---×---
[ Bạn đã sủng hạnh Tuyết Nhiên và Minh Nghi trong 6h! ]
[ Thưởng: 99 điểm Dục Vọng ]
[ Thưởng: 99 điểm Chiến Lực ]
[ Bạn đã học được Tư Thế tình dục mới! ]
[ Skill Tình Dục: Cưỡi Ngựa Ngắm Hoa. ]
[ Skill Tình Dục: Tiên Ông Trồng Củ Cải. ]
[ Skill Tình Dục: Threesome. ]
[ Mở Khóa Thành Tựu: Threesome! ]
[ Chiến Lực +100 ]
[ Điểm Dục Vọng +100 ]
---×---
Minh Nhân sớm đã tỉnh lại, tinh thần cũng có chút cải thiện, hiện tại hắn đang đảm đang mà xào nấu làm đồ ăn trong bếp.
Trong lúc xào nấu những dòng suy nghĩ cứ liên tục chạy qua, chỉ đêm qua thôi đã khiến hắn tỉnh ngộ, không thể mãi như thế này được.
Hắn cần thay đổi.
Cây muốn lặng nhưng gió chẳng ngừng, những người phụ nữ của hắn quá yếu ớt trước nanh sói của kẻ thù, hắn không phải lúc nào cũng có thể bảo vệ họ.
Hắn đã từng muốn bình yên, muốn sống một cuộc đời bình lặng như ba mẹ hắn đã muốn. Đã từng có thứ gì quan trọng? Không, không có, những thứ quan trọng điều lần lượt bỏ hắn mà đi, trong khi hắn cố dìm bản thân mình xuống đáy biển thì lực Archimedes lại đẩy hắn lên.
Giờ đây hắn đã có những thứ quan trọng hay đúng hơn hắn đã tự tạo cho mình thứ quan trọng thì hắn mới hiểu ra việc bảo vệ những thứ quan trọng với mình khó tới mức nào.
Khi Thế Giới ngoài kia quá rộng lớn thì hắn lại quá nhỏ bé, hắn không muốn hai người thân yêu của mình có chung kết cuộc như Ba Mẹ mình...hắn phải thay đổi họ, sự yếu ớt của một Nữ Nhân bình thường là không cần thiết.
Rồi một mai kẻ thù ngày một nhiều, khi thanh kiếm trên tay vỡ nát, khi hắn gục ngã giữa chiến trường thì hắn vẫn mong họ có thể sống tiếp...tội lỗi này cứ để hắn gánh vác, là hắn đã thay đổi cuộc đời họ, là hắn kéo họ vào vòng xoáy của định mệnh.
Tắt bếp, Minh Nhân ngồi xuống bàn với đôi tay lướt quanh Cửa Hàng Hệ Thống. Hắn có sức mạnh, hắn có đầy đủ quyền năng nhưng chưa bao giờ hắn muốn sử dụng nó.
[ Hỗn Độn Thần Quyết (Cải biến): Nhập Môn Tu Chân Giả, học xong sẽ có thể hấp thụ linh khí của trời đất bước chân vào con đường Tu Đạo. ]
[ Giá: 5000 điểm Dục vọng ]
Minh Nhân mắt khẽ động tay đưa lên xoa cằm, tâm tư suy nghĩ.
' Hệ Thống. '
[ Tận Thế hay sao mà ngươi gọi ta thế? ]
' Hai người họ có sử dụng được nó không? '
[ Được. Nhưng phải mất phí~ ]
' Bao Nhiêu? '
[ 500 điểm mỗi người. ]
Minh Nhân không hỏi gì thêm, đôi mắt liếc nhìn sang cánh cửa, đúng lúc Minh Nghi và Tuyết Nhiên mệt mỏi đi ra.
" Thơm quá~! Là anh làm sao? "
Minh Nghi tung tăng chạy tới bàn ăn, đôi mắt chớp động rồi ôm lấy Minh Nhân từ phía sau ghế nói.
" Minh Nhân, chào buổi sáng. "
" Chào buổi sáng. "
Tuyết Nhiên nhìn Minh Nhân cười dịu dàng nói, xong nàng cũng ngồi xuống cạnh hắn.
Bầu không khí có chút yên lặng, Minh Nghi và Tuyết Nhiên liếc nhìn Minh Nhân, hắn lúc này là đang nhìn vào Hệ Thống hoàn toàn không chú ý tới hai nàng ta.
" Minh Nhân, sao thế? "
Tuyết Nhiên khuôn mặt lo lắng hỏi.
" À, ờ...có hai thứ ta muốn giao cho hai người. "
Minh Nhân tay từ rương lấy ra hai quyển Hỗn Độn Thần Quyết và hai Tấm Thẻ Ngân Hàng đặt lên bàn.
" Oa~~ Thẻ Ngân Hàng! Anh Minh Nhân, anh lấy từ đâu ra thế? Lúc nãy trong tay anh có gì đâu? "
Minh Nghi cầm tấm thẻ lên thích thú hỏi.
" Ảo thuật đấy, muốn học không? "
Minh Nhân tay chống cằm nhìn Minh Nghi với nụ cười nham hiểm.
" Muốn, Anh chỉ em đi! "
" Không chỉ. "
" A! Đồ keo kiệt, hứ! "
" Rốt cuộc đây là thứ gì? " ( Tuyết Nhiên )
Tuyết Nhiên tò mò cầm quyển sách lên hỏi, nhìn sang Minh Nhân nở nụ cười nhìn nàng đầy thích thú.
" N-Nhìn ta như vậy...làm gì? "
Tuyết Nhiên phút chốc bị Minh Nhân làm cho cúi đầu e thẹn như con dâu mới về nhà chồng.
" Ra vẻ thần bí! Mau nói, không em cắn chết Anh! "
" Rồi, rồi. Em đừng có mà nhiễu sự nữa, tấm thẻ ngân hàng này mỗi tấm 5,5 tỷ. "
Minh Nhân nói xong liền khiến Tuyết Nhiên và Minh Nghi đơ người, không để họ kịp phản ứng, hắn tiếp tục nói.
" Hai cuốn sách là Công Pháp Nhập Môn giới Tu Chân, ta muốn hai người học nó. "
Minh Nhân đẩy hai quyển sách về hai phía, Minh Nghi và Tuyết Nhiên nhìn nhau ngơ ngác rồi nhìn sang hắn.
" T-Tu Chân...? Anh, có phải anh đọc tiểu thuyết nhiều...quá rồi không? "
Minh Nghi đôi mắt ngờ vực hỏi.
" Tiểu Yêu nhà em đúng là ếch ngồi đáy giếng. "
Minh Nhân cầm chiếc muỗng lên cong tay búng cái khiến đầu muỗng gãy lọi bay cấm chặt vào tường nhà.
Tuyết Nhiên và Minh Nghi lần nữa đơ người, đây rốt cuộc có phải con người?
" T-Thật luôn hả trời... "
" Minh Nhân việc này... "
" Ngơ ngẩn cũng phải, dù sao thì cũng không phải việc dễ giải thích. Mở sách ra đi. "
Tuyết Nhiên và Minh Nghi nhìn Minh Nhân rồi nhìn quyển sách trong tay, khi hai nàng đưa tay mở ra trang đầu tiên thì phút chốc hai quyển sách phát sáng rồi liên tục lật nhanh.
Ngôn ngữ kỳ lạ màu vàng bay lơ lửng khắp phòng rồi dần biến mất, Tuyết Nhiên và Minh Nghi đồng loạt có một kiểu phản ứng...nhìn vào hai lòng bàn tay của mình.
" Hiểu rồi chứ? "
Minh Nhân liếc nhìn hai người phụ nữ của mình hỏi, Tuyết Nhiên nhẹ gật đầu xong Minh Nghi thì tiến lại ôm lấy cổ hắn nũng nịu.
" Anh! Anh cũng Tu Chân? "
" Không phải, ta là Võ Giả. "
" Khác Nhau chỗ nào? "
" Không biết. "
" Hả??? Anh Khó hiểu rồi đấy! "
" Đừng hỏi nhiều được chứ? Ngay cả ta cũng chả biết phải giải thích làm sao, xong thì ta có thông báo cho hai người. Đừng đi làm và đi học nữa, ở nhà chăm chỉ Tu Luyện đi. "
Tuyết Nhiên và Minh Nghi cuối cùng cũng hiểu ra, đây cũng là cách giải thích duy nhất tại sao đêm qua Minh Nhân lại trở về với cơ thể lấm lem máu, người lại mang vết thương nghiêm trọng. Ngoài ra thì việc hắn lôi ra hai tấm thẻ ngân hàng cũng là muốn nói với họ không cần lo lắng việc tiền bạc, hắn muồn họ ở nhà Tu Luyện.
" Minh Nhân, ta hiểu rồi... "
Tuyết Nhiên cười hiền dịu nhìn Minh Nhân, nàng nhìn ra Minh Nhân lúc này rất ra dáng một trụ cột của gia đình, tâm cũng có chút ấm áp.
Bữa cơm sáng vẫn tiếp tục với tiếng nói cười vui vẻ cho đến khi ba người họ nghe thấy tiếng gõ cửa.
Nhìn về phía cánh cửa Minh Nhân chợt nhíu mày, Minh Nghi năng động ý định chạy ra xem ai nhưng bị Minh Nhân kéo lại.
Lắc đầu, hắn nhìn Minh Nghi và Tuyết Nhiên...
" Dùng cơm xong hai người tranh thủ tu luyện, ta đi ra ngoài có việc. "
" Minh Nhân, có việc gì sao... "
Tuyết Nhiên khuôn mặt lo lắng.
" Cũng không quan trọng gì mấy, chỉ là đi thăm thú một chút. "
Minh Nhân nghiêng đầu cười rồi rời đi, cánh cửa mở ra liền đóng lại, bên ngoài lúc này có hai nam cảnh sát đứng đợi sẵn.
" Xin chào, cậu là Minh Nhân? "
" Đúng Thế, có việc gì sao? "
" Có hai người vừa tới đồn trình bào rằng cậu dùng bạo lực đánh họ bị thương, mời cậu theo chúng tôi về hợp tác làm rõ sự việc. "
" Được, tôi cũng thật muốn xem xem mình đã đánh ai đến nỗi phải tới đồn cảnh sát trình báo? "
Minh Nhân cười lạnh lẽo. Hai nam cảnh sát phút chốc rùng mình không lý do, đôi mắt hai người nhíu lại nhìn Minh Nhân rồi mời hắn lên xe đưa về đồn.
---×---