---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---
Minh Nhân sau một màn ngẩn ngơ, ta là ai, đây là đâu thì được Thím Tư đưa về nhà. Được bà cô này kể lại hắn cũng là hiểu được phần nào, Yên Yên và người phụ nữ kia thực ra không cùng huyết thống, Ba Yên Yên là một gã đàn ông ngu ngốc khi lấy nhầm người phụ nữ này.
Sau khi ông ta chết một cách ly kỳ thì Yên Yên sống những mảnh ngày bất hạnh, ăn uống không điều độ khiến nàng gầy gò, đôi lúc bị đòn roi, người cho Yên Yên nương tựa mấy năm dài đằng đẵng ấy là Thím Tư đây.
Nghe xong Minh Nhân ngẩn ngơ...
' Yên Yên vậy mà còn vì người phụ nữ này làm không ít việc, thật Ngu Ngốc. '
Minh Nhân nhìn sang Yên Yên, nàng cúi đầu với đôi môi run rẩy...
" Đừng nhìn em như vậy, em biết anh đang nghĩ gì nhưng...em đã hứa với Ba, dù thế nào vẫn phải giúp đỡ...Mẹ. "
Minh Nhân nghe xong liền thở dài, tiếng Mẹ này của nàng sao mà miễn cưỡng, nàng thật ra cũng không vui vẻ, không muốn có người Mẹ như thế.
Vì một lời hứa, vì một lời hứa nàng bất chấp, Minh Nhân càng lúc càng muốn tạo điểm nhấn a, muốn cho nàng bất chấp đau khổ vì hắn dễ sợ xong lại sợ ngày nào đó hắn phải hối hận nên thôi, dẹp luôn cái lối suy nghĩ tà ác đó đi.
" Nhưng mà nói gì thì nói ta không ngờ con bé lại nhanh quyết định người đàn ông cho đời mình như thế? Trong dáng vẻ cậu thế này chắc không phải một kẻ phụ bạc đâu nhỉ? "
Ngươi phụ nữ tên Thím Tư cười như không cười đôi mắt liếc qua khiến Minh Nhân lạnh sống lưng, miệng đang uống tách trà liền phun ngược ra ngoài.
" Phụt!! Khụ...khụ! "
Yên Yên nhìn thấy Minh Nhân phản ứng với khuôn mặt khó xử liền kéo tay Thím Tư của nàng nũng nịu.
" Thím Tư~! Người làm gì vậy, dọa anh ấy chạy mất thì phải tính sao? "
" Con đó~ lúc nào cũng để ta lo lắng, chưa gì đã bênh nó như vậy rồi về sau chịu thiệt thòi nha con. "
" Anh ấy dám~? "
Yên Yên đưa nắm đấm lên nhìn Minh Nhân, hắn nhăn nhó khuôn mặt đưa tay tránh né ánh nhìn của nàng rồi đùa cợt.
" Được, được, bà cô của tôi ơi~! Bỏ tay xuống, bỏ tay xuống, em đấm đau lắm chứ đùa gì? Mắt còn sưng đây nè. "
" Hừm. Thím Tư thấy thế nào, con lần này trước là để anh ấy gặp mặt...Mẹ. Sau là ra mắt với Thím đó, lúc nãy con cũng có gặp Chú Tư ngoài rồi~ "
" Còn việc ta dặn dò con lúc trước thì sao? "
" Đã làm theo rồi...chỉ là, chỉ là... "
Yên Yên ấp úng, hai ngón trỏ chỉ chỉ vào nhau. Nhìn thấy bộ điệu này của nàng Thím Tư chợt nhíu mày, Minh Nhân cũng vô tình nhìn thấy cái nhíu mày này của Thím Tư.
Thở dài, Thím Tư xoa xoa đầu Yên Yên, tay đưa cho nàng bình trà rồi hướng tay về phía phòng bếp ở cuối nhà.
" Con đi pha cho Thím ấm trà, Thím muốn nói chuyện với Minh Nhân một chút. "
" Ừm... "
Yên Yên phút giây xụ mặt như đứa trẻ mắc lỗi, nàng liếc Minh Nhân cái đầy khả nghi rồi đi vào trong.
Giờ chỉ còn lại Minh Nhân và Thím Tư, bầu không khí có chút yên tĩnh, Minh Nhân tâm vẫn bình lặng nhìn người trước mặt xem rốt cuộc muốn làm gì?
" Cậu bao nhiêu tuổi? "
" 17 sắp 18. "
" Đúng là một tiểu quái vật a, Thiên Ý Môn từ bao giờ có nhân tài như cậu? Con thả ra để quyến rũ con gái nuôi của ta? "
" Tôi không phải người của Thiên Ý Môn, công pháp chỉ là mua lại học thôi. "
Minh Nhân giọng nhạt đi, tách trà trong tay cũng nhạt dần, không còn vị đắng chát của nó nữa.
" Ồ? Thú vị như vậy? Vậy rốt cuộc Vi Sư của cậu là ai? "
" Không có, tất cả là tự thân vận động. "
" Haha! Thú vị như vậy? Mà sao cũng được, cậu không muốn nói ta cũng không hỏi thêm. Cậu là Võ Giả nên ta cũng sẽ kiểm tra cậu theo cách Võ Giả, con gái nuôi ta đơn thuần dễ dụ thì người làm Mẹ như ta phải nghiêm khắc kiểm tra cậu. "
Nói xong, Thím Tư chân Nội Lực giẫm mạnh xuống đất đẩy chiếc bàn bay lên không, Minh Nhân lúc này mặt đối mặt với Thím Tư, bà cô này vậy mà là Võ Giả thậm chí là một thân Võ Công, tay vận Nội Lực bà ta chưởng tới.
Minh Nhân tay vẫn cầm tách trà, đôi mắt chớp động trở tay hắn cũng một chưởng đánh ra mà không ngần ngại so Nội Lực với bà cô này.
Chưởng không hề chạm nhau nhưng Nội Lực hóa thành hai nguồn khí thì liên tục va chạm vào nhau, Thím Tư phút giây thể hiện nội lực cường đại hoàn toàn không thua kém Minh Nhân, nội lực của bà có màu đỏ tươi như máu.
Minh Nhân hướng ngược lại cũng hoàn toàn không lép vế, Nội Lực của hắn vẫn là một màu trắng xám chết chóc.
-Uỳnh!!!
Nội lực khuếch đại tạo ra tiếng kêu lớn, vật dụng xung quanh bắt đầu rung động dữ dội, trước khi mọi thứ trở nên khó kiểm soát Minh Nhân và Thím Tư thu tay lại.
Mọi thứ trở lại bình thường, chiếc bàn rơi xuống lập tức được Thím Tư dùng nội lực đặt xuống nhẹ nhàng.
" Đúng là Long a, xém chút ta còn tưởng Trùng đấy, cậu đạt chuẩn rồi. Dù Võ Công có giỏi thì cậu có đối tốt với Yên Yên không ta vẫn là phải kiểm tra lại... "
Thím Tư dừng lại, đúng lúc Yên Yên trong bếp chạy ra.
" Thím Tư, có việc gì thế? Con nghe thấy tiếng ồn? "
" Không gì, Thím lỡ tay làm rơi tách trà thôi. "
Yên Yên nhìn xuống phía cạnh chân bàn, quả thật là có một tách trà vỡ, nhìn sang Minh Nhân, nàng cũng nhìn thấy hắn khuôn mặt bình thản, xong chính cái bình thản của hắn mà nàng biết có việc xảy ra.
Dù biết hai người giấu nàng việc gì đó nhưng cũng là không hỏi, nhặt tách trà vỡ nàng tiến trở lại phòng bếp.
Bóng Yên Yên vừa phức dạng, Minh Nhân liền mở miệng hỏi.
" Tôi lúc đầu vẫn luôn thắc mắc, bà Võ Công như thế tại sao lại để cô ấy làm một thiếu nữ bình thường? "
" Nó nói muốn làm người bình thường. Ta là không thể ép, con gái lớn rồi cũng phải vấp ngã hai ba lần thì mới lớn khôn được. "
Lời nói thâm ý khiến Minh Nhân nhíu mày, hai ba lần vấp ngã này chính là vì người phụ nữ kia mà bán thân, bị kẻ khác ức hiếp xong mới chịu sáng mắt, Minh Nhân nhìn lại người phụ nữ này không tốt như vẻ bề ngoài, ngược lại rất tàn nhẫn.
" Thế nào? Cậu thương tâm rồi? "
" Thương tâm? Haha... "
Minh Nhân bật cười khiến Thím Tư nhíu chặt mày, nụ cười này của hắn là vô cùng Tà Ác.
" Đây là cách giáo dục của Mẹ nuôi a? Ta cũng rất thích đó, xong bây giờ nàng ta có ta rồi có phải là không nên có người Mẹ nuôi này nữa không? "
---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---×---