Không lâu sao, từng mùi thơm nứt mũi song vào mũi hai người một yêu, Thần Thiên nhìn không sai biệt lắm cầm một con dao phây cắt một miếng bỏ vào miệng rồi nói ra:
"Mùi vị không sai biệt lắm, Diệp huynh chúng ta có thể ăn !"
Diệp Tà lúc này nước bọt sớm đã chảy ra, vừa nghe âm thanh của hắn như nghe tiếng trời không chút chờ đợi học cách Thần Thiên cầm dao phây cắt thịt.
Một bên, Đại Hổ ủy khuất ngao ngao vài tiếng, hai mắt đâm đâm nhìn thịt lang yêu, Thần Thiên nhìn nó cũng tội nghiệp, cắt đầu lang yêu liền ném về phía Đại Hổ, Đại Hổ tinh chuẩn tiếp được, nó cẩn thần cắn đầu lang yêu, lựa chọn một nơi thích hợp nằm xuống, bắt đầu từng chút một nhấm nháp.
Ăn xong, Diệp Tà vẫn chưa thỏa mãn nhìn một đống sương nói:
"Thần huynh tay nghê của ngươi thật cao, ta còn có thể ăn mười cái !"
Thần Thiên mỉm cười thâm ý mở miệng nói:
"Diệp huynh, ăn cũng không thể quá no, sẽ không tốt cho bản thân !"
Bên trong nhẫn, Khí lão sâu sắc bị câu này cho hấp dẫn, Tà nhi đi theo người này sẽ học hỏi không ít thứ .
Diệp Tà cũng không phải người bình thường, thoáng cái liền hiểu ý mà cười cười mở miệng nói:
"Ta xin được thụ giáo !"
Thần Thiên lại mỉm cười thâm ý mở miệng nói:
"Nhưng cũng phải coi trường hợp, đừng để bản thân bị thiệt !"
Diệp Tà bừng tỉnh trong lòng, hai mắt hắn xảy ra biến hóa như có vô số tri thức hướng hắn hội tụ mà tới, Thần Thiên nhìn thấy mà không còn lời nào có thể nói.
"Khí vận chi tử đúng là khí vận chi tử, cơ duyên có ở khắp nơi, vô tình mình cũng thành một cơ duyên trọng yếu đối với hắn !"
Thầm nghĩ trong lòng, đã làm người tốt thì làm cho đến cùng, hắn cũng ở chung với Diệp Tà một thời gian, nhìn bản tính không xấu, nhìn vào điểm này hắn cũng có thể giúp hắn một, hai.
Thần Thiên từ không gian trữ vật lấy ra thượng phẩm linh thạch, đây là chiến lợi phẩm có được từ Diệp Tà, hắn lấy ra cũng không đâu lòng.
Linh khí điên cuống hướng Diệp Tà mà đi, trong cơ thể hắn linh đài cấp tốc tăng lên.
5 tầng, 6 tầng, 7 tầng, 8 tâng...
Cứ thế thời gian trôi qua, Diệp Tà lại lần nữa mở mắt, bên trong bắn ra một sợi hào quang, nhìn một chút hai tay mình rồi cảm kích hướng Thần Thiên hơi cúi đầu mở miệng nói:
"Thần huynh, một lời cảm tạ không thể nào nói hết được, nếu có gì cần Diệp Tà này sẽ liều mạng giúp ngươi !"
Cảm nhận đực tâm ý của Diệp Tà, Thần Thiên ôn hòa mỉm cười, vỗ vỗ vài hắn nói:
"Tiện tay mà thôi, ta cũng không khách khí với ngươi !"
Hai người nhìn nhau cười tò, Hổ yêu kinh ngạc nhìn hai người, từ chỗ sâu xa, hắn cảm giác mình đi theo chủ nhân bên người là một quyết định đúng nhất trong đời.
Thần Thiên không lo lắng Diệp Tà nói chỉ là nói suông, mặc dù khí vận chi tử rất ích kỷ, làm việc vô cùng cực đoan nhiều khi chỉ biết nghĩ về bản thân mình nhưng lời đã nói ra thì sẽ không nuốt lời, trừ phi là kẻ thù nhưng hắn có ơn với Diệp Tà, trợ giúp hắn đột phá linh đài 10 tầng, liên tục tăng 5 tầng.
Phải biết ở linh đài cảnh, mỗi tăng một tầng là biến chất, càng đi lên linh đài càng khó tăng, chỉ có một số yêu nghiệt hay dùng thiên tài địa bảo trân quý thì mới có thể tăng nhanh.
Hai người ngồi trò chuyện với nhau thật vui, trao đổi tâm đắc lĩnh ngộ, lâu lâu kể về chuyện hay thì cười ha hả, Đại Hổ cũng đi vào làm náo động, mặc dù nó chỉ ngao ngao kêu.
Sáng ngày hôm sao, tổ hai người một hổ đã sớm lên đường, di tích này quá lớn, cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa gặp được bao nhiêu người, chỉ có thể không có mục đích đi thẳng về phía trước.
Thần Thiên cũng hỏi Đại Hổ địa hình ơ nơi đây, nhưng nó chỉ lắc đầu biểu thị mình không biết, trên đường đi Diệp Tà đột nhiên chỉ về một phương hướng nói:
"Thần huynh, ngươi mau nhìn !"
Thần Thiên nghe tiếng nhìn theo, chỉ thấy dị tượng đột nhiên sinh, từ trên bầu trời từ từ rơi xuống một tòa cung điện, vàng son lộng lẫy rất là lóa mắt, Diệp Tà nhìn Thần Thiên mở miệng suy đoán nói:
"Có khi nào đích cuối cùng của tòa bí cảnh này là tòa cung điện kia hay không !"
Thần Thiên cũng không nghi ngờ gật đầu, đây chắc là đại cơ duyên dành cho khí vận chi tử, ai đoạt ai không may, hắn vỗ đầu Đại Hổ mở miệng nói:
"Đã có phương hướng, Đại Hổ đi hướng tòa cung điện đó xuất phát !"
Không riêng gì Diệp Tà nhìn thấy, mọi người bên trong bí cảnh đều có thể nhìn thấy tòa cung điện rơi xuống một màng, bọn họ cũng cấp tốc tiến về phía cung điện mà đi.
Thần Thiên đi được nữa đường nhìn xung quanh không có ai thì đột nhiên lên tiếng mở miệng nói:
"Đại hổ, dừng lại !"
Nghe vậy, Đại Hổ cấp tốc dừng lại nghi hoặc nhìn chủ nhân của nhìn, không chờ Diệp Tà nói gì, Thần Thiên mở miệng giải thích:
"Cứ như vậy đi tới quá gây chú ý, Đại Hổ ngươi không cần phản kháng !"
Đại Hổ gật đầu, Thần Thiên vung tay lên, Đại Hổ liền bị hắn đưa vào không gian yêu thú, nhìn thấy Đại Hổ đột nhiên hư không tiêu thất, Diệp Tà kinh ngạc, trong đầu hắn liền vang lên âm thanh của Khí lão:
Ps\chương này hơi quá lố, mong dc thông cảm, ta viết xong đọc lại cũng cảm thấy lúng túng