Chương 47: Bạn Cùng Phòng.......

Chỗ hắn ở ngay sau phòng hiệu trưởng, không thuộc kí túc xá. Chỗ đó được đặc biệt dựng lên cho 1 người rất có quyền lực cùng địa vị.

Rời khỏi phòng, Shana đi thẳng về phòng của hắn. Ngắm nghía phong cảnh 2 bên, ở đây cũng rất đẹp, kiến trúc hiện đại kết hợp hài hòa với cỏ cây hoa lá, với thiên nhiên cùng muông thú. Shana hồi hộp, hắn nghĩ vẩn vơ

'Không biết cô gái kia là người thế nào? Có địa vị gì mới được đặc biệt ở đây như vậy?'

Đến trước căn nhà 2 tầng trắng toát nằm giữa rừng cây, đằng trước là 1 khoảng sân trống rộng rãi. Cũng không cầu kì lắm, giống như 1 căn nhà cấp 4 thông thường ở trái đất thôi. Shana ngạc nhiên, ngó ngang ngó dọc

'Vậy thôi sao? Kì quái'

Có lẽ vì nhìn quá nhiều căn nhà xa hoa khiến hắn khi nhìn thấy căn nhà bình thường thì như thấy sinh vật lạ.

"Có ai không?" Shana hét to

Không có tiếng trả lời

"Xem ra không có ai, chắc cô gái kia ra ngoài rồi"

Shana lấy chìa khóa mở cửa đi vào. Bên trong cũng đơn giản vô cùng, bộ ghế cùng chiếc tivi phía trước. Trên tường có vài bức tranh giống như vẽ nghệch ngoạc vậy. Đằng xa là nhà bếp, có đủ mọi vật dụng để nấu ăn

'chắc cô gái kia muốn tự nấu chứ không ăn đồ làm sẵn trong căntin'

Tầng trên cũng đơn giản luôn. Cả căn nhà đều được làm bằng gỗ tự nhiên, mùi rất dễ chịu. Điều lạ là cả căn nhà chỉ có duy nhất 1 phòng ngủ. Nghĩ đến việc ngủ cùng 1 cô gái xa lạ, Shana lại đỏ mặt. Ổn định lại tâm tình, hắn muốn nhanh chóng sắp xếp đồ đạc rồi xuống nhà nấu 1 bữa cơm để gây ấn tượng tốt với bạn sống cùng. Ấn tượng đầu rất quan trọng. Vừa mở cửa phòng ra, 2 mắt Shana trợn trừng

"Kyaaaaaaaa.........." cô gái đang lõa thể, xuân quang lộ hết ra ngoài, làn da trắng mịn màng như em bé, cặp nhũ hoa cao vút đầy mị diễm, mọi thứ in rõ ràng trong mắt Shana, hình như nàng đang chuẩn bị mặc đồ. Shana nhìn thấy cảnh nóng như vậy, nhưng hắn không hề rạo rực hay xấu hổ, trong đầu hắn chỉ có ngạc nhiên, hoảng hốt cùng chút vui mừng

"Kawai???"

Cô gái vừa hét lên thì giật mình nhìn Shana

'xinh đẹp quá.......' Kawai chỉ suy nghĩ 1 điều đó.

2 người nhìn nhau 1 lúc lâu, Shana kí ức ùa về, còn Kawai thì mê hoặc nhìn Shana. 1 tia nắng tràn vào phòng, cả 2 bỗng giật mình, bấy giờ Kawai mới thở phào

"Phù......may mà là con gái......mà sao muội biết tên tỷ?"

Shana lúng túng

'chả lẽ nói mình là Lưu Tuấn?'

"À mà biết tên cũng không có gì lạ" Kawai tự trả lời luôn

"Mà sao muội lại đến đây? Khu kí túc xá ở phía đối diện cơ"

"À. Muội là người tới ở đây cùng tỷ. Tên muội là Zilran Shana. Từ nay mong tỷ giúp đỡ"

Kawai mở to mắt

"Ở cùng? Xem ra lão hiệu trưởng cuối cùng cũng đáp ứng"

Kawai vừa nói vừa nghĩ nghĩ gì đó. Shana đột nhiên đỏ mặt quay mặt đi chỗ khác, miệng hắn lắp bắp

"Tỷ tỷ.......quần áo....."

Kawai nhìn xuống mình, nhìn Shana cười khúc khích. Nàng nhào đến Shana

"Có gì đâu mà ngại chứ. Muội dễ thương quá đi!!!"

Kawai vùi Shana vào ngực mình, Khuôn mặt Shana áp vào chỗ nhạy cảm kia, không ngừng bị Kawai xoay đi xoay lại. Cái này vượt quá sức chịu đựng của hắn rồi

"Shana!! Shana!!! Muội có sao không?"

Lôi Shana ra, Kawai lo lắng hỏi

"Muội......không sao....."

"Cùng là con gái với nhau, có gì phải ngại chứ....... hi hi....trừ khi....."

Kawai che miệng cười gian xảo. Shana thì như con cừu non không ngừng bị dồn vào chân giường.

Bịch

Không hiểu sao Shana ngã phịch lên giường. 2 tay Shana níu chặt áo

' Ta sẽ mất đời trai ở đây sao?'

Hắn hoảng sợ nghĩ. Kawai đá áp sát, nàng nhào nên, như con sói giật đứt phanh áo và quần của Shana ra. Sau 1 hồi ác liệt, Kawai đứng lên

ngắm nhìn Shana vô lực nằm trên giường, Kawai gật gật đầu

"Ukm......đúng là con gái"

Shana uể oải ngồi dậy, mặt đỏ như gấc, tức giận hét lên

"Tất nhiên rồi!!!"

"Hừ, đừng tức giận chứ, chúng ta đều nhìn thấy của nhau, xem như hòa"

"Nhưng.....bộ đồng phục của muội.....muội có 1 bộ thôi....."

Shana dưng dưng, như sắp khóc

' Ta cho cô biết thế nào là lễ độ'

Kawai đứng hình, có vẻ nàng không thể tiếp nhận nổi vẻ dễ thương này rồi

"Ngoan, đừng khóc. Là tỷ không tốt. Tỷ xin lỗi"

Lại ôm Shana vào lòng, Kawai dịu dàng dỗ dành Shana. 2 người con gái khỏa thân, ôm nhau trên giường, trong đó 1 người sụt sịt, 1 người dỗ dành, dưới giường quần áo bị xé rách bay tứ tung. Khung cảnh như hiện trường vụ cưỡng dâm. Nhưng của 2 người con gái.

"Không biết đâu.....bắt đền tỷ đó......"

Shana giả vờ khóc. Kawai lúng túng, lúc nãy nàng làm cũng hơi quá. Dù sao cũng chỉ là đứa con nít. Lỡ để lại 1 vết sẹo trong lòng muội ý thì sao?

"Tỷ xin lỗi mà. Để tỷ mua đồ mới cho. À không, tỷ sẽ bảo người may riêng cho muội muội xinh đẹp của tỷ 10 bộ luôn"

"Thật không?" Shana hơi hơi thỏa mãn, hắn cũng làm gì còn đồng nào trong túi, nếu không làm vậy thì lấy đâu ra tiền mua đồ.

"Thật mà!! Tỷ hứa đó. Muội muội ngoan, đừng khóc"

Kawai ôm Shana, da thịt tiếp xúc thân mật làm dục vọng không khỏi nảy sinh. Shana cũng đã trải qua 1 kiếp rồi. Dù là trẻ con nhưng tâm trí là người lớn. Trước thân thể xinh đẹp, đầy mị hoặc của Kawai, làm sao hắn có thể chịu được chứ.

Nói vậy thôi chứ hắn cũng không dám động tay động chân, lỡ Kawai nghĩ hắn có sở thích kì quái thì sao?

Ôm nhau 1 lúc lâu, Kawai nhẹ nhàng đỡ Shana dậy, mặc quần áo vào rồi nói

"Muội mau thay đồ rồi đi ăn. Đến giờ ăn rồi!!!"

Shana mệt mỏi đứng dậy, lấy từ trong vali ra bộ váy trắng mặc vào, dáng vẻ thanh toát, thánh thiện hút hồn Kawaii, nàng lập tức nhấc bổng Shana lên, ôm vào lòng, cọ cọ má nàng vào má Shana

"Sao muội có thể dễ thương, xinh đẹp đến thế!!! Làm tỷ tỷ đây cũng phải ghen tị đó"

Kawai nắm tay dẫn Shana xuống nhà, đi thẳng ra cửa. Shana ngạc nhiên hỏi

"Trong nhà có bếp mà tỷ, chúng ta ra ngoài ăn sao?"

"Ngại quá. Tỷ không biết nấu ăn...... động vào chắc cháy nhà đó....."

"Hihihi...."

"Muội....dám cười tỷ sao?"

Đang định dạy dỗ Shana thì Shana chống 2 tay, hất cằm ta đây

"Được rồi, để muội nấu"

Kawai dừng lại, kinh ngạc hỏi

"Muội biết nấu sao? Không thể nào, muội nhỏ tuổi như vậy, không thể nấu được"

Kawaii nói như đang tự thanh minh cho mình

"Muội nấu được"

Shana nói xong thì đi thẳng vào bếp. Kawai cũng đi theo nhưng chỉ dừng lại ngoài cửa, lén lút nhìn Shana

Kiếp trước, thức ăn chính là 1 trong những thứ hắn thích nhất. Chính vì muốn ăn ngon cho nên hắn đã học, cấp độ nấu ăn của Shana đã đạt chuẩn 7 sao, cao nhất trong các đầu bếp. Có thể nói hắn là 1 trong những đầu bếp mà đến cả tổng thống muốn mời cũng khó khăn. Vả lại hắn cũng không muốn nấu cho ai khác ăn, trừ những người thân thương của hắn.

Mở tủ lạnh ra, trong đó chỉ còn đúng 1 miếng thịt cùng 1 số loại rau củ.

' đành làm Tonkatsu ăn kèm với Tempura rau củ vậy' Đó là 2 món ngon của Nhật bản.

Đem miếng thịt rửa sạch, lau khô rồi để vào bát. Rắc vài hạt muối lên trên, làm vậy để giảm bớt lượng nước còn lại bên trong, khi dưới nước sốt lên sẽ thấm đều từ trong ra ngoài. Điều đặc biệt là thịt ở thế giới này rất chắc và ngon, không cần tẩm ướp quá nhiều gia vị.

Tranh thủ thời gian đợi thịt ngấm gia vị, Shana thái rau củ, 1 loại giống bí đỏ, còn 1 loại giống cà rốt. Đem cả 2 thái thành những lát dài như khoai tây chiên rồi lăn bột, chiên ngập dầu. Đến khi không thấy những bong bóng lăn tăn nữa thì vớt ra. Đồ ăn kèm đã xong, đến món chính. Có vẻ thịt đã ngấm gia vị, Shana thái phần thịt thành những lát dài, mỏng tầm 3 mili, cuộn quanh phần khoai tây đã linh nhừ trong nồi áp suất thành 1 cuộn to, dài, lấy bột chiên xoa đều lên, chậm dãi bỏ vào chảo chiên ngập dầu, ngay khi lớp bột vàng, hắn bỏ vào lò vi sóng.

Đúng 15p5s sau, Shana tắt lò, nhấc Tonkatsu cải tiến của hắn ra. Mùi thơm ngào ngạt bốc ra khiến bụng Kawai kêu ùng ục

' Muội ấy không những biết nấu...mà còn giỏi..........' Kawai tuyệt vọng kêu trong lòng.

Tâm đắc nhìn món ăn, Shana cảm thấy như hắn được trở lại trước kia, trong căn bếp của mình. Trang trí lên đĩa, Shana đem ra bàn. Kawai nhìn món ăn mà thèm chảy nước miếng. Shana mỉm cười, từ từ cắt Tonkatsu ra từng miếng lớn. Kawai nhìn từng miếng trước mặt, gắp lên bỏ vào miệng, 1 quả bom vị giác nổ tung

'bên ngoài phủ lớp bột giòn dụm, bên trong chứa khoai tây dừ nát, mềm mịn, kết hợp với nước thịt đầy đủ gia vị thấm vào bên trong vị ngọt tự nhiên của khoai tây'

Gắp thêm 1 miếng Tempura rau quả bỏ vào miệng

'bên ngoài giòn giòn nhưng miếng củ bên trong lại ngọt thanh mát, như bù đắp cho cái dầu mỡ bên ngoài, đơn giản nhưng lại căn chuẩn thời gian để bên trong không cứng cũng không mềm. Mặc dù cả 2 món đều chiên dầu nhưng lại không hề tạo cảm giác ngấy hay nóng trong'

"Thế nào?"

Shana 2 tay chống cằm ngồi đối diện nhìn Kawai ăn. Không hiểu sao 1 niềm hạnh phúc nhỏ nhoi bỗng nảy ra bên trong hắn.

"Muội học nấu ăn từ đâu thế? Mấy món này.....nói sao nhỉ? Ukm. Ngay cả đầu bếp trong hoàng cung nhìn thấy cũng tự xấu hổ cho mình"

Kawai nhanh như chớp nắm lấy 2 tay Shana, mắt sáng lấp lánh

"Dạy tỷ nấu ăn đi"

Shana hơi hơi đỏ mặt

"Là mama dạy muội"

Hắn chỉ biết lấy nói vậy thôi

"Còn về dạy thì tất nhiên là được. Đợi khi nào rảnh muội sẽ dạy tỷ nấu"

"Hahaha. Hứa rồi nha. Vậy là từ nay không phải ăn ngoài nữa rồi"

Kawai vui vẻ ăn nốt chỗ còn lại cùng Shana. Chỉ trong chốc lát thôi nhưng Shana đã thật sự hạnh phúc, 1 cảm giác mà từ rất rất lâu rồi hắn không có. Nhưng đồng thời trong hắn cũng tồn tại 1 nỗi sợ, luôn luôn chiếm cứ 1 phần trong tim, làm Shana thấp thỏm không yên. Chỉ khi ở bên Kawai hắn mới có cảm giác như vậy.

Dùng bữa, rửa bát xong, Kawai ra đến nhà luyện tập. Shana cũng đi theo, hắn muốn xem xem Kawai luyện tập kiểu gì. Lúc trong game Kawai chiến đấu cũng rất tốt đối với thế giới này, nhưng với hắn thì quá kém.

Đến sân luyện tập, giờ này ở đây không có ai, mọi người đều đi ăn hoặc nghỉ trưa hết rồi. Kawai lấy 1 khẩu súng ngắm, khởi động mô phỏng. Đặt khẩu súng xuống đất, Kawai nằm im, điều chỉnh nhịp thở. Hệ thống đã bắt đầu

Pằng

Xuyên qua đầu tấm bia thứ nhất, tấm bia thứ 2 dựng lên

Pằng

Lần lượt các tấm bia được dựng lên

'bắn bắn bắn...'

Shana nhìn Kawai, trong đầu thầm tưởng tượng mình.

"Nàng chậm 1s, cách ngắm của nàng quá lâu, đấu pháp sai lầm"

Đến mục tiêu di động vẫn như vậy, ngắm bắn của Kawai

i vẫn quá chậm. Trong thực chiến, 0,1s cũng đủ quyết định sinh hay tử rồi.

Khó chịu nhìn Kawaii, không thể để nàng sai như vậy mãi. Có lẽ nàng nghĩ đó đã là cực hạn của ngắm bắn rồi. Shana quyết tâm, hắn đứng dậy, gọi với vào

"Tỷ tỷ!!!"

Kawai bỏ súng ra, chạy ra ngoài

"Gì thế Shana?"

"À, muội cũng muốn bắn súng!!"

"Không được đâu, nguy hiểm lắm"

Kawai từ chối

"Đi mà~~~ "

Lại dở bài cũ, Shana như chú mèo con dễ thương không ngừng nũng nịu xung quanh Kawai. Nàng không thể không đầu hàng trước Shana

"Được rồi. Nhưng chỉ lần này thôi đấy"

Vào trong kho lấy cho Shana khẩu súng lục bé nhất, vừa tay nàng. Kawai đặt 1 viên đá cách Shana chỉ 4 bước chân

"Được rồi đó, muội bắn đi"

Shana bĩu môi

"Đừng coi muội là con nít"

Hắn chạy ra xa cách đó 10m, Kawai cũng chạy theo luôn. Gần như không ngắm, đưa súng lên và

Pằng pằng pằng pằng pằng

4 âm thanh liên tiếp vang lên, Kawai há mồm kinh hãi. Lần bắn đầu tiên chia viên đá làm 4 mảnh lớn cùng vô số mảnh nhỏ, 4 lần bắn còn lại chuẩn xác nghiền nát vụn những mảnh lớn. Mọi thứ diễn ra vô cùng nhanh, thậm chí Kawai còn chưa kịp xác định được quỹ đạo mà những mảnh kia bay ra.

"Làm sao .....muội.....có thể....?"

Kawai sợ hãi, thế giới quan của nàng vừa triệt để vỡ nát. Thứ mà Kawai luôn cho là cực hạn nhắm bắn vừa bị đứa trẻ này phá hủy.

"Hử? Muội đâu có ngắm bằng mắt"

Shana giả bộ ngây thơ. Còn Kawai thì khiếp sợ

"Làm sao muội.......? Ta không hiểu. Ai dạy muội bắn súng thế?"

Kawai nghiêm túc nhìn Shana khiến hắn có chút xấu hổ

"Là cha muội"

"Cha muội tên gì?"

"Cha nói giữ bí mật"

Đến đây Kawai chìm vào suy tư, Shana liền chớp lấy cơ hội

"Cha muội từng nói: Tâm tùy ý động, ý phát ra trước. Tỷ tỷ không biết sao?"

"Tâm tùy ý động, ý phát ra trước? Tâm tùy........."

Nhắc đi nhắc lại câu nói như người mộng du, bỗng Kawai 2 mắt rực rỡ, có vẻ hiểu ra gì đó

"Đúng vậy, xưa nay mình đều ngắm bằng mắt, thì ra phải ngắm bằng tâm"

Kawai như vừa đột phá tâm tính, nàng ôm Shana vào lòng

"Cám ơn muội. Muội đúng là phúc tinh của tỷ"

Sau đó Kawai chạy thẳng vào phòng tập, ở lì trong đó cả buổi chiều. Shana ngồi ngắm Kawai hăng say tập luyện mà ngủ lúc nào không hay.