Chương 26: Kẻ Giết Người Thanh Lịch

---×---

---------------------------------------------------------

Tên: Minh Nhân

Thể Lực: 110/110

Ham Muốn: ???

Chiến Lực: 1900

Dương Vật: 16 cm. (Max)

Kỹ Năng:

  • Massage LV.10 (Max)

  • Cơ Thể Của Phụ Nữ LV.10 (Max)

  • Mê Hoặc LV.4 (56%)

+Thiên Ý Hồi Nhiên Công LV.4 (1%)

  • Châm Cứu LV.1 (5%)

  • Hoa Tay Của Nghệ Thuật LV.1

Kỹ Năng Tình Dục:

+Tư Thế Truyền Thống LV.10 (Max)

  • Doggy LV.7 (13%)

Điểm Dục Vọng: 20 749

---------------------------------------------------------

---×---

19h44'.

Nghiêm Tuân sau khi đổ vỡ kế hoạch liền hậm hực bỏ về, trên con đường khuya vắng vẻ, ánh đèn đường bỗng chớp động, dự cảm không lành khiến trán hắn phút chốc lấm tấm mồ hôi.

' Tâm tình của ta tại sao lại cảm thấy vô cùng sợ hãi? '

Nghiêm Tuân khuôn mặt tại nhợt nhìn ra cửa xe, ngồi hai bên hắn lúc này là hai người vệ sĩ, hai xe hai bên, hai xe trước và sau, nhìn qua cực kì phô trương.

Nói phô trương cũng không sai, nói không phô trương cũng không hẳn là sai, hắn vốn là con một của Nghiêm Gia, Nghiêm Gia lại là một cường thế Gia Tộc của Hiên Nhiên, gây sự không ít, chuốc oán rất nhiều...việc một hai cái sát thủ được thuê nhắm vào hắn là việc xảy ra như cơm bữa.

Đường số 13, cảnh vật yên ắng, ánh đèn nơi đây đặc biệt ít, dù là đường lớn nhưng bên phải là vách đá, bên trái liền là vực sâu, hôm nay đúng lúc kỳ lạ không hề có xe cộ chạy qua.

Sự nhạy cảm của một vệ sĩ lâu năm mách bảo kẻ lái xe rằng hôm nay chắc chắn xảy ra việc, để mọi thứ lý tưởng thế này kẻ ra tay chắc chắn không dễ đối phó. Yên lặng, căng thẳng, cảm giác bị rình rập bởi một kẻ thù từ trong bóng tối đề nặng lên vai những người vệ sĩ, căng mắt nhíu chặt mày, họ cố đẩy sự cảnh giác lên mức cao nhất.

Quá yên lặng, trời cũng chỉ 19 bước sang 20h thôi nhưng cái se lạnh đã ập xuống, lạnh không đến từ thời tiết, lạnh đến từ tâm của những kẻ ngồi trong xe. Cái cảm giác lúc nào cũng có thể bị vồ lấy bắt đầu tra tấn tinh thần của họ, hơn ai hết...Nghiêm Tuân lúc này đã run lẩy bẩy.

Đoạn đường đi vẫn kéo dài, áp lực tinh thần vẫn đề nặng lên từng đôi vai bé nhỏ săn chắc mãi đến khi họ biết gần đi qua khỏi con đường vắng này thì tâm tình mới được buông lỏng đôi phần.

Nụ cười chưa kịp nở thì cái giật mình hoảng hốt xuất hiện, trong khúc cua cuối của con đường một chiếc container bất chợt đâm tới.

Tiếng va chạm và cú húc kinh hoàng hắt văng hai xe trái phải, ba xe hàng ngang ở giữa bị đẩy đi một đoạn dài lê thê trên đường, xe phía trước bị húc nát bét nằm dưới đầu chiếc container, hai xe còn lại thì liền lật ngửa.

Một mảnh tan hoang, từ chiếc container xuất hiện vết máu loan của tài xế, hắn đã chết nhưng không chết do cú va đập mà chết do một viên đạn cắm vào đầu.

Tài xế xe container đã chết cách đây 1 tiếng, hắn không lái mà chỉ ngồi ghế phụ, kẻ lái lúc này nở nụ cười ma quỷ.

Phải, người gây ra vụ tai nạn kinh hoàng này là Minh Nhân. Mở cửa xe hắn bước xuống với một phong thái thanh lịch, thanh lịch không đến từ hắn...thanh lịch đến từ bộ vest đen hắn đang mặc.

Vest đen, giày đen, khăn tay trắng, bao tay đen, hắn là giống đi ăn tiệc hơn là đi giết người.

Đối với hắn, Nghiêm Tuân chỉ là con cừu non, vệ sĩ của Nghiêm Tuân là cừu lớn nhưng hắn thì khác, đêm nay, hắn là Sói.

Một con sói đói ngắm nghía những con cừu béo một cách thèm thuồng, tưởng tượng cơn sợ hãi run rẩy của chúng, âm thầm theo dõi trong bóng để rồi khi con mồi mất cảnh giác Nó liền vồ ra ngấu nghiến cổ của con mồi.

Cộp! Cộp!

Tiếng bước chân, tiếng bước chân của một kẻ dạo đêm, ung dung và thong thả, hắn còn dư thời gian để ngắm nhìn những vị Tinh Tú phía trên kia mặc cho con cừu non tội nghiệp đang cố bò ra khỏi nghịch cảnh.

Và, con cừu non ấy là Nghiêm Tuân, hắn còn sống nhưng vệ sĩ của hắn thì đã nhe răng, cô bò ra khỏi chiếc xe với máu me bê bết khắp người, hơi thở yếu ớt của kẻ sắp gần đất xa trời, cổ họng đau rát không đủ hơi để cầu cứu ai đó.

Căn răng, hắn cảm nhận từng cơn đau chạy khắp cơ thể, chạy khắp não bộ hắn. Cú va chạm mạnh bẻ gãy đôi chân yếu ớt, xương sống rạn nứt, vô phương cứu chữa...

Thứ con lại là Tinh Thần, tinh thần muốn sống của một con cừu non, đôi mắt này mệt mỏi, đôi chân nay đau đớn...chỉ có cánh tay này là đang cố tìm lối thoát khỏi chiếc xe nghịch cảnh.

Hắn thành công, hắn thành công thoát khỏi đó, cố gắng bò...bò như một con côn trùng, bò để lẫn trốn ánh mắt của loài chim săn mồi. Nhưng chao ôi, hắn qua chậm chạp, quá chậm chạp so với một con sâu, thiên đường chả thấy đâu nhưng địa ngục thì thẳng lối.

" C-Cứ...u...Với... "

Đôi mắt sáng lên khi hắn thấy đôi dày đen của ai đó đang từ từ tiến lại, tâm mừng rỡ khi biết mình sẽ sống nhưng tan vỡ khi ngươi đó cất giọng.

" Chào buổi tối, Thiếu Gia Nghiêm Tuân. "

Chật giọng âm trầm đầy lạnh lẽo, người hắn run lên bởi cơn gió lạnh chảy sọc sống lưng, cổ họng khổ khốc không nuốt nổi ngụm nước bọt, xong đầu hắn như thể đang đung đưa trước lưỡi đao của Tử Thần.

Run rẩy hắn ngước nhìn, đôi mắt mở to đầy tuyệt vọng khi thấy khuôn mặt lạ nhưng lại quen này. Hắn sẽ chẳng bao giờ nhớ nổi khuôn mặt của một chàng trai nếu như kẻ kia không phải là kẻ thù, ngược lại hắn lại cực kỳ nhớ rõ khuôn mặt của từng cô gái, góc cạnh, đôi mắt, đôi môi, giọng nói và tiếng la hét khi hắn hiếp họ...xúc cảm ấy khiến hắn không bao giờ quen, chưa bao giờ là đủ, và rồi thứ cảm xúc ấy dần phát triển, thay vì cưỡng hiếp họ hắn gieo vào đầu họ nhưng ước mơ và hoài bão những lời mật ngọt và rồi, hắn đập đổ mỗi thứ, không cần la hét...chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt tuyệt vọng và câm phẫn của họ thôi đã khiến hắn sướng run cả người.

Kẻ chết sắp hay suy nghĩ, kẻ sắp chết sẽ nhớ lại thứ quan trọng của mình vào giây phút ngắn ngủi còn lại của cuộc đời. Đó có thể là sự hối hận, cũng có thể là cố chấp không buông...xong thì chết vẫn phải chết.

" M-Minh...Nhân...mau,, cứ-u...ta..o.. "

" Tại sao tao phải làm vậy khi tao đến đây để giết Mày? "

" Mày..! T-Hì..ra là MÀY! "

" còn sức để hét? Mày cũng được quá đấy chứ? "

" Mày...biết tao là...A-Ai không? "

" Mày? Không quan trọng mày là ai, đừng mắc công thanh minh, những gì mày đã làm, đã  định   nghĩa con người mày. Mày...là Súc Vật! "

Minh Nhân cười đầy lạnh lẽo, tay từ bên áo lấy ra khẩu súng đặt lên giữa trán Nghiêm Tuân bóp cò.

Chíu-!!

---×---