---×---
Minh Nhân được hai nam cảnh sát đưa về đồn với tâm trạng thong dong đến khó chịu, quan sát hắn trên suốt đoạn đường hai nam cảnh sát không khỏi bàng hoàng trước thái độ nhởn nhơ của hắn, liệu giới trẻ thời nay điều như thế? Điều không biết sợ là gì? Trong hắn cũng chỉ 18~19 tuổi nhưng tâm tính thế này liệu may sao là kỳ tài cho đất nước hay một cái đại gian ác?
Tâm tư của hai nam cảnh sát cũng viết rõ lên mặt, Minh Nhân cũng là nhận thấy hai nam cảnh sát này đang đánh giá hắn nên cũng để yên cho họ tâm lý học đoán già đoán non, tâm lý của một cách nhân không phải muốn đoán là có thể đoán trúng.
Câu nói 9 người 10 ý cũng không phải chỉ nói mỗi kẻ một ý mà còn để nói trong 10 kẻ có một kẻ đặc biệt hai ý kiến, liên quan? Tất nhiên là liên quan, điều này nói lên sự phức tạp của tâm lý con người, có thể thế này nhưng cũng có thể thế khác, có thể một ý nhưng cũng có thể hai ý.
Chuyến xe cuối cùng cũng dừng lại ở cạnh trung tâm thành phố Hiên Nhiên, một tòa nhà lớn đây đích thị là miêu tả của Minh Nhân vào lúc này, chả biết từ bao giờ hắn chả còn cái cảm giác hứng khởi hay quá đổi ngạc nhiên nữa.
Hắn phát hiện bản thân đang lười ra, lười từ tính cách đến cả suy nghĩ, thoái hóa từ nhân cách đến con người, sau cùng thì hắn lại nhìn nhân loại chỉ với nữa con mắt, càng nhìn càng thấy chán ghét.
Tâm tư không ổn định khiến hắn nhìn vào không vừa ý liền muốn giết, hắn cũng là mang cảm xúc này đến đây, cảm xúc của một kẻ sát nhân tâm thần đến với đồn cảnh sát cũng là quá hợp lý đi chứ.
Bước vào bên trong, sự tấp nập và bận rộn khiến tâm hắn càng thêm lạnh nhạt, hắn ghét bầu không khí này, cái bầu không khí ồn ào bởi tiếng nói chuyện, tiếng gõ bàn phím máy tình cùng khuôn mặt cau có nhăn nhó của một số cá nhân.
Bầu không khí công sở nhưng đây là đồn cảnh sát, đáng lẽ phải uy nghiêm và cứng ngắc mới phải, nó ồn như thế cũng là một sự biểu thị...thành phố Hiên Nhiên, thối nát.
Khi ai đó kịp nhận ra, cái thế giới mà họ đang sống tràn lan lũ tội phạm giết người cướp của, cướp bóc hãm hiếp, khủng bố sát nhân, xong nhưng kẻ thực thi công lý lại quá yếu ớt và bất lực bởi thứ gọi là tiền thì...kẻ thực thi công lý, kẻ được người đời ca tụng là những Anh Hùng cũng chỉ là kẻ làm công ăn lương bình thường. Khác biệt duy nhất ở đây là họ có quyền sử dụng súng hợp pháp và được quyền bóp cò với những cái lý do chính đáng.
---×---
Minh Nhân được hai nam cảnh sát đưa tới một căn phòng, nơi đây sớm đã có thêm vài kẻ đợi sẵn.
Nhìn qua Minh Nhân liền hiểu kẻ nào chơi trò cảnh sát với hắn, hai tên đi theo Lý Nhu hôm đó, nhìn qua bọn hai tên lúc này có vẻ thảm hại khi tay bó chân băng, ngồi xe lăn, đầu quấn vải trắng.
" Cha! Chính Nó! Nó là kẻ đã đánh con!? "
" Chính Nó! Cha mau cho họ tống Nó vào tù, con muốn Nó trả giá!! "
Hai cái thiếu niên nhìn qua người đàn ông trung niên khóc lóc rên rỉ, hai kẻ này tên Đổng Niên và Đông Giang.
Nhìn lại người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng, thân hình gầy gò, tau đeo nhiều vàng bạc và trang sức sang trong, khuôn mặt nhìn qua là kẻ nhỏ mọn với cái mũ nhọn làm điểm nhấn, kẻ này tên Đổng Du.
" Mày là Minh Nhân? Thằng nghèo hèn, hạ đẳng như mày dám đánh con Trai của Đổng Du tao? "
Giọng gầm gừ như thú hoang, kẻ giọng khàn khàn khó nghe cất tiếng.
Minh Nhân hướng đối diện cũng là một phen nghe không loạt tai, khuôn mặt hiện vẻ khinh bỉ đưa tay lên tai ngoáy ngoáy, đứng bên cạnh hai nam cảnh sát cũng là nhìn tên lắm của hống hách này không vừa mắt.
Hạ đẳng? Thượng đẳng? Nói ra liền biết phân biệt đối xử. Nhưng rồi sao? Phân biệt đối xử? Nói thật hay thật là một người văn minh hiểu biết, kẻ hiểu biết là kẻ không phân biệt đối xử? Xàm, làm gì có kẻ không phân biệt đối xử khi trong suy nghĩ của từng kẻ điều mong muốn bản thân phải hơn người, không phân biệt chẳng qua là họ đang ở vị thế không thể nói ra câu Tao Giàu Hơn Mày mà thôi. Con người dễ sa ngã và thích ùa theo số đông, giàu đổi bạn sang đổi vợ, đạo lý chỉ là cái lý do biện minh mà thôi...
" Lùng bùng hết cả lỗ tai, hai người gọi tôi đến để nghe tên này lèm bèm hử? "
Minh Nhân nhìn sang hai nam cảnh sát, chợt bừng tỉnh, hai viên cảnh sát đưa Minh Nhân vào một căn phòng trống để hỏi việc.
Trong lúc lướt qua Đổng Du, Minh Nhân nở nụ cười chăm chọc khiến tên này hai mắt đỏ ngầu giận dữ.
' Nghé con! Đời này mày đừng mong bước chân ra khỏi cảnh tù tội. '
Đổng Du trừng mắt đầy sự tàn nhẫn và độc ác.
Đánh nhau gây thương tích đây cũng phải việc gì lạ lùng, hằng ngày nơi đây tiếp quản và xử lý hơn trăm vụ, xong vì đây liên quan tới con cháu Gia Thế nên sự việc của Minh Nhân là đặc biệt nghiêm trọng.
" Tên? "
" Minh Nhân. "
" Tuổi? "
" 17, 15 ngày nữa 18. "
" Ngày tháng năm sinh? "
" Ngày 13 tháng 6, nằm 25xx. "
" Hôm qua, ngày 15 tháng 4 lúc 12h30' cậu đi đâu làm gì? "
Minh Nhân thở dài, liếc nhìn hai nam cảnh sát ngồi phía đối diện.
" Hỏi cung luôn đấy? Rốt cuộc thì tố tôi đánh nhau hay là giết người? "
Hai nam cảnh sát nhìn nhau rồi nhìn lại Minh Nhân.
" Hợp tác một chút, chúng tôi là đang tốt cho cậu, tên Đổng Du đó là quen biết rộng, hắn đưa cậu tới đồn cảnh sát là muốn cậu có vào không ra. Cậu không cũng cấp lời khai lát nữa chúng tôi cũng không thể giúp cậu. "
Minh Nhân đưa tay vuốt mặt đầy mệt mỏi, úp mặt xuống bàn hắn nở nụ cười thích thú.
' Thời buổi này tiền đôi khi không muốn nổi lòng người nhỉ? Hay là tên kia bị ghét quá! '
" Tôi hỏi này? Hai ngươi không nhận tiền của tên kia hử? Việc nhẹ lương cao đè tôi ra đánh một trận rồi cho cái lời khải nhận tôi bắt tôi ký vào không phải xong rồi sao? "
Hai nam cảnh sát lần nữa nhìn nhau rồi bật cười thanh tiếng.
" Nhóc con cũng biết chuyện gớm! Việc nhóc nói thật sự sẽ xảy ra, ở nơi khác không phải nơi này a, Cục Trưởng ở đây không phải là một người mà đám Gia Thế có thể động vào. "
" Cục Trưởng của các anh thú vị như thế, tôi cũng nghĩ là các anh nên đi cảm ơn ông ta a. "
Minh Nhân cười lạnh, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn khiến tách đôi rồi đổ ầm xuống sàn.
Một mảnh tỉnh lặng, hai nam cảnh sát khuôn mặt ngơ ngác rồi chuyển sang tái xanh. Việc này càng lúc càng vượt xa tầm giải quyết của họ, đồn cảnh sát không thiếu người, không thiếu cao thủ nhưng kẻ một ngón tay khẽ gõ tách đôi tấm bàn với chất liệu làm bằng thiết thì không có.
---×---