Chương 40: Chú Tư Thần Bí

---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---

Bị vây quanh bởi hơn 10 tên côn đồ khiến Minh Nhân tâm tư trở nên vô cùng lạnh lẽo, đôi mắt hiện tia tàn nhẫn, không thân không thích hắn cũng chả rảnh rang mà quan tâm tới bọn này nhưng đã nhắm vào hắn thì hôm nay là ngày cuối cùng bọn chúng có thể nhìn thấy ánh sáng.

Minh Nhân động sát tâm vô danh tiểu tốt nào nhận ra, nếu biết Minh Nhân là Võ Giả e là đã sớm chạy cấm đầu để giữ mạng, Võ Giả cao ngạo đã số đến từ Danh Môn Đại Phái, giết người như cơm bữa, họ chính là một cái Bá Đạo ở thế giới này làm sóng làm gió mà tới Chính Phủ cũng không dám quản.

" Nhóc Con! Mày được lắm! Lão Tử để mắt tới con điếm bên cạnh đã là phục phận của nó, mày còn giở trò bênh vực? Sao? Chịu chi 1 triệu cho bọn tao lại không dám chi 1 triệu để tìm con điếm khác? "

Kẻ bị Minh Nhân ném đứng vậy hùng hổ tiến lại nói, mỗi bước chân mỗi lời nói của kẻ này điều cực kì khó nghe và ngày một đưa hắn tới ngưỡng cửa của Địa Ngục.

Minh Nhân vố đã tâm tính không tốt, nay tâm tình của hắn lại bị chọc ngoáy, nổi điên là việc khó tránh khỏi, nhìn xuống Yên Yên, cô gái nhỏ nhắn với khuôn mặt lo lắng đang nhìn hắn.

Nàng đang hối hận, đáng lý ra nàng không nên dẫn hắn về nhà, đây cũng là lý do mà nàng từ khi lên Hiên Nhiên Thành học tập rất ít khi quay trở lại nơi này bởi nó đang dần trở nên tăm tối và thối nát, Mẹ nàng là lý do duy nhất khiến nàng có ý định quay về đầy dù rằng, nàng cũng chả muốn gặp lại người này...

" Yên Yên... "

" Vâng? "

" Sợ máu thì nhắm mắt lại đi. "

" Máu? Minh Nhân, anh định... "

Yên Yên ngẩn ngơ, Minh Nhân lúc này hoàn toàn không có tâm tình giải thích, nàng phản ứng chậm chạp với vấn đề nên hắn tự dùng tay mình che mắt nàng lại.

Yên Yên bất ngờ bị Minh Nhân che mắt có đôi phần ngạc nhiên, cô vốn là đang lo sợ, Minh Nhân như thế thì giải quyết làm sao? Xong cô lại luôn có cảm giác an toàn khi ở cạnh hắn, tin rằng hắn vẫn sẽ bảo vệ được cô.

' Bàn tay của Minh Nhân...lớn thật. '

Yên Yên bình lặng, Minh Nhân ngược lại, hắn lúc này như cơn sóng dữ ập vào bờ, cả người bốc lên nguồn khí màu trắng xám.

" Tên oắt con này định giở trò gì thế? "

" Kệ hắn, chém nó tàn phế con điếm này tối nay anh em ta thưởng thức!? "

" He he~ "

" Được. "

" Trăn trói xong chưa? Xong rồi, Chết. " ( Minh Nhân )

Minh Nhân nở nụ cười tàn độc, tay đưa ra hút lấy kẻ bị hắn ném đi lúc đâu, kẻ này bật thình lình cơ thể mất kiểm soát liền trợn mắt há mồm trước khi cái cổ họng bị Minh Nhân bẻ gãy lọi.

Một mảnh tĩnh mịch, đám côn đồ lặng như tờ, tâm sợ hãi tới lạnh lẽo, cả đám vừa phát hiện bản thân vừa chọc vào một thức không nên chọc, khuôn mặt sợ hãi quét vào nhau.

Ai cũng như, khuôn mặt tất cả điều sợ hãi, kẻ trước mắt quái dị, chớp mắt liền giết một người...cảm giác không lành tất cả liền buông bỏ gậy gộc, mã tấu mà bỏ chạy.

" Chạy! Mau chạy! "

" Gặp Ma rồi chạy mau!? "

Nhìn một mảnh sợ hãi Minh Nhân nhếch mép cười rồi, bàn tay cong lại thành hình lợi trảo, Nội Lực của hắn tản ra khắp nơi hóa thành những sợi chỉ nhỏ quấn lấy gậy gộc mã tấu mà đám người bỏ lại, Minh Nhân mắt lóe lên tia lãnh khóc nắm chặt bàn tay lại.

" A! "

" AH! "

" K-Khôngggg!!! "

" C...ứu! Mạng...! "

Vật trả về chủ, chớp mắt hơn 9 cổ thi thế bị xuyên giữa người, máu me bê bết, một mảnh lạnh lẽo toàn mùi máu tanh, phút chốc vô số tiếng đóng chặt cửa vang vọng, nhưng khán giả giờ đây sợ hãi mà khóa chặt cửa trán lấm tấm mồ hôi tâm lẩm bẩm bản thân chưa nhìn thấy gì.

Minh Nhân cười nhạt, tay từ cửa hàng lấy ra 10 tấm Hỏa Phù phi lên 10 cổ thi thể đốt bọn chúng thành tro bụi, xong cuối cùng cát bụi vẫn về với cát bụi.

Bỏ tay ra, Minh Nhân liếc nhìn Yên Yên, nàng lúc này đôi mắt chớp động nhìn hắn, tò mò nàng nửa muốn hơi xong nửa lại chẳng muốn. Hắn không định nói nàng biết thì nàng cũng không hỏi làm gì? Dù mắt bị hắn che lại nhưng tai nàng vẫn nghe thấy, đám người này e là đã sớm không còn tồn tại trên thế gian, qua đây nàng cũng phần nào nhìn thấy bản chất tàn nhẫn của Minh Nhân, hắn xem trọng nàng cũng coi là may mắn, hắn chán ghét nàng liền là cái Nữ Nhân xui xẻo nhất.

" Minh Nhân, anh không định nói với em điều gì sao? "

" Hử? Điều gì? "

" Đồ không hiểu phong tình, đã tỏa ra ngầu như thế thì ít nhất cũng phát biểu vài câu đi chứ? "

" Thôi cho anh xin, kêu anh ăn em còn dễ hơn đấy. "

" Đầu óc đen tối, chả hiểu sao em lại thích kẻ như anh. "

" Chắc tại hàng dài. "

" Còn nói nữa? Có tin em đánh anh không?! "

" Đừng, đừng, đau lắm đấy chứ đùa? Hung dữ với anh làm gì? Ít ra cũng thục nữ hôn anh để trả công anh hùng cứu mỹ nhân đã chứ? "

" Không cần thiết! "

" Tại sao? "

" Nghĩa vụ của anh mà bắt em trả công là hửm? "

" Chưa gì đã ngang như cua kiểu này? Không được, anh đổi ý rồi! Không lấy em nữa! "

" Anh dám?? "

" Đừng đuổi, quân tử động khẩu không động thủ a! "

" Em nào phải quân tử? Con gái thì quân tử kiểu gì!? Mau đứng lại cho em!! "

---×---

Minh Nhân và Yên Yên vui đùa chả bao lâu họ cũng tới được nơi cần tới, Nhà của Mẹ Yên Yên vậy mà lại nằm trên con đường thông ra chợ, từ phía cửa chợ đi vào có lẽ xa nên Yên Yên đã dẫn hắn đi con đường tắt lúc nãy để tiết kiệm thời gian.

Chưa tới nhà nhưng Yên Yên lại gặp được người quen, người này là một cái trung niên mập mạp, đôi mắt sắc lạnh người này lướt qua Minh Nhân.

Người đàn ông mập mạp to lớn này được Yên Yên gọi là Chú Tư, một người bán và xẻ thịt heo, khác với Minh Nhân, đôi mắt người này nhìn Yên Yên có vẻ dịu nhẹ và rất ra dáng bậc trưởng bối.

" Chú Tư, Thím tư  dạo này thế nào, có khỏe không? "

" Vợ ta vẫn khỏe, con cháu thế nào? Học hành vẫn ổn chứ? "

" Vâng cháu vẫn ổn, hôm nay sẵn có ngày nghỉ nên cháu đưa bạn trai về ra mắt Mẹ. "

" Ồ? Tiểu cô nương nhà ta biết yêu rồi? "

Yên Yên nhìn sang Minh Nhân, hiểu ý hắn tiến tới cúi chào người này như bậc trưởng bối trong nhà.

" Chú Tư, lần đầu gặp mặt. "

" Tiểu Tử không tồi, rất lễ phép. "

Người này liếc nhìn Minh Nhân cười lớn, đôi mắt cũng giãn ra hơn, nhẹ vỗ vai Minh Nhân một cái rồi Chú Tư này liền khựng người trợn mắt ngạc nhiên nhìn Yên Yên rồi nhìn sang Minh Nhân.

" Yên Yên, cháu tìm được một con  Rồng a. "

Chú Tư khuôn mặt lém lỉnh kéo Yên Yên lại nói nhỏ, nói xong liền bỏ đi, từ đầu tới cuối người này luôn vác trên vai một con lợn, nhìn qua cũng gần 200kg mà vẫn cử động bình thường trán còn chả có xíu mồ hôi, không cần nói cũng biết không phải người thường.

Yên Yên nhìn bóng lưng Chú Tư phức dạng rồi nhìn sang Minh Nhân, bắt gặp thấy ánh mắt của cô Minh Nhân cười rồi nâng vai ngụ ý 'đừng có hỏi ta '.

---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---