môn diễn ra, cuộc thi này trong tông môn năm năm tổ chức một lần, phần thưởng chính là Trúc Cơ Đan có tác dụng cực lớn giúp đột phá Trúc cơ kỳ.
Vì chuyện này nên Bách Thảo Phong cùng Đan Đỉnh Phong đều trở nên gấp gáp, Linh dược trong Linh điền dược niên còn chưa đủ nên đã giao nhiệm vụ cho một sư huynh ra ngoài mua sắm nguyên liệu bù vào.
Nhưng khi hắn sắp trở về tông môn thì mệnh bài đột nhiên vỡ nát, Phong chủ dùng bí thuật xem xét cảnh tượng trước lúc chết của vị sư huynh này thì thấy hắn trước lú chết hét lên một câu: "Trong tông có kẻ muốn giết ta, bọn hắn muốn cướp Linh dược trong tay ta. Bản thân ta đã không qua nổi, lập tức phái người đến đem Linh dược cầm về, nơi tọa là là ở một sơn cốc nhỏ giữa hai vách núi trong Chu Tước sơn mạch."
Nguyên văn chính là như vậy.
- Vậy mục đích ngươi đem ta theo là gì?
Lý Tiểu Phàm nghe được một chút chuyện trong nội bộ, có chút hứng thú hỏi lại nàng.
- Vị sư huynh kia trước lúc chết đã phong bế động phủ của hắn, muốn phá hủy cần tinh huyết của người sống mới có thể kích hoạt.
Liễu Minh Nguyệt thành thật nói.
- Tại sao lại chọn ta?
Lý Tiểu Phàm thầm hô một tiếng quả là người trong ma đạo, đến chết cũng nghĩ đem người chôn theo mình, bệnh có chút nặng a.
- Vì chủ nhân ngươi là người của Lưu Hề nha.
- Ngươi với nàng có thù oán gì sao? Nàng mới nhập môn không lâu sao lại đắc tội với ngươi?
- Đương nhiên là có, nàng ỷ vào thân phân đệ tử Lưu gia mới vừa vào nội môn đã được nhập phong thì không sao, nhưng mà nàng lại được Phong chủ đưa lên làm chân truyền, cướp đi vị trí vốn thuộc về ta. Chủ nhân nói ta có thể không hận nàng sao.
Liễu Minh Nguyệt bàn tay siết nhẹ, ngữ khí căm hận nói.
Lý Tiểu Phàm trong lòng đậu đen rau muốn, đúng kiểu họa từ trên trời rơi xuống.
Các ngươi cắn xé nhau liên quan ca cái rắm a.
- Đúng rồi, ngươi xem có biết một đám người này không, một tên nam tử mặt sẹo khuôn mặt chữ điền, một tên thân hình gầy như que củi, một nữ nhân thân vận hồng y, một tên đại hán lưng vác đại đao cùng một thư sinh nho nhã trên tay cầm quạt đặc biệt hắn còn am hiểu trận pháp, tất cả đều là đệ tử nội môn.
- Ừm, không có ấn tượng, đệ tử nhập phong ta còn biết đôi chút, đám lâu la bên ngoài ta không quen biết gì nhiều.
Liễu Minh Nguyệt lắc đầu nói.
- Vây sao?
Lý Tiểu Phàm có chút thất vọng, tiếp tục hỏi:
- Vậy ngươi có biết một thanh cốt kiếm cực kỳ tà tính, khi hút máu tươi mới có thể sử dụng, mũi kiểm huyết dịch nhỏ giọt, khi tấn công chém ra một đạo huyết quang không?
- Cái gì, làm sao chủ nhân biết.
Liễu Minh Nguyệt thất thanh la lên, sắc mặt hơi tái đi, có chút run rẩy nói:
- Đương nhiên, thứ đó danh khí trong tông cực thịnh, tên là Huyết Cốt Kiếm, là Pháp khí của Trương Phong sư huynh, một trong những người mạnh nhất đứng hàng chân truyền, tu vi đã đạt đến Trúc cơ hậu kỳ, là người có khả năng cao nhất trở thành Thánh tử tương lai.
- Ồ, thì ra thanh kiếm kia gọi là Huyết Cốt Kiếm sao? Ha ha, Minh Nguyệt, ta nói cho ngươi biết, có vẻ kẻ đứng sau chuyện này chính là vị Trường Phong sư huynh kia của ngươi.
Lý Tiểu Phàm gật đầu nói.
Lời nói của hắn như ném một hòn đá vào mặt nước, tâm tình của Liễu Minh Nguyệt không khỏi rung động, nghĩ đến nguyên nhân sâu xa của việc này cảm thấy vô cùng rắc rối, không hể tin được:
- Nhưng Trương Phong chính là người của Thiên Vận Phong, là đệ tử của tông chủ, làm sao lại làm việc này chứ?
- Có vẻ hắn cũng không phải một kẻ yên phận đi!
Lý Tiểu Phàm cảm thấy rât có khả năng, không quên nhắc nhở Liễu Minh Nguyệt:
- Những tên vừa rồi ta hỏi ngươi một mực theo dõi chúng ta đến đây, ba huynh đệ họ A chính là bị bọn hắn dùng Huyết Cốt Kiếm giết chết, ngươi đã hiểu ra tình huống hiện tại của mình chưa.
- Không thể nào, A Nhất, A Nhị, A Tam bọn hắn...
Liễu Minh Nguyệt nghe vậy ngẩn người, trong lòng phức tạp, nhưng rất nhanh liền để ý được một chuyện, ngạc nhiên nhìn Lý Tiểu Phàm:
- Chủ nhân, ngươi đã biết?
- Ừm.
Lý Tiểu Phàm gật đầu không nói.
Liễu Minh Nguyệt ngồi một chỗ xuất thần, mỗi lời nói của Lý Tiểu Phàm đối với nàng đều mang hàm lượng thông tin cực lớn, nhất thời không kịp tiêu hóa.
Hiện tại, nàng cực kỳ tò mò thân phận của Lý Tiểu Phàm, hắn chắc chắn không thể nào là một kẻ tầm thường không có chút danh tiếng nào được, bề ngoài cà lất cà lơ nhưng thực ra cực kỳ kín đáo, hành động đều mang theo mục đích tính.
Tuy hắn chỉ thể hiện ra ngoài là Luyện khí tầng bốn nhưng khi che giấu thì ngay cả nàng cùng không thể phát hiện, trước lúc Lý Tiểu Phàm ngả bài nàng còn coi hắn là một tên đệ tử Luyện khí tầng một tầm thường đâu.
Cộng thêm thủ đoạn khiến lòng người run sợ của hắn, tu vi chân thực chỉ sợ không biết cao hơn nàng bao nhiêu, có thể là Trúc cơ, thậm chí còn có thể là Kim đan!
Hắn tiềm nhập tại Hoan Hỉ Tông chắc chắn có một âm mưu khổng lồ đằng sau.
Lý Tiểu Phàm không biết Liễu Minh Nguyệt não bổ ra nhiều thứ như vậy, đột nhiên xoay người, úp mặt vào giữa hai chân nàng, chóp mũi chọc vào vùng đất thần thánh của nàng hít sâu một hơi, khuôn mặt hưởng thụ nói:
- Minh Nguyệt, ngươi nguyên âm có còn không?
...o0o...
Chương sau sắc nặng, cảnh báo trước khi xem (^v^).