Sau hơn hai giờ nghiên cứu nhân thể học, Lý Tiểu Phàm mới thỏa mãn thu công, sau khi xem xét thông tin cá nhân hiện tại không khỏi hài lòng gật đầu.
Cấp bậc: Luyện khí tầng ba (560/400). (+)
Điểm cảm xúc: 1200.
- Ha ha, ca lại muốn đột phá. Từ giờ trở đi hãy gọi ca là tuyệt thế thiên tài!
Lý Tiểu Phàm đả tọa, tai tay hết thiền ấn, đồ án liên hoa xuất hiện trôi nổi giữa mi tâm tỏa ra hào quang nhàn nhạt, Linh khí xung quanh bắt đầu có dấu hiệu tập trung.
Mọi việc thuận lợi như uống một cốc nước, chỉ nữa khắc sau Lý Tiểu Phàm đã thành công tiến vào Luyện Khí tầng bốn, hay còn được gọi là trung kỳ.
Hiện tại hắn có thể được coi là tu sĩ chính thức, Linh khí đã có thể sơ bộ điều động từ đó học tập pháp thuật chứ không đơn thuần chỉ dùng để cường hóa cơ thể như khi còn ở sơ kỳ.
Lâm Hi ở một bên chứng kiến hết thảy không khỏi ngây ngốc, khuôn mặt chấn kinh không thể tin được nhìn Lý Tiểu Phàm.
Mới vài ngày trước nàng chắc chắn Lý Tiểu Phàm còn là một phàm nhân chân yếu tay mềm, vậy mà bây giờ đã trở thành Luyện khí sĩ giống như nàng.
Không dừng lại ở đó, từ dao động Linh khí có thể thấy hắn vậy mà đã đột phá đến Luyện khí tầng bốn.
Ba ngày đột phá bốn cấp, đây là khái niệm gì?
Cho dù là những ẩn thể tông môn cũng không dám làm như vậy có được không.
Cho dù là kẻ mạnh nhất thế hệ này, người có thành Tiên tư chất, đại sư huynh của Vô Cực Tông cũng không thể so sánh với Lý Tiểu Phàm
Lâm Hi chỉ cảm thấy thế giới quan của mình muốn sụp đổ, cảm giác bản thân mươi sáu năm qua tu luyện như ở trên thân chó, căn bản không thể só sánh nổi.
Ngẫm lại, nàng không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Chủ nhân tư chất chính là Ngũ Hành Linh Căn chân chính phế vật, vậy mà có thể trong vài ngày đã đạt được thành tựu như vậy. Rôt cuộc bí mật trên người hắn kinh khủng đến như thế nào?
Tuy trong lòng đang dậy sóng nhưng nàng cũng biết không phải chuyện gì cũng có thể hỏi.
Lý Tiểu Phàm thu hết biểu hiện của nàng vào trong mắt, cười hắc hắc nói:
- Thế nào, ngạc nhiên sao?
- Ừm, đúng vậy.
Lâm Hi gật đầu, giường như nghĩ đến thứ gì, ngữ khí có chút lo lắng gấp gáp nói:
- Nhưng thuộc hạ đã nói trên người chủ nhân có bí mật nên cha nuôi mới đồng ý giúp ngài, đến lúc đó chỉ sợ...
Tuy nàng không nói hết nhưng ý tứ đã rõ, Lý Tiểu Phàm suy nghĩ một lúc, hơi có chút khẩn trương.
Lâm Hi nhìn vẻ mặt của Lý Tiểu Phàm liền đoán ra được tâm tư của hắn, vội vàng giải thích:
- Chuyện này vốn không thể che dấu được, lão già kia rất đa nghi, nếu không làm cho lão ta cảm thấy hứng thú thì chắc chắn sẽ không giúp đỡ. Huống hồ Ngũ Tuyệt cũng không phải một lòng, chỉ cần lão ta điều tra chắc chắn sẽ phát hiện ra điểm bất thường.
Nghĩ đến tỷ muội của mình, ánh mắt Lâm Hi hiện lên vẻ sắc bén tàn nhẫn như hận không thể đem các nàng chém chết vậy.
- Ta nói này Lâm Hi, nữ nhân quá thông minh sẽ không có người thích đâu?
Lý Tiểu Phàm cười cười:
- Tỷ muội các ngươi không phải rất hòa thuận sao? Ngay cả hưởng dụng lô đỉnh cũng muốn chia ngọt sẻ bùi nha.
- Bề ngoài là vậy, nhưng bên trong các nàng đã cảm thấy rất bất mãn với thuộc hạ, nhiều lần muốn phá hỏng chuyện tốt của thuộc hạ, nếu không bây giờ thuộc hạ đã đột phá đến Luyện khí hậu kỳ tiến vào nội môn rồi. Đặc biệt là Mai Anh, nàng đối với chuyện Lâm trưởng lão nhận thuộc hạ làm cha nuôi từ lâu đã không phục, trong bóng tối luôn tìm cách phá hoại mọi việc của ta.
Lâm Hi thành thật nói ra tất cả.
Trước mặt Lý Tiểu Phàm nàng căn bản không thể có một chút tâm tư đen tối nào, đối phương muốn giết nàng cũng chỉ là công phu một câu nói mà thôi.
- Nói vậy tên Lâm trưởng lão kia chỉ nhận ngươi làm con nuôi nhưng vẫn la liếm tỷ muội của ngươi? Các nàng cũng không phản kháng? Ha ha, ta đã hiểu rồi...
Lý Tiểu Phàm đột nhiên cười lên ha hả, ánh mắt nhìn Lâm Hi đầy vẻ kỳ lạ khiến nàng không hiểu trong hồ lô của hắn đang bán thuốc gì.
- Ha hả, thật là một nữ nhân tội nghiệp đâu.
Lão Quách một bên cũng vuốt râu cười cười:
- Nếu ta nghĩ không sai, còn tiếp tục như vậy Ngũ Tuyệt cả đời cũng chỉ có thể ở lại ngoại môn, muốn vào nội môn căn bản chính là người si nói mộng. Tên Lâm trưởng lão này quả thật là một lão hồ ly, ha ha...
Lý Tiểu Phàm trong lòng bắt đầu tính toán, quay sang hỏi Lâm Hi:
- Tu vi của tên họ Lâm đó như thế nào?
- Luyện khí đỉnh phong!
Lâm Hi trong mắt lóe lên vẻ kích động, giọng nói xen lẫn ngưỡng mộ nói:
- Những kẻ trong nội môn qua năm mươi tuổi không thể Trúc cơ đều bị chuyển đến ngoại môn làm chấp sự hoặc trưởng lão. Chỉ cần có thể Trúc cơ ngay lập tức có thể tái nhập nội môn tiến hành tu luyện, thậm chí còn có thể gia nhập một trong ba phong, địa vị có thể nói là ngày đêm khác biệt.
Luyện khí đỉnh phong sau đó chính là Trúc cơ, tuy chỉ cách một bước chân nhưng cũng chính là rạch trời, kẻ bước qua có thể nghịch phản tiên thiên, sống hai trăm năm có thừa, mà Luyện khí kỳ nhiều nhất cũng chỉ trăm năm thọ mệnh.
Nàng hiện tại mới Luyện khí tầng sáu, ngay cả cánh cửa hậu kỳ còn chưa sờ đến, đừng nói là Trúc cơ, chỉ Luyện khí đỉnh phong Lâm trưởng lão đối với nàng cũng là tồn tại không thể với tới.
Lý Tiểu Phàm nghe vậy, trái tim như treo trên cổ họng nhất thời buông lỏng, vỗ ngực hít vào một ngụm sảng khoái.
Còn tốt chưa Trúc Cơ a.
- Ngoại môn không có kẻ nào Trúc Cơ kỳ sao?
Lý Tiểu Phàm hỏi.
- Không có, nhưng người có quan hệ với nội môn cũng không ít, cho dù là chúng ta có người chống lưng cũng không dám trắng trợn hoành hành.
Lâm Hi đáp.
- Được rồi, hiện tại ngươi trở về, đem tất cả những kẻ có danh vọng, quan hệ cùng thực lực mạnh ghi ra cho ta, ta tự có việc cần dùng đến.
- Vâng!
Lâm Hi gật đầu, một sợi linh quang đột nhiên lóe lên trong đầu, đột nhiên quay ngoắt đầu lại nhìn Lý Tiểu Phàm, đồng tử co rụt, nghĩ đến cảnh tượng kia khiến khuôn mặt nàng trắng bệch, nhưng rất nhanh liền hưng phấn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hô hấp dồn dập, ngữ khí run rẩy đầy vẻ không thể tin được:
- Chủ chân, ngài là muốn... ưm!
- Suỵt!
Lý Tiểu Phàm ngón trỏ đè xuống đôi môi căn mọng của nàng, khuôn mặt lộ ra tiếu dung:
- Nữ nhân quá thông minh thì không có nam nhân thích!
...
Đợi khi Lâm Hi mang theo bộ dáng kích động xen lẫn ngơ ngác rời đi, lão Quách mới ngồi xuống vai của Lý Tiểu Phàm cảm thán:
- Tiểu Phàm, ngươi rất thông minh, nhưng ta phải nói trước cho ngươi biết. Ngươi giỏi nhưng đừng cho người thiên hạ đều là kẻ ngu.
Lý Tiểu Phàm liếc lão trắng mắt:
- Còn đến phiên ngươi dạy ta sao.
Hiện tại đồ vật đã cầm trong tay, Lý Tiểu Phàm đã không kịp chờ đợi, vội vàng mặc lại y phục rồi ly khai khỏi mật thất.
Lâu ngày trong bóng tối, hiện vừa bước chân ra khỏi cửa Lý Tiểu Phàm suýt nữa bị ánh sáng chiếu mù còn mắt, hắn vội vàng chạy đến một gốc cây cạnh đó để cơ thể kịp thích ứng với hoàn cảnh.
Nhàm chán không có gì làm, nhớ đến bản thân còn có một vé quay Thanh đồng, Lý Tiểu Phàm tâm thần tiến nhập không gian hệ thống tiến hành quay thưởng.
- Lão Quách đâu, cho bản đại gia quay thưởng!
"Chiếc nón kỳ diệu" lại xuất hiện trước mặt Lý Tiểu Phàm, nhưng với một kẻ đã nhìn qua bàn quay chí tôn điêu rồng khắc phượng lóng lánh hoàng kim như hắn thì nhìn về cái luân bàn này chỉ có thể hình dung bở một chữ... phèn.
Bên trên thậm chí còn không có chút hoa văn chặm trổ mà chỉ chia từng ô với đủ màu xanh đỏ tím vàng, nhìn qua đã biết là đồ cổ lỗ sĩ.
- Hắc, quả nhiên là cay con mắt, không thể nhìn thẳng.
Lão Quách cũng thêm vào một câu.
- Bắt đầu đi.
Xoàng xoạch...
- Tít, nhận được "Meme: BGM".
Ngọa tào!
Không đợi Lý Tiểu Phàm kịp phản ứng, lão Quách gào lớn, hai mắt trừng lớn, điên cuồng lắc lắc bả vai của hắn:
- Tiểu Phàm tử, ngươi nói cho ta, hôm nay ra đường ngươi dẫm phải cứt cho sao. Hay ngươi chính là âu hoàng chuyển thế. Không thể nào, là ta điên hay thế giới này điên, ta thao, tần nhẫn vô tình...
- Lão già ngươi lại dở chứng à, muốn ca gõ cho một cái không?
Mặc dù không biết thứ này có tác dụng gì nhưng để lão Quách phản ứng như vậy chắc chắn là đồ vật không tầm thường a.
Lý Tiểu Phàm ổn định lại lão Quách, tò mò hỏi:
- Đây lại là thứ đồ gì, mau giải thích cho ta biết.
- Meme, là meme đấy! Đồ vật sánh ngang với Tiên Thiên Linh Bảo, không nhìn hết thảy quy tắc, cho dù là Thánh nhân hay Tiên nhân bước vào meme đều phải nghe theo quy luật của nó, thần vật, đu ma nó ta hận a.
Lão Quách ngửa mặt lên trời gào thét thay cho sự bất mãn trong lòng.
Bốp!
Lý Tiểu Phàm trự tiếp một tay vỗ qua đem lão kéo về hiện thực, nhìn lão Quách than trời than đất trong khi bản thân chẳng hiểu mô tê gì khiến hắn cảm giác trí thông minh của bản thân đang bị sỉ nhục, có chút không kiên nhẫn nói:
- Nói tiếng người!
- Hừ, không có kiến thức thật đáng sợ. Ừm, nói sao cho ngươi hiểu nhể. Meme cũng giống như những gì ngươi biết nhưng ở đẳng cấp cao hơn. Bản chất của nó cũng giống như pháp tắc của thiên địa, cho dù là ai cũng không thể thay đổi. Nói cách khác chỉ cần khi ngươi phát động meme, bất kể là ai, bất kể thứ gì nằm trong phạm vi đều sẽ chịu ảnh hưởng, đều phải tuân theo quy luật của meme đó, không nhìn logic, không nhìn nhân quả, chân chính nghịch thiên đồ vật.
Lão Quách có vẻ đã lấy lại được bình tĩnh, thở ra một hơi:
- Bất quá meme này của ngươi cũng chỉ thuộc dạng cùi bắp nhất. Bất quá cũng không phải không tốt, meme càng yếu thì phản phệ càng nhỏ, meme này của ngươi khi sử dụng thậm chí còn không bị phản phệ.
- Ha ha, ta hiểu rồi. Chính là kiểu "Vào đất của ta thì phải tuân theo luật của ta" đúng không?
Sau khi nghe tường tận giả thích của lão Quách, Lý Tiểu Phàm hai mắt sáng lên nói:
- Mau nói cho ta biết tác dụng của của meme này.
- Được rồi.
Meme: BGM (bị động). Khi xuất hiện ở bất cứ loại cảnh tượng nào, đều có thể khiến người xung quanh tự động phối hợp BGM thích hợp trong đầu, hơn nữa tự mang skill slow motion.
Lý Tiểu Phàm: ...
Ta thao, còn có kỹ năng khủng cỡ này.
Vậy là từ này về sau bất kể ca xuất hiện ở đầu đều có hiệu ứng ra sân?
Ngưu phê a.
Lại cộng thêm nhan sắc như thiên tiên của ca, phải nói là nổ banh trời a~
Hệ thống ngưu bức!
Lý Tiểu Phàm cho hệ thống một ngón tay cái.
Thoát khỏi không gian hệ thống, Lý Tiểu Phàm khẽ vươn vai, ánh mắt láo liên liếc nhìn xung quanh nhìn cực kỳ đê tiện, thầm nghĩ bản thân vừa có được kỹ năng trâu chó như vậy chắc chắn phải thử qua mấy lượt mới được.
Sau này không phải chỉ cần có sự xuất hiện của ca liền có thể xoát một lượt điểm cảm xúc sao?
Như tìm được lý do cho chuyện này, Lý Tiểu Phàm hai chân chạy như bay xuống núi, còn về chạy đi đâu thì chính hắn cũng không biết, chỉ cần gặp người lại không hỏi được đường sao.
Oa ha ha, hôm nay trời thật đẹp.
...o0o...