"Là không gian pháp khí, có thể chưa vật sống đi vào, lai lịch người này không đơn giản, người này chỉ được giao hảo không được làm địch nhân !"
Hai người dùng tốc độ nhanh nhất hướng tòa cung điện chạy đi.
Lúc này bên trong không gian yêu thú.
"Ngao ngao ngao ( này con ong kia, bản đại gia đói bụng ngươi mang cho ta đồ ăn tới đây !)
"....!"
"Ngao ngao ( a ta sai rồi, đại ca tha cho ta đi, đùng đâm nữa, đau quá !"
Đại Hổ hoài nghi hổ sinh nằm trên mặt đất, bên ngoài bị người ngược, bên trong thì bị ong đâm, Hổ sinh của nó thật là thảm hại.
Nó cũng không biết, nhân sinh của nó sẽ chỉ toàn là bị ngược.
Trước tòa cung điện, đã tới vô số người, ai cũng nóng mắ nhìn chàm chầm tòa cung điện.
"Bảo Châu sư muội, tòa cung điện này nhìn rất hợp với ngươi, ta sẽ lấy được nó và tặng cho ngươi !"
Thần Thiên vừa chạy tới đã nghe đoạn văn này thì dùng ánh mắt thương hại nhìn La Ngụy Quân, hắn đã thây La Ngụy Quân cầu nguyện.
Ầm ầm ầm
Một cơn chấn động truyền đến, cánh cửa tòa cung điện nặng nè mở ra, mọi người đều không kiệp chờ đợi chạy vào bên trong, Thần Thiên cũng không chậm trễ theo đi vào.
Vừa vào bên trong đập vào mắt là một cái đại sảnh vô cùng to lớn, nhiều người như vậy đi vào cũng không cảm thấy chật chội, thứ khiến gây chú ý nhất là một bức tượng của một nam nhân trung niên, thấy vậy Ngô Bảo Châu nhịn không được kinh hô lên:
"Đây, đây không phải là Thái Bạch chân quân hay sao !"
Đại sảnh thoáng cái ồn ào lên, Thái Bạch chân quân cơ hồ ai cũng đã nghe qua, nghe nói hắn là một tán tu nhưng tu vi đạt tới Thần Anh cảnh giới, nhưng đại trưởng lão Bạch Nhật thánh địa không biết vì cái gì truy sát hắn, từ đó cũng không nghe thấy bất kỳ tinh tức gì của Thái Bạch chân quân mà đại trưởng lão trọng thường mà về.
"Vậy đây là mộ địa của Thái Bạch chân quân hay không ?"
"Ai mà biết được, nhưng cũng rất có 7 thành khả năng !"
"Nghe nói, Thái Bạch chân quân lúc đầu cũng chỉ là một tu sĩ bình thường nhưng đột nhiên dùng tốc độ nhanh chống quật khởi, nghe nói là đạt được đại cơ duyên !"
Mọi người một câu, ta một câu suy đoán, mọi người đang không biết làm sao thì đột nhiên bốn phương tám hướng xuất hiện rất nhiều cánh cửa, La Ngụy Quân đột nhiên thông mình đột xuất mở miệng nói:
"Thì ra là vậy, một trong những cánh cửa này sẽ dẫn chúng ta đến nơi có cơ duyên !"
"Thì ra là thế !,"
Thuyết pháp này được nhiều người tinh tưởng, mọi người đưa mắt nhìn La Ngụy Quân bội phục ánh mắt, khen không dức miệng, La Ngụy Quân dương dương đắc ý cười ha ha.
Thần Thiên cười thầm trong lòng, lúc này leo cao bao nhiêu, một hồi bị khí vận chi tử đáng thì mất mặt bao nhiêu.
Mọi người đều chọn một cánh cửa, thật trùng hợp Ngô Bảo Châu cũng chọn cùng cửa mà Thần Thiên hai ngươi đang đứng, La Ngụy Quân cũng chỉ mặt dầy đi sao lưng nàng.
Mọi người nhường ra một con đường cho La Ngụy Quân đứng, cửa này cũng chỉ có không tới 20 ngươi, mọi người đều tiến vào cánh cửa mà mình đã chọn.
Ngô Bảo Châu cũng không phải tùy ý chọn, nàng từ khi vào bí cảnh mà không thể liên hệ được với Thần Thiên, nàng nghĩ hắn không có tiến vào di tích nhưng khi tới ngoài cung điện, nàng nhìn thoáng qua gương mặt đã đeo Bách Biến mặt nạ của Thần Thiên thì biết người có gương mặt phổ thông này là Thần Thiên.
Nàng có một thiên phú đó là có thể phân biệt khí tức, cho nên cảm giác được khí tức trên người Thần Thiên thì nàng đã phát hiện hắn.
Lúc này, một đoàn người đang theo con đường mà tiến vào, xung quanh chỉ có một con đường thẳng hai bên rộng chưa tới 5 mét, đi được một lác, phía trước xuất hiện hai cái hang.
Một đoàn người dừng lại, một người không nhịn được phàn nàn mở miệng nói:
"Sao mà lại có nhiều lối đi thế này !"
"Y như là mê cung vậy "
Người này vừa nói xong đột nhiên từ phía trên bất thình lình rơi xuống một tường đá, Ngô Bảo Châu và La Ngụy Quân là đi ở chính giữa tường đá nhìn là phải rơi xuống trên đầu bọn họ, La Ngụy Quân phản ứng rất nhanh, hắn nhanh nhẹn lắc thân thể mình qua một bên.
Ầm ầm ầm
Bụi mù bay mù mịch, tường đá phân cách hai ở giữa hai hướng đi, La Ngụy Quân thoát được một kiệp thì đột nhiên nhìn xung quanh không thấy Ngô Bảo Châu thì lớn tiếng la lên, nhưng chắc là cách âm quá tốt hay người đã bị đè chết mà không thấy ai lên tiếng đáp lại.
Người còn sống sót thì chỉ tiếc hận một cái rồi qua, chết cũng tốt, ít đi một người phân tranh, Diệp Tà cũng phát hiện không thấy Thần Thiên cũng đang lo lắng thì Khí lão truyền âm nói:
"Đừng hoảng, hắn ta đi cứu tiểu oa nhi kia rồi, hai người đó hẳn là nhận thức !"
Lúc tường đá rơi xuống, Thần Thiên bắt kiệp cơ hội, bổ nhàu vào Ngô Bảo Châu qua một bên cho nên Ngô Bảo Châu mới thoát một kiếp.
"Không được, bức tường này cứng quá !"
Một người thử dùng linh khí trong cơ thể đánh vào tường đá nhưng không tổn hao chút nào.