---×---
Minh Nhân mặc lại đồ, nhìn Yên Yên có vẻ mệt mỏi nên hắn để nàng ta ngủ thêm một chút.
Vài tiếng thôi mà như năm tháng dài đằng đẵng, biết chắc nàng ta sẽ không ổn nên hắn vào cửa hàng hệ thống mua ít đồ sử dụng cho nàng.
Một ống dịch màu xanh lục, kéo cằm xuống rồi cho Yên Yên uống vào, ngay lập tức có tác dụng, mặt nàng liền giản ra đôi chút.
Dọn dẹp một chút hắn ngồi cạnh Yên Yên rồi đôi mắt nhìn vào rương đồ.
[ x1 súng giảm thanh ]
[ x1 vé Quay Điểm Dục Vọng ]
Minh Nhân tay chạm vào tấm vé quay, lập tức một vòng quay hiện lên trước hắn. Không có gì đáng ngạc nhiên, mấy cái vòng quay số này hắn chơi suốt, dù thế thì vẫn có điểm khác biệt giữa vòng quay hệ thống và vòng quay bình thường...
Đại loại thì vòng quay hệ thống ô nào cũng trúng, chỉ là điểm ít hay nhiều mà thôi. Đấy nhìn đi, chỉ có nhân loại lừa lọc nhau thôi, đã tham con xàm l-n là ' Tỉ lệ trúng lên đến 90% '.
Minh Nhân lười biếng suy nghĩ tính toán khi mà lòng tin của hắn bị gian thương cướp đi từ lúc nào, tay quay một không thèm nhìn, không thèm quan tâm...vì kiểu gì cũng rơi vào ô 100 điểm.
[ Chúc Mừng! Nổ Hủ! ]
[ Bạn Nhận được 19 999 điểm ]
Minh Nhân nghe xong cũng chả mấy vui vẻ, đóng lại thông báo rồi nằm xuống dường.
Nhiều ít là do hệ thống nó quyết định thì có gì gọi là may mắn, đơn giản chỉ là con số không tồn tại, không cao liền cao, muốn thấp liền thấp, điểm cần chú ý là ở cái Hệ Thống.
Hệ Thống mà đì hắn quá thì vĩnh biệt mùa xuân, thay gì bánh chưng bánh dày thì sẽ có bánh cúng với nhan đèn đưa tan...
---×---
Thời gian nhanh chóng qua đi, chớp mắt liền chiều, hôm nay cũng chẳng học hay gì, hắn là trốn học hú hí với gái trong phòng y tế đây...
Yên Yên sau vài giờ giải lao thì cuối cùng cũng tỉnh lại, bình tĩnh nàng ta mặc quần áo vào rồi bám lấy cánh tay của Minh Nhân.
" Cuối tuần này ta về thăm Mẹ, ngươi đi cùng ta chứ? "
" Ừm...ra mắt Mẹ Vợ tương lai thì sao từ chối được~~ "
" Ta nói làm vợ ngươi khi nào, tự cho mình đa tình... "
" Đừng hối hận đấy, mai mốt mà lên cơn nghiện thì đừng có mà chạy đến tìm ta. "
" Ngươi! Không nhường nhịn ta! Mai mốt là vợ ngươi sẽ bị bắt nạt, ta không thèm. "
" Kiểu gì chả bị ta bắt nạt? Nằm trên hay nằm dưới gì thì ngươi cũng là người bị ta đâm thôi. "
" Ngươi...biến thái. "
" Không đổi thoại à? Ta làm ngươi ngây ngất rồi thì biến thái đâu? "
" Hừ! Sở Khanh! "
" Ta đánh ngươi khi nào? À mà đâm thì có tính là đánh không? ".
" Ngươi!! Hứ, đúng là mệt mỏi... "
" Giờ thế nào? Có về nhà ta ở luôn không, sẵn để ta hỏi thăm hàng đêm, he! he! "
" Cút! Ta mới không thèm, ở chung với ngươi thì chả phải chết chắc sao? Không ở, lè~~! "
Cạch-!!
Yên Yên đóng cửa chạy đi mất với nụ cười vui vẻ trên miệng ....
Minh Nhân nhìn cánh cửa rồi nằm dài trên giường ngao ngán, xong cũng đến lúc phải về, rời khỏi phong y tế với nồng nặc mùi sắc dục...rồi gió sẽ cuốn trôi tất cả.
Minh Nhân tới lớp tìm Minh Nghi nhưng nàng ta không còn ở đây, lớp nàng hôm nay được về trước ít phút.
Minh Nghi chắc chắn đang đợi hắn ở cổng trường, đôi chân nhẹ bước thì hắn chợt nhận ra đám hóng hớt với tiếng bàn luận sôi nổi.
" Tỏ tình? "
" Ừm, tỏ tình... "
Minh Nhân thở dài, hắn như đoán ra việc gì đó, đôi mắt lãnh khốc hiện lên.
" Tìm chết? "
Minh Nhân giọng âm trầm, từng bước chân vội vã hắn đi tới cổng trường.
Nơi đây lúc này một mảnh màu hồng, nhạc nhảy tưng bừng, xe sang đậu kính cổng, bong bóng treo khắp nơi, đặc biệt hơn là cổng trường bây giờ lót thảm đỏ, trung tâm là Minh Nghi và Nghiêm Tuân.
Một cái lạnh nhạt thờ ơ, một cái nồng đậm lãng mạn. Nghiêm Tuân đôi mắt ngôn tình với bó hoa hồng sắc màu tình yêu khụy gối bày tỏ tình cảm mình với Minh Nghi, phía sau là những kẻ được thuê để nhảy đám tang...ý nhầm, nhảy cổ động dưới nền nhạc nhẹ nhàng đầy hy vọng.
Minh Nghi lúc này một vẻ thẹn thùng quay lại với đôi má hồng hồng, đó tất nhiên là suy nghĩ của Nghiêm Tuân.
Xung quanh cũng một mảnh thiếu niên, thiếu nữ ngây ngất ngưỡng mộ mà cổ vũ nhiệt tình.
" Minh Nghi...làm bạn gái anh nha~ "
Nghiêm Tuân dâng bó hoa với lời tỏ tình sến súa mà hắn đã đẩy ngã bao cô gái, trong lúc nhạc đang khúc cao trào thì bất ngờ chuyển sang điệu astronomia khiến đám đông đứng hình, Nghiêm Tuân vội vã quay lại thì thấy Minh Nhân đứng cạnh tùng phát.
" Minh Nhân!! "
Minh Nghi nhìn thấy Minh Nhân liền vội vã chạy tới ôm cổ tình tứ, một mảnh tan vỡ Nghiêm Tuân cố giữ bình tĩnh trước đám đông...
Thứ hắn không ngờ tới đó là Minh Nghi vậy mà chả động tâm tới những thứ mà hắn đã làm, hết cách hắn đành vuốt tóc lấy ra gói quà nhỏ tiến lại gần chỗ của Minh Nhân và Minh Nghi.
" Minh Nghi...anh có thứ muốn tặng em, thứ này tượng trưng cho tình yêu của đôi ta. "
Nghiêm Tuân lấy ra chiếc nhẫn được đính viên kim cương đỏ đắc giá, chói lóa đến nhíu cả mắt...đó tất nhiên chỉ là hắn tưởng tượng.
Minh Nghi và Minh Nhân lướt qua như một cơn gió để lại sự tĩnh lặng cho đám đông.
" Anh, hôm nay em muốn ăn sườn. "
" Được, anh làm cho em. "
" Anh là nhất~! "
Nhiêu đó thôi là đủ, sự ngượng mồm cặp đôi trai tài gái sắc lúc đầu đâu không thấy, giờ chỉ thấy cẩu lương của hai anh em nhà họ Minh nhét đầy mồm.
" M-Minh Nghi! Em đi đâu đấy!? "
Nghiêm Tuân cố vơ vét lại ít danh dự cuối cùng của mình.
" Về nhà. "
Minh Nghi lạnh nhạt.
" Về...nhà? Này, Em vẫn chưa trả lời anh mà...em đồng ý đúng không? Đồ-"
" Không. "
Minh Nghi dứt khoát. Đám đông đứng hình.
" Đ-Đừng giả vờ nữa, anh biết cả rồi...anh ta là anh trai c- "
" Thì sao? "
Minh Nghi đôi mắt kinh tởm nhìn Nghiêm Tuân.
" H-hả? Thì... "
" Em Gái quấn lấy Anh Trai thì sao? "
Minh Nghi trừng mắt, ôm chặt lấy cánh tay của Minh Nhân, Minh Nhân thì khuôn mặt hãnh diện gật gật đầu hài lòng.
" Thế lào? " ( Minh Nhân )
Nghiêm Tuân cúi đầu, khuôn mặt tối đen của kẻ sang chấn tâm lý, bản chất dần được bộc lộ.
" Hư! hư-ha-ha-ha! Này, đừng có quá đáng, bổn thiếu gia hạ mình tỏ tình với cô đã là phúc phận lớn của loại hạ đ- "
Nghiêm Tuân chưa nói hết câu đã bị bàn tay Minh Nhân túm lấy miệng rồi ấn đầu hắn xuống sàn bê tông.
-Uỳnh!!
Không rõ sống chết, chỉ thấy đôi mắt trắng xóa của Nghiêm Tuân.
Trước khi ai đó kịp nhận ra, Minh Nghi và Minh Nhân đã biến mất, lúc này Nghiêm Tuân mới chợt bừng tỉnh khi vệ sĩ đánh thuê hắn.
" CMM!!! Minh Nhân! Tao nhất định xé xác lột da chơi chết con Em mày!??"
Nghiêm Tuân điên loạn hét lớn,
Đúng lúc này, Hệ Thống của Minh Nhân chợt vang lên tiếng...
[ Sát Phát Nhiệm Vụ ]
---------------------------------------------------------
[ Sát Phạt Nhiệm Vụ ]
-Yêu cầu: Rác thì mãi là rác, rác tái chế, rác không tái chế được thì hãy chôn vùi...Giết Nghiêm Tuân.
-Thời Hạn: 24h ( 23:59:55s )
-Thưởng: ???
-Thất Bại: Minh Nghi...chết.
---------------------------------------------------------
" Cuối cùng cũng đến... "
Minh Nhân nở nụ tà ác.
" Sao thế? Anh vừa nói gì? "
" Ưm...tối này ngủ phòng em hay phòng mẹ em? "
" A! Tên biến thái nhà anh!!! "
" Đừng đánh! Giỡn mà, giỡn mà... "
---×---
( ps: chương này ta hơi ngáo xíu, thông cảm, thông cảm. )