---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---
Nhìn Lệ Na xong Minh Nhân quay sang Độc Tử Ngạo, lão nhân cũng nhìn hắn rồi nhẹ lắc đầu, Minh Nhân là tò mò về lời nói của Lệ Na nên mới nhìn Độc Tử Ngạo nhưng ông ta không muốn nói hắn cũng không hỏi thêm, dù sao bây giờ Lão cũng thân phân Sư Phụ là làm lớn nha, có Vi Sư ngược đệ tử chứ mấy đời đệ tử đi ngược Vi Sư bao giờ?
Thở dài, Minh Nhân tay lướt nhanh cửa hàng hệ thống, Nhiệm Vụ lần này hắn quyết định đầu tư một chút...
[ -15 000 điểm Dục Vọng. ]
Giọng nói hệ thống vang lên, dạo nên hệ thống khá thích dùng giọng nói hơn thông báo việc này cũng khiến Minh Nhân nghi hoặc xong hắn cũng lười để tâm tới.
Chớp mắt Minh Nhân chặn Lệ Na lại ở cửa với khuôn mặt kinh ngạc của Độc Tử Ngạo, lão vuốt vuốt râu rồi phì cười một cách che giấu.
" Đâm ta rồi muốn đi? Ngươi cũng thật là thong thả ha? "
" !!!? " Chưa kịp phản ứng, Lệ Na đã bị Minh Nhân túm miệng, từ lòng bàn tay hắn cho cô uống một viên đan kỳ lạ. Nhận biết có vật lạ chạy vào cổ họng Lệ Na trừng mắt nhìn Minh Nhân xong toàn thân bất lực khi được hắn buông tay cô ngồi sụp xuống sàn đầy mệt mỏi.
" Ngươi đã cho ta uống thứ gì? " Lệ Na hai má hồng hào, cô cố vận nội lực đẩy viên đan ra khỏi cơ thể xong phát hiện nó biến đâu mất.
" Chẳng có gì to tát, chỉ là một viên thuốc bổ có tên Khống Tâm Đan. Chúc mừng nhé! Cô trúng tuyển làm người hầu cho ta rồi~ " Minh Nhân thong thả bế Lệ Na lên, mặc cho cô cố vùng vẫy thoát ra.
" Ngươi!! " Lệ Na đôi mắt tàn nhẫn, chớp nhoáng cô lấy đâu ra còn dao găm xuyên cho Minh Nhân một phát xong lưỡi dao chưa kịp chạm vào cả người cô đau đớn khổ sở, quả tim như bị ai đó bóp nát.
" Á!! " Lệ Na đau đớn buông bỏ con dao, đưa ánh nhìn về phía Độc Tử Ngạo xong lão nhân này lạnh nhạt quay lưng như kiểu làm không nhìn thấy gì.
' Con bé này đúng là hung dữ, lúc nhỏ có thế đâu? Là ta dạy bảo nó sai cách sao? Đúng là tội nghiệp, mà thôi kệ, nó nay cũng 27 rồi. 27 tuổi vẫn còn trinh thì hơi đánh lo nó ghét đàn ông hử?, sát thủ kiểu gì mà còn trong trắng? Tam Đệ nó không tồi, coi như lần này ta sai đi...tốt cho ngươi cả đấy, có Minh Nhân chăm sóc mai sau ta chết nó cũng có một chỗ để dựa dẫm, haizz. '
Độc Tử Ngạo quay lưng, lưng cong cong với khuôn mặt đầy mệt mỏi, xong miệng lẩm bẩm " Ta già rồi, ta già rồi... "
Trở lại với Lệ Na, nàng ta có khuôn mặt tức tối không thôi, dao không còn thì nàng ta dùng tay, lạnh lùng Lệ Na chọc thẳng hai ngón tay vào mắt Minh Nhân xong chưa làm được gì đã tiếp tục quằn quại đầy đau khổ.
" A...!!! " Lệ Na tàn nhẫn cứng đầu khiến Minh Nhân phì cười, Nữ Nhân này cũng thật độc ác, nàng ta là ghét cay ghét đắng đàn ông đây mà.
" Ăn khống tâm đan rồi còn muốn giết ta? Nông cạn quá đấy, đừng nói là giết ta, cô muốn tự sát cũng không thể, trừ khi ta muốn cô chết. " Minh Nhân vừa nói vừa thể hiện khuôn mặt tàn bạo, Lệ Na cũng là một phen bị dọa nạt.
Trong phút giây Minh Nhân nhận ra, cô gái tên Lệ Na này rất kiệm lời, thậm chí tới tận bây giờ nàng ta cũng là rất lười nói, ngoại trừ những hành động chống cự mang xu hướng bất lực thì hoàn toàn không la hét hay mắng chửi.
Minh Nhân khuôn mặt tà dâm ngón tay xoay xoay sợi tóc của Lệ Na rồi mặt đối mặt khiến nàng ta khinh bỉ quay sang bên, cá nằm trên thớt nàng ta lúc này chỉ đưa ánh mắt cầu xin về phía Độc Tử Ngạo, vẫn mong ông ta niệm tình hai chữ Đồ Đệ này mà cứu nàng ta ra khỏi nanh vuốt của quân lang sói.
Không có hồi đáp, Lệ Na hiện lên đôi mắt cùng khuôn mặt tuyệt vọng, cái cảm giác tức tối uất ức mà chết không được sống chỉ tuổi thân này thật sự cực kỳ đau khổ.
Lệ Na lúc này tuyệt vọng nghĩ về chuyện nhân quả, liệu đây có phải là quả báo khi nàng giết hại quá nhiều mạng người? Nàng ta cầu mong một cái chết xong bây giờ sống không bằng chết, đây liệu có phải là sự trừng phạt...
Lệ Na tuyệt vọng không chống cự khiến Minh Nhân liếc nhìn Độc Tử Ngạo đang loay hoay với bình trà, nhìn thấy Minh Nhân nhìn mình lão cũng ngước đầu lên cất tiếng: " Đồ Đệ, nhìn ta làm gì? "
" Đi đây. "
" Đi đi, nhớ hàng còn tem dễ vỡ. "
Minh Nhân nghe xong xém chút cấm đầu ngã úp mặt, lão già này cũng thật là tàn nhẫn, không niệm xíu tình xưa nào cả, ai đời Phụ Thân lại dâng con gái cho kẻ khác? Minh Nhân nhún vai đầy khó hiểu, giờ thì hắn phải làm gì với nàng ta đây?
---×---
Minh Nhân trở lại phòng với Lệ Na, Độc Tử Ngạo miệng nhấp ngụm trà nhìn ra cửa mà nhớ lại chuyện xưa...
' Lệ Na, ngày tháng sắp tới phải nhờ ngươi rồi... ' Độc Tử Ngạo đang tâm tư thì Minh Nhân chả biết từ lúc nào lướt qua, mắt chớp động Độc Tử Ngạo nhìn hắn rồi phút giây suy nghĩ mà phun sạch ngụm trà vừa mới uống.
" Ngươi! Ngươi yếu sao?! Chưa đủ 60s ngươi đã chạy ra rồi? " Độc Tử Ngạo trợn mắt há mồm chỉ tay về phía Minh Nhân hét lớn.
Minh Nhân vừa đi qua liền gần xanh nổi đầy trán quay lại, nở nụ cười hiền lành hắn lấy ra quả lựu đạn rút kíp quăng về phía Độc Tử Ngạo.
Bùm!!!
Độc Tử Ngạo bất ngờ bị ném lựu đạn cũng là tái xanh mặt mày nhảy cao tới trần nhà rồi đứng im luôn trên đó thở hổn hển.
" Ta đi tắm, lão đúng làm lắm chuyện... " Minh Nhân ngước nhìn Độc Tử Ngạo rồi thở dài đầy mệt mỏi, rẽ trái, rẽ phải hắn tiến vào phòng tắm.
Độc Tử Ngạo lúc này mới nhảy xuống với khuôn mặt đầy nghi hoặc nhìn Minh Nhân.
' Tên Tiểu Tử Thối này chứa cả kho vũ khí trên ngươi sao? Nó đâu có mang Giới Chỉ, lấy từ đâu ra đồ...chẳng lẽ nó cũng là Siêu Phàm Giả? ' Độc Tử Ngạo càng nghĩ mắt càng co giật, nếu thật là Siêu Phàm Giả thì loạn cmnr!! Hóa Cảnh Tông Sư, Siêu Phàm Giả...càng suy nghĩ càng không hiểu Minh Nhân là loại quái thai gì?
---×---
Trở lại với Minh Nhân, hắn lúc này trong nhà tắm với cơ thể chuẩn 8 múi, trên ngực có vết sẹo lớn do Nack để lại, lưng và hai vai thì đầy sẹo, hôm nay bàn tay trái lại có thêm một vết sẹo mới.
Thiên Ý Hồi Nhiên công của Minh Nhân bây giờ đạt cấp độ tối đa, hồi phục vết thương đã đạt tới mức Siêu Tốc xong vết thương thì phục hồi nhưng sẹo thì không. Không có điều gì đáng để lưu tâm, một hai vết sẹo với hắn cũng chả thấm vào đầu, thứ hắn chú ý lúc này là đôi mắt, đôi mắt màu hổ phách đầy sắc lạnh.
Đây không phải đôi mắt của hắn, nó xuất hiện từ lúc nào? Không ai trả lơi dù bây giờ trong đầu hắn bây giờ có nhiều hơn một kẻ.
Bức bối Minh Nhân tay đấm nát tấm kính đầy tàn nhẫn với nắm đấm của bản thân, hắn không vận nội lực để bảo vệ tay nên máu không ngừng rơi rớt. Vết thương lành lại nhưng sẹo thì không, đôi lúc tâm tình hắn không tốt, đây cũng là lý do mà những vết sẹo ngày càng nhiều...rối rắm, hắn không biết đâu mới đích đến sau cùng của mình?
Và rốt cuộc có những gì đang nấp trong cái bóng to lớn đó?
---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---