Cả đám đệ tử ngu người ngay tại chỗ, ánh mắt nhìn Lý Tiểu Phàm cũng trở nên cổ quái, không hiểu hắn đây là thao tác gì.
Ngay cả những kẻ bị Lý Tiểu Phàm chửi thẳng mặt cũng thoáng sửng sốt, ngón tay chỉ vào bản thân với khuôn mặt ngơ ngác.
Ngươi là đang nói ta sao?
Ai cho ngươi dũng khí đó?
Cả đám lập tức sầm mặt, ánh mắt hung ác bạo ngược lóe lên nhưng rất nhanh liền biến mất, không ai phản ứng lại, tất cả đều ăn ý im lặng không nói.
Lý Tiểu Phàm thấy vậy cũng ngu người.
Trong những trường hợp như vậy, không phải các ngươi nên dính hào quang hàng trí, máu nóng xông ra muốn phế bỏ ca sao?
Tiểu thuyết quả nhiên là lừa người a.
- Ha ha, ngươi thật coi bản thân là nhân vật chính đâu.
Lão Quách thấy Lý Tiểu Phàm bị "người nhà quê" cùng cười híp mắt nói:
- Lăn lộn trong ma môn ngươi nghĩ ai cũng là kẻ ngu hả.
- Đúng vậy!
Lý Tiểu Phàm chợt hiểu.
Dù sao ca bây giờ cũng là người có quan hệ nha.
Không những thế lại còn thuộc dạng quan hệ rộng nữa chứ.
Lý Tiểu Phàm cảm thấy hợp lý, dù sao hắn cũng là lô đỉnh của Ngũ Tuyệt nha, trong ngoại môn có mấy người có lá gan đụng đến các nàng.
Cảm thấy cần tiếp tục kích thích đám người này, Lý Tiểu Phàm liền nhìn bọn hắn với ánh mắt khinh bỉ, cho cả đám một cái dislike:
- Vậy mà không có kẻ nào bước ra sao? Ta nói các ngươi là phế vật các ngươi còn không tin đây? Có giỏi thì nhảy ra đánh nhau đi, co đầu rụt cổ như vậy có xứng đáng làm nam nhân không? Hay các ngươi là thái giám không có đệ đệ!
- Hừ, từ bao giờ một tên tiểu bạch kiểm có thể khinh thường ta rồi. Hôm nay cho dù là Ngũ Tuyệt cũng không cứu được ngươi.
Quả nhiên một tên đại hán thân hình cơ bắp nghĩ xong liền phẫn nộ đứng dậy hùng hổ đi về phía Lý Tiểu Phàm.
- A da, thiết lập này quả nhiên thật cứng nhắc!
Lý Tiểu Phàm một tay che chán thở ra một hơi, nhưng trong mắt người khác lại chính là trần trụi khinh thường, điều này càng làm cho đại hắn khuôn mặt tối sầm, cơ bắp toàn thân căng cứng, một quyền xuất ra nhanh như chớp đập thẳng vè đầu của Lý Tiểu Phàm.
Nhìn uy thế kia thì chỉ cần dính phải chắc chắn không sống được.
Với người bình thường thì chắc chắn như vậy, nhưng Lý Tiểu Phàm là ai, hắn chính là tu sĩ Luyện khí kỳ tầng bốn hàng thật giá thật, cơ thể đã mạnh hơn người thường mấy lần, tốc độ phản ứng cũng nhanh nhẹn hơn trước kia rất nhiều.
Mà tên đại hán thân hình vạm vỡ này khi xuất thủ cũng chỉ có tu vi Luyện khí tầng một, quả thật là một cái yếu gà.
- A...
Thế là dưới ánh mắt trêu tức, thần thái cười trên nỗi đau của người khác từ xung quanh, Lý Tiểu Phàm rất phối hợp lộ ra vẻ kinh hãi, hai chân không tự chủ được lùi lại.
Sau đó vô tình... rất vô tình trượt ngã, cả cơ thể đổ ra phía sau, cẳng chân cũng thuận tiện hướng thẳng về cái cần tằng dân số của đại hán đạp đến.
Đại hán thấy Lý Tiểu Phàm vậy mà có thể tránh được một quyền của mình có chút ngạc nhiên, đang định thay đổi tấn công, nụ cười tàn nhân đột nhiên cứng lại, một cơn đau nhức như thiên băng địa liệt từ dưới hạ thể truyền tới khiến khuôn mặt của hắn nhăn nhúm, hai tay không tự chủ được bụm chặt tiểu đệ của mình.
Toàn trường trong nháy mắt tĩnh lặng.
Diễn Võ Trường vốn khí thế mênh mông cuồn cuộn đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết như muốn phá vỡ trời xanh.
Âm thanh này cao vút lại mềm như bông, giống như tiếng nữ tử thở dốc, nghe kỹ lại hàm chứa cả ưu sầu cùng thương cảm.
- Tiểu nhân bỉ ổi, lại sử dụng chiêu thức hèn hạ như thế... Ta hận!
Đại hán khuôn mặt trắng bệch, người đổ đầy mô hôi, cả ngươi cong lại như con tôm, bị cơn đau thấu tâm can tra tấn cả thể xác lẫn linh hồn, ánh mắt chan chứa nỗi khuất nhục vô tận, thở hổn hển gằn từng chữ.
Tất cả nam đệ tử quan chiến đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, cảm giác một luồng khí mát lạnh chạy dọc từ bàn chân lên tới tận đỉnh đầu, tiểu đệ vốn còn đang nhiệt liệt biểu tình không biết đã run rẩy co lại từ lúc nào.
Hiện trường vô cùng thê thảm, làm cho không người nào có thể nhìn thẳng.
Cho dù là nam nhân cứng rắn nhất, đứng trước hoàn cảnh này cũng phải quỳ!
Nhìn qua đã thấy ứa nước mắt a~
Về phía nữ đệ tử, các nàng đều riêng phần mình há hốc mồm, mắt chữ a mồm chữ o chứng kiến cảnh tượng này, "phốc" một tiếng cười lên ha hả, âm thanh không hề kiêng nể như từng chiếc trùy gõ thẳng vào tâm can mỗi nam đệ tử ở đây khiến bọn hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
- Tiểu đệ đệ chính là nơi tập trung nhiều dây thần kinh nhất, cũng là nơi yếu ớt nhất, chỉ cần một tác động nhỏ cũng có thể trải nghiệm những cảm giác yomost nhất!
Lý Tiểu Phàm phủi phủi y phục chậm rãi đứng dậy, thân hình thẳng tắp, liếc mắt nhìn vị đại hán xui xẻo đang nằm dưới đất nhàn nhạt nói:
- Xem ra đệ tự ngoại môn cũng không hơn gì cái này.
Như để tạo thêm cảm giác trang bức, một cơn gió nhẹ bất chợt thổi qua khiến tà áo phất phới, mái tóc bồng bềnh phiêu dật, hai tay chắp phía sau, mặt hơi nhếch lên, bộ dáng thanh tao như thần.
Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, tiểu tử này, thật con mẹ nó biết trang bức nha!
Nhìn qua thần thái kia đi, căn bản chính là thần sầu, chỉ đứng đó thôi mà đã đem lại cho người khác cảm giác vô địch thật tịch mịch.
- Khụ khụ, vị sư đệ này...
Đúng lúc này, một đạo âm thanh đột nhiên vang lên sau lưng Lý Tiểu Phàm, một thanh niên thân mặc hắc bào, dung mạo đoan chính, tay cầm bạch phiến chậm rãi đi về phía hắn.
Người tới vô ảnh vô tung không hề có dấu hiệu nào, cho dù là Lý Tiểu Phàm cũng không thể cảm nhận được.
Sự xuất hiện của người này cũng phá tan bầu không khí tĩnh lặng, mọi người đồng loạt thay đổi sắc mặt, có vui mừng, có lãnh đạm cùng có đề phòng kiêng kỵ, tất cả đã nói lên người này không đơn giản.
- Là Vương Thanh sư huynh, không phải hắn đã tiến vào nội môn rồi sao?
- Tê liệt a, tư chất của hắn thật sự khủng bố, nhập môn ba năm đã có thể tiến nhập nội môn rồi. Chúng ta căn bản không thể so sánh.
- Thường ngày đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, sao hôm nay hắn lại xuất hiện ở đây.
Âm thanh huyên náo truyền đến, đa phần đều là những lời nịnh nọt, trong nháy mắt Diễn Võ Trường đều tập trung chú ý đến hai người là Lý Tiểu Phàm và Vương Thanh.
Một số kẻ nhạy bén phát giác được có vẻ như Vương Thanh là đặc biệt nhằm vào Lý Tiểu Phàm mà đến, trong lòng đột nhiên nghĩ đến vài chuyện, lập tức lộ ra vẻ hứng thú.
- Ha ha, ta nghe nói đại tỷ trong Ngũ Tuyệt chính là vị hôn thê của Vương Thanh đấy, hắc hắc... Ngươi hiểu ý ta không?
- Ngọa tào, chuyện này sao bây giờ ta mới biết, không phải Lâm Hi là con... ưm. Ngươi bịt miệng ta làm gì?
- Ngươi muốn chết hả, chuyện này ta cũng chỉ nghe thoang thoảng thôi, nếu để Vương Thanh nghe được thì ngươi chết chắc, lát nữa ta kể cho ngươi.
- Lý Tiểu Phàm lần này sợ là không yên ổn. Có muốn cứu hắn không, dù sao nghĩ đến chuyện Vương Thanh trên đầu một mảnh xanh ngát cũng khiến lòng người thoải mái a.
Ngửi được mùi drama, tất cả đều tập trung tinh thần, kẻ nào không biết chuyện gì thì đều được đồng bạn tiết lộ cho một hai, nghe xong liền hai mắt tỏa sáng, thầm than không ngờ lại có diễn biến bậc này, cái này thật con mẹ nó tốt cẩu huyết a!
Lập tức tập trung mười hai thành công lực nghe ngóng!
Tiếng bàn bạc ban đầu đều rất nhỏ, chỉ hai người truyền tai cho nhau, nhưng rất nhanh liền bắt đầu ồn ào, thậm chí có kẻ hào sảng cười lên ha hả.
Người ở đây cũng không phải dạng tốt đẹp gì, mấy thứ như mặt mũi mới không đáng tiền, dù sao ở đây có mấy trăm người, Vương Thanh hắn dám làm gì sao?
Đổi lại, vẻ mặt của Vương Thanh vốn còn nhẹ nhàng thoát tục dần dần biết mất, sắc mặt dần trở nên khó coi, ánh mắt nhìn Lý Tiểu Phàm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì Lý Tiểu Phàm sớm đã chết cả vạn lần.
- Ồ, ngươi là ai?
Lý Tiểu Phàm từ chỗ Lâm Hi cũng biết được thân phận của Vương Thanh, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác ưu việt.
Hắc hắc, dù sao ca cũng là người đem lão bà của người ta đè xuống ma sát nha.
- Ngươi không biết ta?
Vương Thanh ngữ khí âm trầm, đám đệ tử xung quanh hô hoán lớn tiếng như vậy, tiểu tử ngày còn làm bộ không nghe thấy, đây căn bản chính là không để mình vào mắt.
Nghĩ đến cảnh Lâm Hi không những bị lão già họ Lâm kia nhục nhã, lại thêm cùng Lý Tiểu Phàm thân mật xâm nhập, mặc dù biết chỉ là vì thải bổ nhưng trong lòng hắn vẫn nổi lên ngọn lửa vô danh.
Vương Thanh luôn coi Lâm Hi là nữ nhân của mình, mặc dù chính hắn là kẻ đưa nàng dâng tận miệng sói của Lâm Xung, nhưng đấy cũng chỉ là việc bất đắc dĩ, sớm muộn cũng sẽ có một ngày Lâm Xung chết trên tay của hắn.
Vốn hắn đã nhịn xuống nhục nhã, âm thầm phát dục đợi ngày trả thù, vậy mà hôm nay vừa xuất môn đã có kẻ đến nói với hắn Lâm Hi vậy mà còn sử dụng lô đỉnh, điều này khiến hắn phát điên, muốn tìm nàng nhưng đều được tin là nàng đang ở chỗ Lâm Xung, điều này càng khiến hận ý trong lòng hắn dâng cao hơn bao giờ hết.
Lý Tiểu Phàm nếu biết được suy nghĩ của hắn chắc chắn sẽ kêu to oan uổng.
Ca meo nó đã làm gì đến ngươi rồi?
Không có bản lĩnh tìm Lâm trưởng lão gây sự thì bắt ca cõng nồi?
Tốt a, ca không còn gì để nói.
- Đúng vậy a!
Lý Tiểu Phàm nghiêng mặt, một bộ khó hiểu hỏi.
- Ta là Vương Thanh, đệ tử nội môn, hôm nay có việc tìm người. Hai chúng ta nên tìm chỗ nào vắng vẻ để thích hợp nói chuyện đi.
Vương Thanh hít sâu một hơi, đè nén phẫn hận trong lòng, cố gắng nở một nụ cười hào hảo.
Nhưng nhìn khóe miệng co giật thấy sao cũng cảm giác... nụ cười này rất giả!
Lão Quách: ...
Lý Tiểu Phàm: ...
Quần chúng vây xem: ...
Lý Tiểu Phàm thầm đậu đen rau muống.
Ngươi có thể mắng ca, đánh ca, nhưng ngươi không thể vũ nhục chỉ số thông minh của ca.
- Có chuyện gì mà không thể nói ở đây. Chẳng lẽ là chuyện nào đó mờ ám không muốn cho thiên hạ biết. A! Ta biết rồi, ngươi chính là muốn thân thể của ta. Sư huynh xin tự trọng, ta không thích nam nhân nha.
Lý Tiểu Phàm cả kinh, hai tay nắm chặt y phục, vẻ mặt sợ hãi lui lại, nhìn qua tựa như thiếu nữ nhà lành gặp phải sắc lang mà hoảng sợ, giọng nói tràn đầy vẻ bất lực khiến người khác cảm thấy thương tiếc.
Vương Thanh: ...
Đúng là hắn muốn thân thể, phi phi, không đúng, là muốn mạng của Lý Tiểu Phàm, nhưng ý của hắn căn bản không phải như vậy có được không.
Tên Lý Tiểu Phàm này chính là một tên đệ tiện.
- Ha ha ha... Tiểu tử này có chút tiện, nhưng sao ta cảm thấy thật vui vẻ đâu? Ha ha...
Một bên Vương Thanh tức giận đến toàn thân run rẩy, quần chúng vây xem đều cười lên ha hả, cảm thấy tên tiểu tử này càng nhìn càng thuận mắt, đơn giản chính là không muốn mặt a.
- Hừ, ngươi chỉ là một phàm nhân ti tiện cũng dám phản kháng tiên nhân, lời ta nói chính là mệnh lệnh, hôm nay cho dù là thiên vương lão tử hạ phàm cũng không ngăn được ta đem...
Vương Thanh giọng nói kèm theo sát khí không thể che dấu, nhưng lời còn chưa hết liền tự động câm miệng.
- Ngươi chắc chắn?
Trong tay Lý Tiểu Phàm đột nhiên xuất hiện một tấm lệnh bài đồng sắc, hắn vẫn mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại.
- Chờ đã, thứ Lý Tiểu Phàm cầm trên tay sao nhìn quen mắt như vậy?
- Ta thao, là lệnh bài của Lâm trưởng lão!!!
- Phốc xuy, ha ha ha, ôi bụng ta! Oa ha ha...
- Tiểu tử này... có độc!
Quần chúng vây xem lại được một màn cười vang, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Vương Thanh.
Vẻ mặt của Lâm Thanh lúc này đã tái như gan heo, bên tai không ngừng vang lên tiếng "bốp bốp".
Cảm giác này giống hệt như ngươi đang trang bức thổi lên tận trời thì bị ngươi ngang nhiên đánh mặt vậy.
- Ngươi nói gì ta không nghe rõ, nói lại xem nào!
Lý Tiểu Phàm trực tiếp hất hàm ra lệnh, vẻ mặt có bao nhiêu gợi đòn bấy nhiêu.
Muốn trang bức trước mặt ca?
Tốt xấu hổ a.
- Ngươi làm sao có được thứ này?
Bàn tay dấu trong tay áo của Vương Thanh xiết chặt, cắn răng nói:
- Ngươi và Lâm Xung là quan hệ gì?
- Nếu ngươi đã thành tâm hỏi thì ta cũng miễn cưỡng trả lời ngươi, nhân tiện cũng để mọi người hôm nay đều biết.
Lý Tiểu Phàm giơ cao Trưởng lão lệnh, giọng nói dõng dạc:
- Ta đã nhận Lâm trưởng lão làm nghĩa phụ, từ nay trở đi ta cùng Ngũ Tuyệt chính là tỷ muội một nhà. Các ngươi nếu muốn nịnh bợ ta thì nhanh chân lên còn kịp.
Nói xong liền nhìn Vương Thanh cười bỉ ổi:
- Chúng ta hiện đã là người một nhà. Mà người một nhà không phải nên yêu thương nhau sao? Hắc hắc hắc...
- Ngươi dám!!!
Vương Thanh tức giận hét lên, tròng mắt sung huyết, nội tâm đang điên cuồng gào thét muốn giết chết tiểu tử phách lối này nhưng lại bị hắn chật vật kiềm chế lại, nhìn qua thì thấy cả người đều run rẩy tựa như bị động kinh.
- Ta có gì không dám!
Lý Tiểu Phàm không hề tỏ ra yếu thế.
- Kỳ quái a, bị nhục nhã đến cỡ này mà hắn còn chịu được ta. Phải ta chắc chắn đã vả chết tên tiểu tử ngươi.
Lão Quách biểu thị khó hiểu.
- Ai dà, lão Quách ngươi không hiểu.
Lý Tiểu Phàm lắc đầu:
- Những gì hắn có được là Lâm Xung cho hắn, vậy thì lão ta cũng có thể cướp lại tất cả. Vương Thanh cũng không phải kẻ ngu ngốc, hắn biết được hậu quả của việc làm của mình. Chỉ vì xả giận trong chốc lát mà phá hủy tiền đồ của mình, là ngươi thì ngươi cam tâm sao? Kẻ càng thông minh xảo quyệt thì kiêng kị cũng càng nhiều a?
- Ngươi không sợ hắn đột nhiêu máu dồn lên não lao vào sao?
- Hử, ta mà phải sợ hắn sao?
Trong lúc Lý Tiểu Phàm nói chuyện với lão Quách, quần chúng ăn dưa sớm đã bị tin tức vừa ra làm cho oanh động.
- Lâm lão đầu nhận lô đỉnh của Ngũ Tuyệt làm nghĩa tử?
- Ta thao, sở thích của người già thật quái dị.
- Đậu xanh, sao ta không nghĩ ra sớm hơn, quá mẹ nó kích thích a!
- Chậc chậc, nghĩ đến cảnh một già một trẻ thay phiên nhau chơi Ngũ Tuyệt thật khiến người ta... ghen tỵ a~
- Tại sao ta lại không có phúc phận ấy đâu?
- Lão tặc thiên thật không công bằng, chẳng vẻ đẹp trai thì có thể có tất cả sao?
- Ta hận!
...o0o...