Chương 41: Mẹ Yên Yên

---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---

Minh Nhân cuối cùng cũng được Yên Yên đưa về tới nhà sau một khoảng thời gian chào hỏi chú thím, nơi đây không sang không nghèo, là một căn nhà cỡ trung tuy nhiên đã nhiều phần không cũ kĩ và bám đầy bụi, nhìn qua liền biết chủ nhân của ngôi nhà này không thường xuyên chăm sóc nó.

Nhìn thấy Minh Nhân đã nhìn ngó, Yên Yên khuôn mặt đỏ lên xấu hổ mà kéo tay hắn lại gần cửa.

" Đừng nhìn nữa, mau lại đây. "

" Ừm... "

Yên Yên đưa tay gõ cửa, không ai trả lời, chờ đợi ít giây nàng tiếp tục gõ cửa, lúc này trong nhà mới có tiếng bước chân.

Cánh cửa mở với sự xuất hiện của một người phụ nữ mủm mỉm, đầu tóc rối bời, ăn mặc xệch xoạc, khuôn mặt ngái ngủ, tay vẫn còn dụi dụi mắt do ánh sáng bên ngoài chiếu thẳng vào căn nhà tối ôm không chút sinh khí này.

Nhìn thấy cảnh này Minh Nhân chợt nhíu mày, Yên Yên khuôn mặt tối đen lại.

" A Bao, tao bảo mày rồi...con gái tao chưa gửi tiền, mày có tới đòi cũng chả có đâu, về đi... "

Yên Yên nghe xong tay siết chặt, người run run bởi cơn tức giận vô hình ập tới, Minh Nhân lúc này cũng hiểu ra cái hoàn cảnh của nàng, Nữ Nhân đáng thương này không có cái gọi là gia đình.

Nhìn thấy khuôn mặt tức giận tột độ của nàng Minh Nhân thở dài, hắn không để tâm gia đình, nơi sinh nàng ra sao, cái hắn để tâm lúc này là nàng ta, nàng ta không phải một cái Nữ Nhân xâu, ngược lại đằng khác xong cũng là cái Hệ Thống tạo ra mối lương duyên này...càng nghĩ hắn càng cảm thấy tội lỗi, chính hắn đã làm khổ cô gái số khổ này.

Tâm tư cắn xé là thế nhưng hắn vẫn giữ khuôn mặt bình thản, tay đưa ra ôm lấy vai Yên Yên.

" Bình tĩnh lại đi... "

Yên Yên phút giây bừng tỉnh, nàng nhìn qua Minh Nhân thì thấy ánh mắt của hắn như đang cố xoa dịu nàng. Cứ tưởng Minh Nhân sẽ thất vọng trầm trọng với tình huống thế này nhưng nàng cuối cùng đã đúng, nàng đã cược đúng, người con trai này sinh ra là để nàng dựa vào.

Minh Nhân chắc hẳn không nhận ra, mọi thứ nàng yêu cầu điều là kiểm tra hắn, kiểm tra xem nàng có nên ở cạnh hắn không, nàng không thông báo với Mẹ mình, cũng như chả kể với hắn về nơi sinh thành của mình ra sao...tất cả là để xem hắn có chịu nổi và chấp nhận nàng không, dù rằng có đôi chút ngoài ý muốn nhưng nàng giờ đây đã có câu trả lời.

" Mẹ, là con. "

Yên Yên đôi mắt lạnh nhạt, giọng nói vô cảm nàng gọi, nàng biết Mẹ mình mê cờ bạc, xong nhiều lần lừa Nàng kiếm tiền để bà có tiền đi đánh bạc mới đây thôi còn lừa nàng thót tim khi gửi bệnh án trở nặng để nàng xém chút vấn thân vào đêm tối sắc dục thâu đêm.

Nàng bây giờ không biết nên hận hay nên vui, khi chính bà phá hủy mọi thứ...khi mọi thứ bế tắc thì nàng tìm được Minh Nhân, giờ thì nên cảm ơn hay ghét bỏ bà nàng thật không thể nghĩ ra.

" H-Hả? Hả? Yên Yên, con về rồi sao~! "

Mắt mở to, Mẹ Yên Yên khuôn mặt ngái ngủ chuyển sang hiền dịu rồi mừng rỡ ôm lấy nàng, nụ cười giả dối của bà khiến Minh Nhân có chút khó chịu khi hắn chưa kịp đăng ký độc quyền nụ cười này.

" Được rồi Mẹ, đừng ôm nữa...con thấy ngạt thở rồi. "

Yên Yên lạnh nhạt.

" Hả? Ờ, ờ...cậu này là ai đấy? "

Mẹ Yên Yên liếc nhìn Minh Nhân với đôi mắt đánh giá rồi sáng lên khi nhìn thấy hắn ăn mặc sang trọng, tay đeo đồng hồ đắc giá.

" Anh ấy là bạn Trai con. "

" Bạn Trai!! "

Mẹ Yên Yên cười tươi rói giọng mừng rỡ như thế vừa trúng số, quay sang nhìn Minh Nhân với đôi mắt ($$).

" Bạn trai Yên Yên sao? Cao ráo, đẹp trai nhỉ? Bác là Mẹ của Yên Yên, không biết cháu gia cảnh ra sao? "

Mẹ Yên Yên cầm tay Minh Nhân thân thiết hỏi, bà nhìn hắn thì ít vuốt ve cái đồng hồ trên tay hắn thì nhiều, bản chất hám của lộ ra khiến Minh Nhân muốn dùng khăn che mũi lại vì quá nồng, xong cũng cố nở nụ cười méo mó.

Chưa kịp nói lời nào Yên Yên giật tay bà khỏi tay Minh Nhân rồi trừng mắt.

" Mẹ làm gì thế? Anh ấy cũng chỉ là một người bình thường thôi, không gia cảnh, không có gì đặc biệt. "

Yên Yên nói xong trực tiếp khiến Mẹ Yên Yên xụ mặt đầy thất vọng, đôi mắt ánh sao của bà biến mất với cái tặc lưỡi nhìn Minh Nhân.

" Xì, tốn thời gian. Đừng phí công, con gái tôi cành vàng lá ngọc, không phải đại gia thì đừng có mơ tưởng lấy nó, vậy đi. "

Mẹ Yên Yên đi vào trong với khuôn mặt không quan tâm, cánh cửa mở phòng ngủ đóng ầm lại như thể hiện thái độ bực bội và muốn tiễn khách.

Nhìn thấy Mẹ mình như thế Yên Yên là cực kì khó chịu, nàng ta uất ức tới nổi hai mắt đỏ oe, ướt át như thể sắp khóc tới nơi.

Minh Nhân nhìn nàng cũng là thương tâm không nguôi, hắn tưởng hắn đã bất hạnh không ngờ nàng lại bất hạnh hơn.

Kẻ không có gia đình là sự cô đơn.

Kẻ có gia đình mà như không có là một sự bất hạnh.

Minh Nhân biết nàng muốn khóc nên nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, Yên Yên cứ thế mà khóc lên nức nở, khóc đầy uất ức...nàng bao lâu không có một người đáng tin cậy để dựa vào rồi, Minh Nhân càng lúc càng thương tâm.

" Đừng khóc, anh chả phải bảo là sẽ không vứt bỏ em dù có ra sao rồi ư? Ngoan ngoãn, khóc sưng mắt cũng chả được lợi ích gì, xấu đi đấy. "

Yên Yên khóc lớn, nàng sụp đổ trong lòng Minh Nhân, từ khi mất cha nàng đã mấy khi được như thế này? Câu hỏi trong đầu là tại sao? Tại sao Mẹ nàng lại thay đổi nhanh tới thế??

Đúng lúc Yên Yên níu chặt lấy cổ áo Minh Nhân mà khóc thì một thân ảnh khác đi qua, người này cũng là một người phụ nữ mũm mĩm, nhìn thấy Yên Yên khóc lớn người phụ nữ liền tiến tới vỗ vai Minh Nhân.

Quay lại, Minh Nhân nhìn thấy khuôn mặt xa lạ nhưng Yên Yên thì mở to đôi mắt rồi ôm chầm lấy nàng.

" Thím Tư...huhu... "

" Yên Yên đừng khóc, ta đã bảo con đừng về thăm người phụ nữ này rồi sao? Thật tình...cô ta còn định hành hạ con bé tới khi nào thì mới hả dạ vậy. "

Người phụ nữ được gọi Thím Tư vỗ vỗ lưng Yên Yên với đôi mắt tức giận nhìn vào trong nhà, chớp mắt Minh Nhân có chút nhầm lẫn đây mới là Mẹ của Yên Yên.

Nhìn vào nhà xong người phụ nữ nhìn sang Minh Nhân nở nụ cười dịu, Minh Nhân lúc này khuôn mặt đầy chấm hỏi, Chú Tư Thím Tư nghe qua liền biết bà cô này là Vợ của người kia, xong vì sao lại nhìn hắn cười??

" Yên Yên...bạn trai cháu sao? "

---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---