Chương 12: Quả nhiên là nổ banh trời!

Tăng Phi nhập môn đã ba năm, tuy vậy hắn mới chỉ dừng lại ở Luyện Khí tầng hai.

Thân trong ma môn, mọi ảo tưởng về tiên nhân siêu phàm thoát tục trước đó hoàn toàn biến mất thay vào đó là một thế giới ngươi lừa ta gạt, cho dù là kẻ ngốc cũng bị luyện thành lão âm bức.

Tăng Phi thân phận tầm thường, chỉ có thể đi theo những thế lực lớn, ngày ngày bám theo sau đuôi đám công tử thế gia như một con chó, bị bọn hắn chỉ đâu thì chạy đi đấy.

Hắn rất không cam tâm, nhưng hắn không thể phản kháng, hay đúng hơn là không dám, vì vậy nhập môn ba năm cũng không hề có thành tựu.

Ngày hôm nay cũng như mọi ngày, Tăng Phi đi đến Diễn Võ Trường, nơi mà hắn ngày ngày lăn lộn cùng một đám công tử thế gia giúp bọn hắn tìm niềm vui.

- Hazz!

Tăng Phi thở dài tăng nhanh cước bộ.

Lại một hôm sinh hoạt nhàm chán a~

- Ồ, ta ngửi được không khí tang thương quanh đây, vị đạo huynh trước mặt xin dừng bước.

Đúng lúc này, một giọng nói vui vẻ lạc quan đột nhiên vang lên sau lưng Tăng Phi, âm thanh mà hắn đã quá lâu không nghe thấy, đây chĩnh là âm thanh của sự hạnh phúc, là thứ mà hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Hắn đang gọi ta sao? Tại sao hắn lại vui vẻ như vậy, đây không phải là ma môn sao? Làm sao hắn có thế lạc quan như thế? Hắn tiếp xúc ta với mục đích gì?

Trong đầu Tăng Phi lập tức hiện ra mấy câu hỏi, thần thái của hắn toát lên vẻ tò mò cùng đề phòng cảnh giác quay đầu lại.

Nhưng khi hắn vừa quay lại...

Gao!!! Săn mồi!!!

Gao!!! Nghiền nát!!!

Gao!!! Gầm lên!!! Gao!!! Đánh bại!!!

Gao ồ gao ồ gaaaaa!!!...

Tăng Phi chợt thấy phẳng phất như nghe thấy tiếng nhạc dâng trào, toàn thân chợt cảm thấy rùng mình.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tăng Phi, một thanh niên khuôn mặt tuấn tú chậm rãi bước đến.

Y phục của hắn tung bay theo gió, từng bước chân tiến đến trầm ổn vững vàng, mỗi bước đi âm thanh kỳ lạ kia lại thay đổi, khi trầm thấp, khi bay bổng, hùng hồn tráng lệ.

Hắn đi rất bình thường, nhưng Tăng Phi lại có cảm giác hắn đi rất chậm, mỗi động tác đều bị Tăng Phi nhìn đến rõ ràng, từng cử chỉ thần thái đều toát lên vẻ ngạo khí của thuổi trẻ.

Tăng Phi chưa bao giờ nghe qua khúc nhạc nào như thế này, từng âm tiết như đâm thẳng vào trong tâm khảm, chiếu sáng đến tận sâu trong trái tim, đem ngạo khí bị hắn đè nén mấy năm nay giải phóng, hắn chỉ cảm thấy huyết dịch ở giữa phảng phất sôi trào, giờ phút này hắn đã không còn dáng vẻ khuất nhục nhận mệnh, hắn muốn đấu tranh, cho dù là chết cũng không hối hận.

Đây căn bản không phải nhạc khúc tầm thường mà hắn hay nghe, đây chính là Tiên nhạc.

Cho dù là tu sĩ tu luyện âm công giỏi nhất cũng không thể đánh ra bài hát như vậy, đây đã là lĩnh vực của Thần linh.

Ú ra!!! Gầm lên!!!

Áaaaa raaaaaaaaaaaaaa!!!

Giời phút này Tăng Phi ngây ngốc, khóe mắt chảy xuống hai hàng lệ, ngay cả âm nhạc đã kết thúc từ lâu nhưng vẫn còn yên lặng đứng đó cảm nhận.

Âm nhạc qua đi, cảm xúc nhiệt huyết sục sôi như muốn chiến cả thiên địa cũng biến mất, Tăng Phi căn bản không thể tin được, hắn muốn được trải nghiệm cảm giác vừa rồi, cả đời hắn nghe qua nhạc khúc đứng trước bài ca vừa rồi căn bản là cỏ rác, tựa như ánh nến so với thái dương vậy.

Lý Tiểu Phàm gặp hiệu quả của BGM mạnh mẽ như vậy trong lòng cười như mở hội.

Nhìn đi! Ca chính là mạnh mẽ như vậy.

Nhân loại thế giới lạc hậu này căn bản không thể tưởng tượng được trên đời này lại có bài hát như vậy nha~

Chỉ một bài "Gaoranger" đã khiến ngươi như vậy, nếu ca vác nhạc DJ còn không phải nổ banh xác?

Theo Lý Tiểu Phàm, ngoại trừ hệ thống tu tiên, Tu Chân Giới coi như xách dép cũng chạy không kịp Địa Cầu, thế giới của hắn thế nhưng là thế giới vô ma, các hạng mục giải trí cơ hồ đã đạt đến đỉnh phong.

Kết tinh nghệ thuật ở đây so với BGM chính là cỏ rác!

- Ha ha ha, BGM chính là vô địch như vậy!

Lão Quách cười hả hả, nhìn bộ dáng

- Vị đạo huynh này không biết xưng hô thế nào?

Bên tai truyền đến tiếng xoát điểm của hệ thống khiến Lý Tiểu Phàm cười híp mắt, vội vàng đánh thức Tăng Phi.

- A...

Tăng Phi bị Lý Tiểu Phàm gọi liền giật bắn mình, sau lưng đổ một trận mồ hôi lạnh, từng khối thịt mỡ thít chặt.

Bản thân vậy mà cũng có lúc thất thần, nếu kẻ trước mắt có ý đồ xấu chắc chắn hắn đã chết không biết bao nhiêu lần.

Tăng Phi nhìn về Lý Tiểu Phàm, hồi ức về BGM lại hiện lên trong đầu, nhất thời kinh động như gặp thiên nhân, chắp tay nói:

- Đạo hữu có thể xưng ta là Tăng Phi, ta là đệ tử ngoại môn của Hoan Hỉ Tông, không biết đạo hữu có gì chỉ giáo?

Người này cực kỳ lạ mắt, Tăng Phi vậy mà chưa hề nhìn thấy bao giờ, nhưng từ khí chất có thể ẩn ẩn đoán được là một người không tầm thường, chí ít rằng kinh nghiệm những năm nay mách bảo hắn như vậy.

- Tại hạ là Lý Tiểu Phàm, không biết Tăng huynh đang chuẩn bị đi đâu?

- Việc này... ta đang đi đến Diễn Võ Trường.

- A tốt, ở đấy có nhiều người không?

Lý Tiểu Phàm còn đang không biết đi đâu tìm nơi đông người đây, vừa nghe vậy hai mắt liền tỏa sáng vội vàng hỏi lại.

- Đương nhiên, mỗi ngày các đệ tử đều tập trung ở đó luận bàn trao đổi lĩnh ngộ tu luyện. Đạo hữu cũng muốn đến đó sao?

- Đúng vậy a.

- Được rồi, ta cũng tại tiện đường, không bằng hai chúng ta cùng đi.

Lý Tiểu Phàm thành công đi theo Tăng Phi, nghĩ đến lát nữa xoát một lượt điểm cảm xúc khiến trong lòng hắn vui đến nở hoa, chỉ hận Tăng Phi tên rùa già này cố tình kìm lại bước chân.

Tăng Phi hiển nhiên cũng có ý đồ thăm dò một phen, nhưng Lý Tiểu Phàm đều ập ờ cho qua chuyện, trong đầu đang suy nghĩ 108 biện pháp hành hạ tên mập này.

Dọc đường đi hai người gây ra không ít náo động, Lý Tiểu Phàm nhờ vào nội tại nghịch thiên của meme lập tức trở thanh trung điểm chú ý.

Hắn vừa đi đến đâu thì mọi người liền ngơ ngác, tâm thần như ở trên mây, không cần biết già trẻ lớn bé đều bị sức hút của BGM làm cho mê mẩn.

Lý Tiểu Phàm đối với chuyện này lắc đầu biểu thị bất đắc dĩ.

Biết làm sao được, ca chính là nam nhân có sức hút như vậy đóa!

Rất nhanh, hai người đã đi đến Diễn Võ Trường, phía sau còn có không ít đệ tử đi theo, người không biết nhìn qua còn tưởng vị đại thần nào xuất hiện.

Lý Tiểu Phàm nhìn qua phía trước người đông ngìn nghịt, ít nhất cũng mấy trăm người, khóe miệng khẽ câu lên, chân bước về phía trước.

Ngay khi chân Lý Tiểu Phàm vừa đặt chân xuống viên gạch đầu tiên, khí chất trên người hắn đột nhiên thay đổi nghiêng trời lệch đất, BGM cũng đột nhiên xuất hiện.

Cơ hồ ngay tại thời khắc này, Diễn Võ Trường vốn đang ồn ào náo nhiệt đột nhiên im lặng như tờ, tất cả mọi người không tự chủ được nhìn về phía Lý Tiểu Phàm, trong đầu đột nhiên xuất hiện nền nhạc BGM, mặc dù không biết là thứ gì nhưng nghe qua liền khiến cả người run rẩy vì hưng phấn.

Tén tèn!!!... tèn tén tén ten ten tèn ten ten tén!!!..

Jojo!!!... Tèn ten tén ten ten tèn tén tèn ten!!!

"Giorno's Theme" ra sân, ánh mắt mọi người gắt gao nhìn vào người thanh niên trước mặt trong đầu đồng loạt hiện lên một ý nghĩ.

Khí thế này... Thật mạnh!

Nhìn mái tóc tung bay theo gió khi bước đi, nhìn tư thế đút tay vào túi kia, đơn giản chính là nổ banh trời!

Từng cử chỉ của hắn trong mắt mọi người đều slow motion tốc độ 5 lần, mỗi động tác đều toát lên vẻ trầm ổn thần bí như muốn đem linh hồn của mọi người nuốt trọn.

Chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết, trong nền nhạc BGM của người đàn ông này, hắn chính là vô địch!

- Thật… Thật mạnh!

Tăng Phi trợn mắt há mồm lẩm bẩm.

- Hắn rốt cuộc là ai?

Đây cũng là câu hỏi đồng loạt xuất hiện trong đầu mọi người.

Lý Tiểu Phàm vừa ra sân đã khiến mọi người rung động.

Không có cách nào khác, người đàn ông tự mang BGM chính là pờ rồ như vậy đó!

Không ai quan tâm vì sao trong đầu đột nhiên xuất hiện loại âm thanh kia, giống như là Lý Tiểu Phàm chỉ cần xuất hiện chắc chắn sẽ như vậy.

Đây chính là sự đáng sợ của meme.

- A! Ta biết, ta nhận ra hắn. Hắn chính là Lý Tiểu Phàm, là lô đỉnh của Lưu sư tỷ, hiện tại đang là lô đỉnh của Ngũ Tuyệt!

BGM biến mất, mọi người cũng hồi thần, một người trong số đó liền la lên, giọng nói thập phần kinh ngạc.

- Cái gì? Thì ra là một cái lô đỉnh.

- Sao hắn có thể chạy ra được đây, Ngũ Tuyệt không quản hắn sao?

- Vừa rồi hắn ra sân quả thật quá khốc, vốn còn làm ta tưởng đại nhân vật nào đâu, chết cười ta mất.

- Ha ha ha, nhìn hắn thế kia không biết còn chịu được mấy lần nha~

Các nam đệ tử trong nháy mắt phá lên cười, che giấu đi thần sắc thất thố của mình.

Dù sao bị khí tràng của một tên phàm nhân chấn trụ, nghĩ thật mẹ nó mất mặt.

- Oa, thì ra đây là lô đỉnh mới của Ngũ Tuyệt, tốt anh tuấn nha.

- Ưm, vừa rồi hắn vừa mới xuất hiện hai chân nô gia liền bủn rủn.

- Muốn hôn một cái quá.

- Hi hi, ngươi không sợ các nàng xé miệng của ngươi sao?

Ngược lại nữ tu không cố kỵ nhiều như vậy, ánh mắt nhìn Lý Tiểu Phàm mang đầy tính xâm lược, giọng nói yêu kiều thấm nhuần tận xương, oanh oanh yến yến nói chuyện trăng mật ngay giữa ban ngày ban mặt khiến những nam đệ tử ngồi một bên thú huyết sôi trào, dưới quần đều nhô lên một cục.

Trong những nữ tu kia không ít người là người tình trong mộng của các nam tu, thấy vậy tất cả đều hướng ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm vào Lý Tiểu Phàm.

Hừ, ngoại cái đẹp mã ra thì tên tiểu tử kia còn có cái gì cơ chứ.

Còn không phải là bị hút đến thận hư rồi.

Chúng ta tinh lực sung mãn như vậy tại sao các ngươi liền không để ý a.

Lý Tiểu Phàm: ...

Các ngươi yếu kém liền đổ lỗi cho ca?

Rất xin lỗi, đẹp trai... đúng là muốn làm gì cũng được.

- Tiểu Phàm, đè bẹp chúng cho ta! Cho những kẻ này biết ở đây ngươi mới là pờ rồ nhất!

Lão Quách ở một bên hô hào.

Lý Tiểu Phàm quét mắt một vòng quan sát tình hình, nhìn qua một lượt đại khái đã nắm được sơ bộ cấp bậc phân chia ở nơi này.

Đa số đệ tử đều tập luyện ở dưới sân, chỉ có rất ít người đứng trên lôi đài, từ y phục trên người cùng khí chất chắc chắn thuộc dạng con ông cháu cha hoặc thiên tài gì đó.

Lý Tiểu Phàm thầm nhắc bản thân phải điệu thấp, vậy liền không tìm bọn hắn gây sự.

Không phải là ca sợ, là vì điệu thấp nha.

Huống hồ ở đây còn nhiều gà con như vậy.

- Ta nói, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi...

Lý Tiểu Phàm đột nhiên giơ ngón tay chỉ thẳng vào những tên vừa cười to nhất lại nhìn dễ bắt chẹn nhất, dựng thẳng ngón giữa nói:

- Các ngươi đều là một đám phế vật!

...o0o...