Chương 53: Tĩnh Lặng Tới Buồn Bã

---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---

" Ui ui, đau...lần đầu gặp mặt có cần phải cuồng nhiệt thế không? " Minh Nhân nhíu mày nhăn mặt khi máu không ngưng tuôn ra từ miệng vết thương, lòng tay trái bị xuyên thủng vẫn không quên thối đê tiện mà nắm lấy tay của Lệ Na khiến nàng ta nhíu mày đầy khó chịu.

" Tìm chết! " Lệ Na thân bừng bừng sát khí, nàng ta xoay tròn cổ tay còn lại rồi đánh ra một chưởng vào cán dao nhằm tạo thêm lực đẩy lưỡi dao mà xuyên vào lòng ngực của Minh Nhân.

Nhìn thấy cảnh này Minh Nhân nhếch mép cười khiến Lệ Na nghi hoặc, chưởng đối chưởng xong liền bị Minh Nhân từng ngón tay đang xen vào nhau đầy mảnh liệt.

" Ngươi! " Lệ Na trừng mắt giận dữ.

" Nghĩ nhiều rồi. " Minh Nhân cười tà ác, hắn là không có khái niệm là Nữ Nhân liền được tha, sẵn có một cái Hóa Cảnh Tông Sư hắn liền đem ra thử chiêu.

Thượng Cổ Ma Côn - Thôn Phệ.

Lệ Na thân đang bừng bừng Nội Lực thì phút giây có sự rối loạn, từ hai đôi bàn tay bị Minh Nhân nắm chặt Nội Lực của nàng điên cuồng bị hút lấy, cả thân đau đớn, ngươi như sắp vỡ nát, Lệ Na đau đớn hét lên một tiếng trước khi có bàn tay ai đó đẩy Minh Nhân ra.

" Đồ Đệ ngoan, thủ hạ lưu tình! Đây là Nhị Sư Tỷ của con đấy! "

Minh Nhân bị đẩy ra liền nhíu mày nhìn Lệ Na đang được Độc Tử Ngạo đỡ lấy, nàng ta lúc này rất yếu đuối, Tu Vi cũng tuột đi chút ít, Từ Tông Sư Sơ Kỳ liền nhảy xuống Nội Kình Ngoại Phóng.

Nàng ta tuột giảm tu vi thì Minh Nhân ngược lại đột phá, hắn sớm đã gần đạt Tông Sư Đỉnh Phong nay hấp thụ không ít Nội Lực của Lệ Na liền đột phá nhẹ nhàng.

" Tks! Các ngươi cứ đợi đấy, vợ ta mà mất sợi tóc nào liền đem các ngươi ra lột sạch da. " Minh Nhân trừng mắt đầy giận dữ, những lá Phù hắn ẩn quanh nhà vừa báo động, kẻ lần này không chỉ nhắm tới hắn mà còn nhắm tới người thân của hắn.

Minh Nhân chớp mắt biến mất bới Bích Lân Bộ Pháp, Độc Tử Ngạo nhìn về một phía với đôi mắt buồn bã ông ta quay sang nhìn Lệ Na đang đau đớn trong tay.

" Đồ Đệ, ngươi bao giờ mới khiến Vi Sư hết lo lắng đây? " Độc Tử Ngạo thân mang đầy tội lỗi, lão đích danh Thần Chết với thủ pháp giết người không ai hay biết, xưa nay được thế giới ngầm ca tụng Đệ Nhất Sát Thủ.

Năm xưa hào hùng là thế, đúng lúc nửa đời người có nhận hai đứa Đồ Đệ, xong là lão gieo nhân hái quả khi tự tay nuôi dạy hai đứa trẻ mà chính tay hắn giết chết gia phụ của chúng...

---×---

Trở lại với Minh Nhân, khác với lần trước, hắn lúc này vẫn giữ tâm tĩnh lặng để không tự tay khiến mọi thứ đi quá đà như lúc trước, qua đây cũng khiến hắn nhớ tới tên áo đen lần trước chạm mặt, im lặng một thời gian hắn có lẽ cũng phải điều tra về kẻ này.

Chớp mắt Minh Nhân liền trở lại ngôi nhà quen thuộc, thân vừa xuất hiện trên ngọn cây hắn liền nhìn thấy một khuôn mặt thân quen.

Tuyết Nhiên, nàng tay cầm trường kiếm cả người ẩn hiện Chân Khí màu xanh dương nhấp nhô nhẹ nhàng như cơn sóng nhỏ, phút giây Minh Nhân nhận ra tiềm năng của nàng là rộng lớn và bao la như biển cả.

Minh Nhân vừa nhìn thấy Tuyết Nhiên cũng vừa ra tay trảm sát một tên Nội Kình Đỉnh Phong, đối phương có lẽ đã xem thường phận nữ nhi như các nàng ta.

Chỉ hai tên, một đã bị Tuyết Nhiên giết chỉ còn lại một tên với ý định bỏ chạy, hắn tất nhiên phải bỏ chạy, với Tu Vi Luyện Khí Tầng 7 như Tuyết Nhiên thì kẻ này cũng chỉ là kiến cỏ.

Không muốn để Tuyết Nhiên phải thêm dơ tay, Minh Nhân chớp nhoáng chẻ đôi tên sát thủ bằng một cành cây xong thân nhanh nhẹ bế lấy nàng ta xoay quanh một vòng trên mái nhà.

" Tuyết Nhiên, nhớ nàng chết mất~ " Minh Nhân nở nụ cười vui vẻ rồi đoàn tụ với Tuyết Nhiên bằng ánh nhìn âu yếm.

" Minh Nhân, khiến người lo lắng rồi... " Tuyết Nhiên giọng dịu dàng đầy ngọt ngào, giọng nói này hoàn toàn không giống nàng lúc thường nhật, xa lạ nhưng đầy thân thuộc.

Tuyết Nhiên vốn luôn không thể buông bỏ được rằng mình là Dì của Minh Nhân, cũng chính vì thế mà việc gọi tên hay xưng hô luôn ngập ngừng khó nghĩ, xong bây giờ lại hoàn toàn khác, nàng ta thân quen với Minh Nhân một cách lạ lùng, xóa bỏ mọi rào chắn về mặt đạo đức và tuổi tác.

Minh Nhân đôi mắt chớp động nhìn Tuyết Nhiên, nàng ta lúc này dịu dàng nép vào ngực Minh Nhân rồi cảm nhận từng nhịp tim của hắn với nụ cười thanh khiết đầy mị hoặc.

" Sao thế? Lần đầu giết người, bị dọa rồi? "

" Không phải. " Tuyết Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu.

" Không khỏe sao? "

" Không phải, thiếp chỉ là mơ hồ nhớ lại một số chuyện...và có một câu muốn nói, lâu rồi không gặp Hắc Thiên Lạc. " Tuyết Nhiên đôi bàn tay mềm mại không chút bụi trần sờ hai bên mặt của Minh Nhân với khéo mặt lệ nhòa.

Minh Nhân ngơ ngẩn, phút giây hắn lảo đảo rồi ngồi xuống đặt Tuyết Nhiên vào lòng với khuôn mặt nhìn lên bầu trời đầy vẻ lạ lùng, đúng lúc Minh Nghi và Yên Yên xuất hiện.

" Minh Nhân, anh về rồi~~ " Minh Nghi chạy tới ôm lấy Minh Nhân từ phía sau với giọng cười " Ehehe~" năng động của nàng ta.

" Anh về rồi, chạy đâu mất mấy ngày qua vậy hả..? Oáp~! " Yên Yên khuôn mặt ngái ngủ tiến tới dựa vào vai Minh Nhân đầy thân mật.

---×---

Trở lại Vinh Thự của Độc Tử Ngạo vào lúc mờ sáng, cả đêm hắn không nói gì mà cứ như pho tượng bất động nhìn hư không khi trong lòng là Tuyết Nhiên, tựa lưng là Minh Nghi, Vai Phải là Yên Yên và cuối cùng...bầu trời đêm nay thật tối, tối đến buồn bã.

Nhẹ đẩy cửa Minh Nhân tiến vào, liếc nhìn ở đại sảnh Độc Tử Ngạo đang truyền công cho Lệ Na, kéo chiếc ghế hắn ngồi xuống chéo chân nhìn Độc Tử Ngạo đúng lúc lão nhân này cũng dừng việc truyền công lại.

Độc Tử Ngạo dừng lại Lệ Na liền bất lực nghiêng ngã, khéo miệng xuất hiện tia máu tươi.

" Thế nào? Họ không sao chứ? " Độc Tử Ngạo thở dài nhìn Minh Nhân, hiếm khi lão già này có khuôn mặt nghiêm chỉnh khi nói Minh Nhân.

" Không sao, là tôi lo thừa rồi. " Minh Nhân tay từ hệ thống lấy ra một viên đan rồi cong tay bóng vào miệng của Lệ Na.

Đan dược tới miệng nàng ta phút giây lấy lại được nét mặt hồng hào, chớp mắt cũng tỉnh lại.

Vừa tỉnh, không có phản ứng gì quá lớn xong chỉ có đôi mắt buồn bã nhìn sang Độc Tử Ngạo, Lão Nhân cũng là nhìn cô cười đầy ngượng ép.

" Hắn sẽ lại đến giết ông... "

Lệ Na đứng dậy bỏ đi, Minh Nhân lúc này mới chú ý tới nhan sắc của nàng, mái tóc đen ngắn, đôi mắt tím sắc lạnh, da dẻ mịn màng trắng trẻo, đôi môi nhỏ màu hồng nhạt với bộ đồ đen chỗ che chỗ không khiến nàng cũng rất chi là gợi dục xong cũng đầy nguy hiểm, đụng thử coi xem có bị nàng ta đâm cho mấy nhát hay không?

Tuyệt Phẩm Nhan Sắc, Nữ Sát Thủ. Minh Nhân nhíu mày, nhìn dáng vẻ rời đi của nàng ta.

[ X muốn bạn thu Lệ Na làm Nữ Nhân cho mình. ]

[ Nhận Một Nhiệm Vụ! ]

Minh Nhân nhún vai, hắn biết chuyện kiểu này thế nào cũng xảy ra, ngay khi hắn có cảm xúc nào đó với Nữ Nhân nào đó thì y như rằng có Nhiệm Vụ.

---------------------------------------------------------

[ Nhiệm Vụ Chính Tuyến ]

-Yêu Cầu: Thủ đoạn nào cũng được, tàn nhẫn hay vô nhân đạo? Yêu cầu ngươi nhanh thu cô ta làm Nữ Nhân của mình.

-Thời Gian: Vô Hạn.

-Thưởng: ???

-Thất Bại: ???

---------------------------------------------------------

---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---