- Nếu không có chuyện gì thì lăn đi! Bổn đại gia nhìn thấy mặt ngươi cảm thấy không vui chút nào, không phải chỉ là một con chó của nghĩa phụ sao?
Đã nhận cha nuôi, tự nhiên Lý Tiểu Phàm sẽ vắt kiệt giá trị của lão cha tiện nghi này.
Hắn cũng lười đấu võ mồm với Vương Thanh, xua tay như đuổi ruồi nhường hắn cách xa mình một chút.
Bên tai không ngừng truyền đến âm thanh xoát điểm của hệ thống làm cho tâm tình của hắn vui vẻ hơn không ít.
Hao lông dê chính là thoải mái như vậy.
Các ngươi cười ca nhưng không biết ca đã mạnh lên từng giây đâu.
Ừm, không thể phô trương, phải kiềm chế, hèn mọn phát dục mới là vương đạo.
- Tiểu tử thối, đừng quá kiêu ngạo, không thì chết lúc nào cũng không biết đâu!
Vương Thanh cắn răng:
- Ta nhớ kỹ ngươi rồi, tự cầu phúc cho bản thân đi.
Sau khi thả xuống ngoan thoại liền phất tay áo bỏ đi.
Lý Tiểu Phàm phất phất tay, hoàn toàn không đem lời uy hiếp của Vương Thanh để trong lòng.
Cảm thấy thu hoạch đã đủ, hắn cũng không nán lại Diễn Võ Trường, tìm đến Tăng Phi còn đang run rẩy núp trong góc nói:
- Sư huynh, chúng ta đi thôi a.
Ngay khi Lý Tiểu Phàm bắt đầu trang bức, Tăng Phi đã có cảm giác không ổn, sau khi chứng kiến hành động tiếp theo của hắn liền kinh ngạc đến ngây người.
Tiếp theo liền vội vàng trốn vào trong đám người, trong lòng không ngừng tự nhủ "Không thấy được ta, không thấy được ta..."
Hắn cảm thấy ở cùng Lý Tiểu Phàm quá nguy hiểm, cái miệng của Lý Tiểu Phàm quá mức lôi kéo cừu hận, với thân thận hiện tại của Lý Tiểu Phàm có thể không để tâm nhưng hắn chỉ là một tên đệ tử tầm thường a.
Những kẻ kia mà giận cho đánh mèo thì hắn chết chắc.
- A, sư đệ, ngươi với ta quen nhau sao?
Tăng Phi một bộ không quen biết nói.
Trong lòng hắn đang hận chết đống thịt mỡ trên người, quá bắt mắt a.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều chuyển đến trên người mình khiến toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh không dám có chút phản ứng bất thường nào.
Sư đệ, không, đại ca, ngươi làm ơn tha cho ta đi, ta chỉ muốn làm một người bình thường thôi a.
Lý Tiểu Phàm thấy Tăng Phi không phản ứng chính mình cũng không tiếp tục khó xử hắn, khẽ lắc đầu rồi một mình rời khỏi Diễn Võ Trường.
...
Vương Thanh sắc mặt âm trầm rời đi, trên người tỏa ra khí tức cuồng bạo khiến những kẻ xung quanh không dám đến gần.
Nội tâm của hắn đang gào thét muốn xé nát mọi thứ, càng nghĩ đến bản mặt bỉ ổi của Lý Tiểu Phàm lửa giân trong lòng lại càng mãnh liệt.
- Hừ, Lâm Xung, Lý Tiểu Phàm, ta chắc chắn sẽ giết các ngươi!
Bàn tay hắn siết đến trắng bệch, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, đem nộ ý đè xuống, khôi phục lại thần thái ban đầu.
Cước bộ vân chuyển, rất nhanh đã đến trước một động phủ.
- Ta là Vương Thanh, mở cửa đi!
Vương Thanh tay bấm pháp quyết, lôi từ trong tay áo ra một tấm Truyền Tin Phù, lẩm nhẩm vài câu, Truyền Tin Phù lập tức hóa thành một luồng bạch quang bay vào bên trong.
Ầm! Ầm!
- Sư huynh, ngươi đã đến!
Cửa động mở ra, một giọng nói mềm mại truyền đến.
Vương Thanh mặt không đổi sắc bước vào, đưa tay đặt vào hốc đá bên cạnh khẽ xoay, cửa động từ từ đóng lại.
Bên trong động phủ không trang trí hoa lệ, chỉ có một bàn đá cùng cũng một chiếc giường.
Chủ nhân của giọng nói là một nữ tử, lúc này nàng đang lười biếng nằm trên giường, trên người nàng chỉ mặc một bộ đồ bằng lụa mỏng đến mức có thể nhìn xuyên qua, từng đường cong lồi lõm lúc ẩn lúc hiện như kích thích trí tò mò của nam nhân.
Trong phòng khói bay mờ mịt, khuôn mặt của nàng kiều diễm ướt át, thân thể nhẹ nhàng uốn éo, từng động tác đều mang theo mị lực khó tả, mỗi cái liếc mắt đều mang theo một loại thần thái lẳng lơ như mời gọi.
- Sư huynh, có chuyện gì sao?
Nàng nhẹ nhàng cất tiếng, âm thanh mang theo tràn ngập mị hoặc.
Mặc dù đứng cách một tấm màn nhưng Vương Thanh cảm giác giống như có một con mèo nhỏ đang cào loạn trong lòng.
- Hừ, còn không phải làm việc giúp ngươi sao? Việc không thành mà còn mất nắm thóc, mất công ta bị nhục nhã trước mặt bao nhiêu người. Tên Lý Tiểu Phàm chắc chắn phải chết.
- Thật sao, nô gia quả thật tò mò, làm sao một tên phàm nhân nhỏ bé có thể chống lại sư huynh đâu.
- Hừ, ngươi đang nghi ngờ ta sao?
Vương Thanh hừ lạnh nói:
- Ta sẽ sắp xếp người, tiểu tử đó không sống được lâu nữa.
- Vương sư huynh làm việc Mai Anh đương nhiên là yên tâm.
Phía sau bức màn, Mai Anh che miệng cười duyên:
- Chuyện đã nói xong, không biết Vương sư huynh còn có chuyện gì không?
- Đương nhiên là còn!
Vương Thanh tiến đến giật phăng tấm màn che, thân hình lả lướt khiêu gợi đập vào mặt, mùi hương của nữ nhân kích thích từng lỗ chân lông trên người hắn, hô hấp cũng dần trở nên gấp gáp.
Mai Anh gặp vậy mình cười mở vòng tay như mời gọi, môi hồng mở nhẹ phả ra từng hơi nóng rực vào cổ Vương Thanh, thì thào vào tai hắn:
- Đừng vội, hôm nay nô gia chính là của huynh!
Vương Thanh chỉ cảm thấy huyết dịch như sục sôi, lật mình đem y phục của cả hai thô bạo xé rách.
Hắn như một con thú động dục lâu ngày điên cuồng cắn xé con mồi của mình.
Mai Anh rên rỉ đầy dâm đãng càng làm hắn thú tính bạo phát, đem tất cả khuất nhục mà mình phải chịu phát tiết lên người nàng.
Xuân sắc ngập tràn.
Thủy triều qua đi, Vương Thanh cùng Mai Anh trần như nhộng quấn chặt với nhau.
Mai Anh tựa đầu vào vai Vương Thanh, hưởng thụ cảm giác nằm trong lòng nam nhân trong lòng, hai tay ôm chặt lấy Vương Thanh như muốn đem cả người hắn hòa tan với cơ thể, giọng nói tiêu hồn kèm theo một tia mệt mỏi:
- Sư huynh hôm nay thật thô bạo, nô gia vậy mà có chút không chịu nổi.
Vương Thanh ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, bàn tay tìm đến hạ thể của nàng nhẹ nhàng xoa nắn, giọng nói thương tiếc:
- Là do ta không tốt, làm khổ nàng rồi.
- Không, chỉ cần được ở bên huynh, cho dù chết ta cũng cam lòng.
Mai Anh kiên quyết lắc đầu, giọng nói tràn ngập tình ý.
- Ừm, ta biết.
Vương Thanh nhẹ nhàng xoa đầu nàng, chỉ là thần thái lơ đãng đã bán rẻ hắn.
Mai Anh nhìn đến biểu hiện của hắn trong lòng có chút thất lạc cúi đầu, ánh mắt lấp lóe lên nguy hiểm quang mang.
...
- Hài, lão Quách, đôi khi đẹp trai cũng thật đáng sợ nha!
Lý Tiểu Phàm nhìn hàng người phía sau không ngừng nhìn mình với ánh mắt khác lạ, đặc biệt là những nữ đệ tử ném tới ánh mắt đầy ẩn ý, cả người đều hưng phấn đến muốn nổ.
Ka ka, đây chính là sự khác biệt của khí chất đi.
Do hiệu ứng khủng bố mà BGM mang lại, Lý Tiểu Phàm đi đến đâu thì đều trở thành tâm điểm của sự chú ý, điểm cảm xúc thỉnh thoảng nhảy một cái khiến hắn không hề cảm thấy buồn chán, dọc đường đi ngâm nga chút giai điệu vớ vẩn, còn kém hai chữ "lạc quan" viết lên mặt.
Rất nhanh, Lý Tiểu Phàm đã xuất hiện trước cửa Sự Vụ Đường.
Nhìn đến phong cách của Sự Vụ Đường khiến hắn thất vọng ngao ngán, quả nhiên không thể trông đợi được gì vào cổ đại, phim ảnh quá lừa đảo a.
Sự Vụ Đường là nơi quản lý việc vặt của ngoại môn như nhận và trả nhiệm vụ, nhận tài nguyên hàng tháng...
Vì vậy nên khi Lý Tiểu Phàm bước vào thì bên trong còn có rất nhiều người.
Lý Tiểu Phàm vừa xuất hiện, BGM lập tức khởi động.
Tèn ten tennn! Ten tén! Tèn ten tén tèn!...
- Lần này là "Deja vu" à.
Do đã quen với việc này nên Lý Tiểu Phàm cũng không biểu lộ quá mức cần thiết, mặc kệ ánh mắt ngốc trệ của người xung quanh ung dung đi đến nơi chính điện, lấy ra lệnh bài của Lâm Xung đưa cho một vị nữ đệt tử phụ trách nói:
- Vị sư tỷ này, ta là đệ tử được Lâm trưởng lão dẫn đạo, hôm nay tới đây hoàn thàn thủ tục nhập môn a.
Giọng nói như gió xuân, đồng thời hắn cũng điều chỉnh khí tức, vừa khéo thể hiện là một tên Luyện khí tầng một yếu gà.
- A
Nữ đệ tử phụ trách giật mình sửng sốt, thoát ra khỏi hiệu ứng của BGM, chứng kiến bộ dáng của Lý Tiểu Phàm không khỏi cúi đầu xấu hổ, ánh mắt lại len lén liếc nhìn.
Thầm than một câu thật tốt soái a.
- Đúng rồi, quả thật Lâm trưởng lão đã để lại một danh ngạch cho một vị đệ tử. Ngươi tên là gì?
Nàng vội vàng nói sang chuyện khác để che dấu sự lúng túng của mình.
- Ta tên là Lý Tiểu Phàm, mong được sư tỷ giúp đỡ.
- Được rồi, đây chính là nhiệm vụ nhập môn của ngươi.
Thu hoạch được bái môn tư cách lúc, lại phải thông qua nhiệm vụ nhập môn mới có thể chân chính trở thanh đệ tử ngoại môn.
Nếu như ngay cả nhiệm vụ đơn giản nhất cũng không thể hoàn thành thì căn bản không có tư cách hưởng dụng tài nguyên và công pháp của tông môn.
Những người như Lý Tiểu Phàm khí bái nhập chỉ có thể trở thành đệ tử tạp dịch, không được tông môn hỗ trợ tài nguyên mà chỉ có thể tự thân vận động, trước khi nhập môn cũng chỉ được ban cho một quyển Luyện Khí Quyêt gân gà.
Muốn an ổn tu luyện căn bản là không có hi vọng, chính vì vậy đệ tử tạp dịch chính là nơi tranh đấu gay gắt nhất, chỉ vì một điểm tài nguyên cho dù là thân thích huynh đệ cũng có thể trở mặt thành thù.
Chỉ cần nhập môn thành công, liền có thể học được tâm pháp cao cấp hơn cùng võ công.
Nếu như tư chất đủ cao mà nói, còn có thể được cao tầng chú trọng, thậm chí trưởng lão thu làm đệ tử nhập thất, hưởng thụ tuyệt đối quyền lực.
Lý Tiểu Phàm tuy không phải đệ tử tạp dịch, cũng không có Luyện Khí Quyết, nhưng hắn có Lâm trưởng lão đề điểm, hậu trường mạnh mẽ không phải bọn hắn có thể phản kháng.
- Cảm ơn sư tỷ!
Lý Tiểu Phàm nhận ngọc giản, mỉm cười chắp tay nói.
Đưa ngọc giản để lên trán, đồ án liên hoa chớp động, Lý Tiểu Phàm thử đưa một sợi Linh lực tiến nhập vào trong nó.
Một luồng tin tức đột nhiên xuất hiện trong đầu Lý Tiểu Phàm, sau khi đọc xong thì thở nhẹ ra một hơi.
- Thu thập mười gốc Xích Linh Thảo, nghe có vẻ không khó.
Lý Tiểu Phàm không biết đây là linh dược gì nhưng nếu đã xuất hiện trong nhiệm vụ nhập môn đoán chừng cấp bậc cũng không quá cao.
- Được rồi, lát nữa trở về hỏi Lâm Hi vậy. Ta cũng phải chuẩn bị một chút.
Lý Tiểu Phàm cảm thấy thế giới này có vấn đề, không những thế còn có vấn đề rất lớn.
Đây là một thế giới tràn ngập tàn khốc, tại tam quan cùng đối pháp luật kính sợ cùng hắn người hiện đại này căn bản chính là khác nhau một trời một vực
Cho dù sở hữu Luân Hồi Nhãn cũng để hắn có cực lớn cảm giác không an toàn.
Lý Tiểu Phàm cảm thấy bản thân phải cấp thiết đề cao nội tình của bản thân, hiện tại nếu đối đầu với tu sĩ Trúc cơ căn bản là không có phần thắng a.
- Phải nhanh chóng hoàn thành kế hoạch mới được.
Ngay tại lúc Lý Tiểu Phàm trầm ngâm suy nghĩ, chợt cảm thấy sau lưng có tiếng hít thở dồn dập ngay sát cổ của mình.
Quay đầu nhìn lại phát hiện là một thanh tú động lòng người nữ đệ tử, nhìn dáng dấp khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang dùng chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng ngửi ngửi vạt y phục hắn, khóe mắt cong lên như lưỡi liềm vô cùng khả ái.
Trước mắt vị muội tử này sinh trông rất đẹp mắt, má đào mang cười, miệng há ra hợp lại ở giữa khí như u lan, nói không hết ôn nhu động lòng người.
Lúc này nàng đang dùng ánh mắt mê ly nhình Lý Tiểu Phàm, ve mặt hưởng thụ, giọng nói ngây thơ thuần khiết:
- Sư huynh, ngươi thật thơm a.
Lý Tiểu Phàm: ???
...o0o...
Các đạo hữu tương tác đi ạ.
Có ý kiến thì cứ ném vào bình luận để thảo luận.