Chương 15: Vòng tròn quan hệ thật loạn!

Lý Tiểu Phàm khuôn mặt co lại có chút mộng bức.

Cách tiếp cận này... hảo mới lạ nha.

- Không biết sư tỷ tìm ta có việc gì?

Lý Tiểu Phàm trực tiếp hỏi.

Mặc dù hắn nhìn bên ngoài có vẻ lớn hơn nhưng hiện tại chỉ thể hiện ra bên ngoài là Luyện Khí tầng một.

Khí tức trên người nàng tốt mạnh mẽ, hoàn toàn không kém Vương Thanh mảy may, đừng nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội mà nhầm.

Theo Lý Tiểu Phàm, người bình thường vốn không thể tồn tại được ở Hoan Hỉ Tông.

Ngoại trừ ca là một sắt thép nam nhân, thân trong bóng tối nhưng lòng lúc nào cũng hướng về chính đạo thì làm gì có người tốt cơ chứ.

Chắc chắn chỉ có thể là tu vi áp đảo quần hùng, hoặc là có bắp đùi rất khủng.

Lý Tiểu Phàm nghĩ nghĩ, dù là trường hợp nào thì hắn hiện tại cũng không thể trêu chọc nha.

- A, sư huynh, ngươi có thể dạy ta âm luật sao? Bài nhạc vừa nãy thật tốt nghe.

Thiếu nữ hưng phấn cười nói, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Lý Tiểu Phàm.

- Há, ta còn không biết sư tỷ là ai đâu. Huống hồ ta cũng không biết chút nào về âm luật a. Hiện tại ta còn có việc, xin cáo từ trước!

Lý Tiểu Phàm trực tiếp từ chối, chắp tay muốn rời đi.

- Ngươi đứng lại. Ở Hoan Hỉ Tông không có người nào dám từ chối ta đâu, ngươi biết ta là ai không?

Thiếu nữ thấy Lý Tiểu Phàm muốn rời đi có chút nóng nảy, vội vàng hô hoán.

Cảm nhận được ánh mắt không hề có thiện chí của người xung quanh, Lý Tiểu Phàm bất đắc dĩ dừng bước, rất không tình nguyện đáp:

- Xin hỏi tôn tính đại danh của sư tỷ!

Tong lòng đang không ngừng đậu đen rau muống.

Xúi quẩy a, đây chính là điển hình của việc thiếu khuyết xã hội đánh đập.

- Bách Thảo Phong đệ tử Liễu Minh Nguyệt chính là ta!

Liễu Minh Nguyệt đắc ý nói:

- Ngươi chính là Lý Tiểu Phàm sao?

Hả, ca đã nổi tiếng như vậy rồi sao?

Mặc dù sự xuất hiện của ca gây náo động không nhỏ nhưng cũng không nhanh như vậy đi!

Đối với phong cách lật mặt như lật sách này của Liễu Minh Nguyệt làm Lý Tiểu Phàm cảm thấy cạn lời, hắn đành phải chắp tay cười bồi:

- Sư tỷ ngươi nhận nhầm người, ta họ Trần.

Tại Liễu Minh Nguyệt một mặt mờ mịt lúc, Lý Tiểu Phàm đã chắp tay, trực tiếp vượt qua nàng hướng phía phía trước đi đến.

Bách Thảo Phong chính là linh điền của Hoan Hỉ Tông, nói cách khác đối phương chính là đến từ nội môn, hơn nữa còn đã bái nhập vào trong phong, Lý Tiểu Phàm cũng không muốn tiếp tục dây dưa với nàng, hắn hiện tại đang vội hoàn thành nhiệm vụ đâu.

Có thể Lý Tiểu Phàm còn chưa đi mấy bước, Liễu Minh Nguyệt liền đuổi theo, trong tay còn kéo ra một bức tranh:

- Sẽ không sai a, trên bức họa không phải liền là ngươi sao?"

Móa! Ai vậy, lại đem ca đẹp trai vẽ ra một phần mười, ngược lại là có chút bản sự.

Nhìn xem Liễu Minh Nguyệt trong tay trên bức họa hình dạng của mình, Lý Tiểu Phàm đành phải lại giải thích nói:

- Người trong thiên hạ này giống nhau không phải là ít, đây thật sự chỉ là trùng hợp, ta chúc sư tỷ sớm ngày tìm được vị sư huynh anh tuấn tiêu sái này.

Trong lòng lại đang suy nghĩ, hắn mới ra ngoài ngày đầu tiên, làm sao có kẻ sở hữu được hình của mình đâu.

Lý Tiểu Phàm cảm giác mọi chuyện hôm nay đều quá trùng hợp, khi trở về phải hảo hảo sắp xếp lại một phen.

Cảm giác được ánh mắt ở trong tối đang quan sát, một bàn tay vô hình sắp đặt mọi thứ quanh mình khiến Lý Tiểu Phàm nghĩ mà sợ, sống lưng cảm thấy lạnh toát.

Các ngươi đừng ép ca, ca là người cảm thấy nguy hiểm thì chắc chắn sẽ ra tay đó.

- Được rồi, vậy Trần sư huynh, ngươi đây là muốn đi đâu?

Gặp Lý Tiểu Phàm năm lần bảy lượt, Liễu Minh Nguyệt ánh mắt đảo quanh, giọng nói có chút giảo hoạt nói:

- Dù sao ta cảm thấy ngươi rất giống Lý Tiểu Phàm. Vậy thì từ hôm nay ngươi chính là Lý Tiểu Phàm.

Lý Tiểu Phàm: ...

Ngươi nói rất có đạo lý, ca vậy mà không thể phản bác lại được.

- Không biết sư tỷ tìm Lý Tiểu Phàm có chuyện gì?

- Ta được một vị sư tỷ trong phong nhờ đến giúp hắn tu luyện a.

Liễu Minh Nguyệt vui vẻ nói.

Người nói vô ý người nghe cố tình, những lời này nghe qua rất bình thường, chỉ là một tên tân tấn ngoại môn lọt vào mắt xanh của đệ tử nội môn được nàng nâng đỡ.

Nhưng khi vào tai Lý Tiểu Phàm lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác.

Người biết hắn cũng không nhiều, nếu là từ nội môn chỉ đạo xuống thì Lý Tiểu Phàm chỉ có thể nghĩ đến Lưu Hề, nhưng Lưu Hề cũng không biết hắn muốn tu luyện a.

Lời này hắn chỉ nói qua với Ngũ Tuyệt, Lâm Hi thì không thể nào, nói cách khác trong bốn người còn lại có người của Lưu Hề.

Lý Tiểu Phàm có chút đau đầu.

Vòng trong quan hệ của đám người này thật loạn a.

- Sư tỷ yên tâm, ta chắc chắn sẽ nhắc nhở vị sư huynh này.

Nói xong Lý Tiểu Phàm liền vắt chân lên cổ chạy.

Mắt thấy Lý Tiểu Phàm liền muốn biến mất trong tầm mắt, Liễu Minh Nguyệt vội vàng hô:

- Người đâu, đem tên đệ tử kia bắt lại cho ta!

Lập tức, ba tên đệ tử mặc trang phục nội môn lao ra, triển khai quyền cước một trận, trong nháy mắt đã tóm gọn được Lý Tiểu Phàm.

- Dừng tay, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm a.

Lý Tiểu Phàm vội vàng la lên, trong lòng lại càng khinh bỉ vận khí cứt cho của mình.

Tiểu tổ tông này địa vị không tầm thường, còn có bảo tiêu đi theo a.

- Ngươi đang sợ ta sao?

Liễu Minh Nguyệt tiến lại gần, ngón tay nâng cằm của Lý Tiểu Phàm, mặt đối mặt, ngữ khí có vẻ đùa cợt nói:

- Ta đã nghe sư tỷ nói qua về tình huống của ngươi. Không sao, cho dù ngươi có ám ảnh tâm lý sinh ra sợ hãi mỹ nữ khuynh nước khuynh thành như ta thì ta cũng có thể thông cảm nha. Sư tỷ cũng thật ác, một nam nhân tốt như vậy lại khiến hắn thành ra như vậy...

Lý Tiểu Phàm triệt để cạn lời.

Các ngươi đám nữ nhân thần kinh này quả nhiên không thể dùng tư duy của người bình thường để suy đoán được.

Ám ảnh tâm lý?

Không biết là ai đâu?

Nếu không phải là nàng nhanh chân chạy vào nội môn thì bây giờ chắc chắn đã ngoan ngoãn nằm dưới háng của ca rồi nha.

Đối với Liễu Minh Nguyệt có triệu chứng của bệnh đa nhân cách, Lý Tiểu Phàm cảm thấy mình phải tìm cơ hội chuồn mới là, loe ngoe là lên bẳng đếm số ngay.

- A, đây không phải là lệnh bài của Lâm Xung sao? Ngươi vậy mà lại được lão ta dẫn đạo?

Liễu Minh Nguyệt liếc nhìn lệnh bài trưởng lão rơi ra từ trên người Lý Tiểu Phàm, ồ lên kinh ngạc, ánh mắt nhìn hắn mang đầy vẻ ý vị sâu xa:

- Tốt, ta bắt đầu thấy thích ngươi rồi đấy, từ giờ ngươi chính là người của ta!

Liễu Minh Nguyệt trong lòng vui vẻ, giống như nàng tìm thấy một kẻ rất thú vị a.

Lý Tiểu Phàm đối với chuyện này cũng không có quá nhiều ý kiến, nhưng trong lòng có chút bực bội, tròng mắt loạn chuyển, giọng nói đanh thép, bộ dáng không thể thương lượng.

- Muốn ta đi theo sư tỷ cũng được thôi, nhưng ngươi phải giúp ta hoàn thành nhiệm vụ nhập môn.

- Ngươi nghĩ mình là ai mà dám đưa điều kiện với ta?

Liễu Minh Nguyệt mày liễu cau lại, vẻ mặt lạnh lùng.

Ngay khi Lý Tiểu Phàm nghĩ nàng muốn phát tác thì Liễu Minh Nguyệt lại chuyển sang dáng vẻ hoạt bát dễ thương:

- Bất quá ngươi cùng người khác không giống nha. Ngày mai giờ Thìn gặp ta ở cửa sơn môn, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ. Nếu ngươi dám trốn thì... ha ha ha... A Nhất, A Nhị, A Tam, chúng ta đi!

Liễu Minh Nguyệt cũng không hỏi đó làm nhiệm vụ gì, chỉ để lại một câu đầy bức cách, sau đó tiêu sái quay người rơi đi.

Lý Tiểu Phàm ngơ ngác đứng đó, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xăm có chút xuất thần, cảm thấy bản thân đây chính là tự bê đá đập chân mình.

Ngươi meo đây là thao tác gì?

Theo sáo lộ bình thường không phải liền trực tiếp vung tiền cầm xuống sao?

Đây chính là rảnh dỗi không có chuyện gì làm a?

Quả nhiên là không thể phỏng đoán tâm tư của nữ nhân.

Chỉ mười gốc Xích Linh Thảo, hắn còn định nhờ Lâm Hi mua về đây, ca cũng đâu rảnh đến nỗi chạy ra nơi nguy hiểm như vậy a.

Thế là Lý Tiểu Phàm đành phải thở dài, thầm than bản thân quá ngu, tâm tình phức tạp trở về.

Lời của Liễu Minh Nguyệt hắn không dám từ chối, tuy biết được đối phương cũng không đơn giản liền muốn mình đi theo, chắc chắn có mờ ám mà hắn không biết nhưng Lý Tiểu Phàm không dám không đi a.

Nếu đã phải rời đi, Lý Tiểu Phàm cảm thấy bản thân cũng phải chuẩn bị một chút thủ đoạn phòng thân.

...

Lâm Hi lúc này đang ngồi trong động phủ xếp bằng tu luyện thì động phủ đột nhiên bị người gõ vang, bên ngoài truyền đến giọng nói của Lý Tiểu Phàm:

- Lâm Hi, mau mở cửa!

Nàng sắc mặt có chút vội vàng, lập tức thu công, thân hình lả lướt uyển chuyển mở ra cửa động.

- Chủ nhân!

- Ừm!

Lý Tiểu Phàm gật đầu không do dự bước vào.

Ngồi xuống bàn đá, Lâm Hi trước tiên mở miệng:

- Không biết chủ nhân tìm thuộc hạ có chuyện gì?

- Ngươi biết nơi nào bán Xích Linh Thảo sao?

Lý Tiểu Phàm nhìn nàng hỏi:

- Nhiệm vụ nhập môn của ta chính là thu thập mười gốc Xích Linh Thảo.

Lâm Hi một bên rót trà, hơi nghiêng đầu thành thật đáp:

- Xích Linh Thảo là chủ dược để luyện chế Khí Huyết Đan, một Linh thạch có thể cầm xuống ba mươi gốc, nếu chủ nhân cần ta sẽ sai người tìm về cho ngươi.

Lý Tiểu Phàm nghe vậy càng cảm thấy nhức cả trứng, kém chút đem trà trong miệng phun đến.

Thao tác quá loạn a, đây là từ độ khó bình thường trực tiếp thăng cấp lên chế độ địa ngục rồi?

- Khụ khụ, được rồi, ta cũng tính ra ngoài lịch luyện một đoạn thời gian. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết vị trí có thể thu thập Xích Linh Thảo là được.

Lý Tiểu Phàm ổn định lại tinh thần nói:

- Thêm nữa, đem những gì ngươi biết về Bách Thảo Phong Liễu Minh Nguyệt nói cho ta biết!

Lâm Hi gật gật đầu, đem những gì mình biết đều nói ra:

- Liễu Minh Nguyệt bái nhập Bách Thảo Phong hơn một năm về trước cùng lúc với đám Vương Thanh, nghe nói nàng thiên phú về Linh dược cực tốt, lại thêm Mộc Hành chi thể, sở hữu Linh căn thuộc tính Thủy Mộc, tiềm lực lớn vô cùng.

Tốc độ tu luyện có thể tính là thần tốc, năm nay chỉ mười sáu tuổi nhưng tu vi nghe nói đã là Luyện Khí tầng bảy đỉnh phong, lọt được vào mắt xanh của một vị trưởng lão nội môn, chỉ trong một năm đã có thể bái nhập vào Bách Thảo Phong, tương lai cực lớn có khả năng Trúc cơ...

Lý Tiểu Phàm một bên gật gù, thì ra cũng chỉ là Luyện khí tầng bảy, bất quá thân phận có chút nhạy cảm.

- Lưu Hề cũng bái nhập Bách Thảo Phong sao?

- Đúng vậy, Bách Thảo Phong phong chủ cùng nàng chính là người của Lưu thị, một gia tộc cực kỳ có sức ảnh hưởng trong tông môn. Ngay sau khi nàng tiến nhập nội môn thì đã được phong chủ đích thân đưa lên Bách Thảo Phong.

Lâm Hi gật đầu.

- Ai, chỉ là một cái Hoan Hỉ Tông nhưng cũng thật phức tạp a. Khắp nơi tràn ngập sáo lộ.

Lão Quách ở một bên than thở.

Lý Tiểu Phàm gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Hi nói:

- Cởi y phục ra đi, có chuyện gì vừa làm vừa nói.

Lâm Hi thần sắc có chút ngưng trệ, khuôn mặt dần dần đỏ ửng, e lệ cúi đầu chậm rãi đem từng tấm lụa trên người tháo xuống để lộ ra đường cong mỹ miều.

Lý Tiểu Phàm không nói nhiều lời lập tức xách súng ra trận.

Dù sao thịt muỗi nhỏ vẫn là thịt, quan trọng là phải nhanh chóng tăng trưởng tu vi.

...o0o...