Lúc này một bên hang, Ngô Bảo Châu lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhìn người cứu mình là Thần Thiên thì may mắn, đang muốn nói lời cảm ơn thì mới phát hiện hai tay hắn đang đặc trên ngực nàng thì ngựng ngùng la lên:
"Aaa biến thái !"
Đang muốn đứng lên đâu, đột nhiên bị một bàn tay vào mặt khiến Thần Thiên mộng bức, lúc nhìn tới thì thấy Ngô Bảo Châu hai tay ôn ngực xấu hổ trừng mắt mình.
Còn nói vì sao cảm giác có chút quen thuộc đâu, hóa ra tay đặc nhầm chỗ, hắn cười xấu hổ hai tiếng lên tiếng giải thích:
"Ha ha hiểu lầm, chỉ là ngoài ý muốn !"
Ngô Bảo Châu cũng biết hắn cứu người quan trọng cho nên cũng không có bao nhiêu tức giận, chỉ là nữ nhân bị nam nhân chạm vú ngượng ngùng thôi, nàng kiều hừ một tiếng đứng lên mở miệng nói:
"Ngươi còn không lấy mặt nạ xuống !"
Bị phát hiện rồi, Thần Thiên cũng thành thật lấy Bách Biến mặt nạ xuống, mỉm cười nhìn Ngô Bảo Châu mở miệng nói:
"Làm sao ngươi phát hiện ?"
"Đó là bí mật của ta, còn chưa hỏi ngươi, sao không liên lạc được với ngươi ?"
"Ta không muốn phiền phức mà thôi !"
"Không nói cái này, bây giờ chúng ta phải làm sao ?"
Thần Thiên nhìn nàng mở miệng nói:
"Đương nhiên là đi thẳng tới chứ sao !"
Nói, liền nắm bàn tay nhỏ nhắm của nàng hướng phía trước đi tới, Ngô Bảo Châu bị hắn hành động giật mình nhưng cũng không phản kháng, Thần Thiên đeo lại Bách Biến mặt nạ.
Một bên khác, Diệp Tà đi theo đoàn người La Ngụy Quân, hắn cũng không có đi ra làm náo động cho nên mỗi lần xuất hiện nguy hiểm từ những người khác xuất thủ, thiệt hại không ít người.
Sắc mặt của La Ngụy Quân rất khó coi, vì người đều là của hắn, lúc này hắn mới không biết vì sao chỉ vào Diệp Tà quát lên trách cứ:
"Ngươi, tại sao từ đầu tới cuối không có xuất thủ ?"
Nghe hắn nói như thế, mọi người ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Diệp Tà, có một số ánh mắt không có hảo ý nhìn về phía hắn, Diệp Tà trang ra một bộ sợ hãi dáng dấp nói:
"La đại ca, ta cũng rất muốn xuất thủ, nhưng ta nhìn ngài thực lực mạnh mẽ cũng không cần đến ta xuất thủ, ta cũng muốn kiến thức ngài thực lực mạnh cỡ nào !"
Nghe Diệp Tà đập mông ngựa, La Ngụy Quân sắc mặt thoáng hòa hoãn một chút, hừ một tiếng quay người tiếp tục bước đi, mọi người cũng thu lại tầm mắt.
Diệp Tà trong lòng cười trộm, truyền âm nói với Khí lão:
"Thần huynh đệ nói không sai, điệu tháp làm người mới là cách tốt nhất, nếu không phải hắn chỉ ta vài chiêu, nếu là ta trước kia sẽ nhảy ra thể hiện mình !"
Khi lão một mặt im lặng bộ dáng, nhớ tới tối hôm qua cuộc trò chuyện mà dỡ khóc dỡ cười.
Lúc này Thần Thiên và Ngô Bảo Châu đang ở trong một hang động phát sáng, hai người đang trợn mắt hốc mồn nhìn tình cảnh trước mắt, hai người đang đi thì Ngô Bảo Châu chân đập trúng cơ quan, chỉ nghe âm âm một tiếng, tường bên cạnh liền thêm ra một lối đi, hai người đi vào hang động thì bị vô số linh thạch làm cho ngay người ở.
Mặc dù chỉ là hạ phẩm linh thạch nhưng không trách nó nhiều a, hai người tốn không ít thời gian bỏ hết chúng vào không gian trữ vật, nhìn hơn một trăm mai không gian trữ vật chất đầy linh thạch Thần Thiên mở miệng nói:
"Như vậy đi, người thấy đều có phần nhưng ngươi là người phát hiện ta 4 ngươi 6 thế nào !"
Ngô Bảo Châu vui mừng gật đầu đồng ý, nàng mặc dù là con của đại trưởng lão Ngô gia, tài nguyên cũng không thiếu, nhưng một lần có nhiều linh thạch như vậy cũng làm nàng không kiềm chế được một trận vui vẻ, nhìn Thần Thiên cảm kích nói:
"Cảm ơn ngươi, Thần Thiên, nếu không có ngươi cứu ta thì ta cũng sẽ không có nhiều như thế linh thạch !"
Thần Thiên mỉm cười, bàn tay nắm tay nàng kéo vào ngực mình, miệng kề lỗ tai nàng, mở miệng nói:
"Cứu mạng nói cảm ơn thôi hình như vẫn chưa đủ ?"
Hơi thở nam nhân phả vào làm Ngô Bảo Châu rùng mình một cái, lỗ tai hai lên đỏ lên, nàng áp úng mở miệng hỏi:
"Vậy ngươi muốn gì ?"
Thần Thiên một mặt cười tà, răng khẽ ma sát vành tai Ngô Bảo Châu nói:
"Muốn gì, đương nhiên là lấy thân báo đáp roài !"
Ngô Bảo Châu chỉ cảm thấy tim mình nhảy rất lịch liệt, một cảm giác chưa từng có xuất hiện làm nàng hô hấp dồn dập, Thần Thiên nhìn biểu hiện của nàng liền tiến thêm một bước, đầu lưỡi của hắn liếm nhẹ quanh vanh tai nàng, hắn chú ý tới tai là chỗ nhạy cảm của nàng hắn mới tập kích nó trước .
"Đừng, nhọt ....!"
Thần Thiên mỉm cười hôn lên trán, nhắm ngay đôi môi nhỏ nhắm hôn xuống.
"Aaa !
Bị tập kích, Ngô Bảo Châu giật mình kêu lên nhưng cũng không có ý phản kháng, thấy nàng không phản ứng gì, hắn càng làm càng, đầu lưỡi luồng vào miệng nàng tìm kiếm chiếc lưỡi quyến rũ mà nút lấy, hơi thở của nàng một chút gấp rút hơn đợi nàng đạt giới hạn hắn mới rời môi nàng ra.
Ngô Bảo Châu khó khăn hô hấp lấy khống khí, nắm đấm hứng ngực Thần Thiên đánh tới:
"Người xấu, ngươi khi dễ ta !"
Âm thanh mang theo một chút nũng nịu, Thần Thiên tà mị nâng cầm nàng lên hôn nhẹ lên môi nàng rồi nói:
"Ta muốn khi dễ ngươi suốt đời luôn !"
Nghe hắn lời nói như có ý tỏ tình, Ngô Bảo Châu xấu hổ nhàu vào lòng hắn mắng:
"Đại phôi đảng, ta bốp chết ngươi !"
Ps\ đề cử truyện: Toàn Dân Vua Trò Chơi: Bắt Đầu Tham Gia Quyết Đấu Thành Thị !.