Chương 34: ........Tâm Nhi..........Và.............

Ánh sáng chiều tà buông xuống, vài áng mây hồng bay lơ lửng trên trời. Một cậu bé khoảng 15 tuổi đưa ánh mắt về phía bầu trời, tay đưa ra như đang điều khiển mây bay

"Haizzzzzz, cuộc đời thật nhàm chán, sao không có gì thú vị giống anime xảy ra với ta chứ?"

"Nè, lại mơ mộng nữa rồi, tập trung đạp xe đi chứ, lỡ tai nạn thì sao hả?" 1 cô bé dễ thương, tóc buộc đuôi gà, ngồi phía sau cậu bé lên tiếng nhắc nhở.

Cậu bé liếc nhìn phía sau, ánh mắt khó chịu cãi lại "kệ ta, liên quan gì đến ngươi, nếu sợ thì xuống mà đi bộ"

Cô bé cũng không chịu thất thế

"Gọi ta là chị, xét về tuổi thì ta không lớn hơn, nhưng về vai vế thì ta là chị đó. Với lại ta mà xuống bây giờ là lát về kiểu gì ngươi cũng bị đòn a, muốn vậy hả?"

Cậu bé đành im lặng, tập trung vào phía trước. Còn cô bé thì khúc khích cười phía sau

Tên cậu trai là Lưu Tuấn, năm nay 15, đang học lớp 9 trường cấp 2 An Kinh, cô bé tên Tâm Nhi, học cùng trường cùng lớp với Lưu Tuấn. Cả 2 không hợp nhau tí nào, khổ nỗi là cô chị họ này không hiểu sao cứ bám lấy hắn không buông a. Nhiều lúc chỉ muốn cho người con gái này 1 trận, nhưng con trai không thể đánh con gái, vậy là rất nhục. Hắn chỉ biết nhẫn nhịn trong lòng. Lưu Tuấn và Tâm Nhi đã biết nhau hơn 1 năm rồi, từ ngày cậu đột nhiên chuyển đến gần khu hắn sống, người chị họ này cũng đến học cùng lớp, cùng trường với hắn. Mới đầu hắn rất thích, có 1 cô bé dễ thương, xinh xắn bên cạnh, không thích mới lạ. Nhưng đời không như mơ, Tâm Nhi trêu chọc hắn như cơm bữa, nghĩ ra đủ trò khiến hắn tức điên lên nhưng không làm gì được. Có lúc, sáng sớm chui vào giường hắn, đợi hắn thức dậy, miệng chu lên ngại ngùng

"Tối qua em mạnh bạo quá...........làm chị ngủ cả đêm không được....."

"What??? Mình nhớ tối qua mình ngủ 1 mình mà? Khóa cửa phòng luôn rồi. Sao lại?? Mà không lẽ tối qua mình nằm mơ rồi......." hắn hoang mang nghĩ, lòng như lửa đốt, nhìn chằm chằm vào Tâm Nhi

"Phì......Hahahaha.........nhìn vẻ mặt em buồn cười quá.......hahaha....." nàng phì cười

Gương mặt trắng bệch của Lưu Tuấn nhăn nhó, tay chỉ chỉ vào mặt Tâm Nhi "cô......cô......" hắn không biết phải nói gì. Bỗng nàng nhổm dậy, há miệng ngậm ngón tay hắn

"A!! Cô làm gì thế" vội vàng rụt tay lại, hắn hét lên như thiếu nữ bị sàm sỡ

"Không được chỉ tay vào chị mình như thế. Xem ra phải dạy lại em rồi.....hắc hắc.... " cô nàng che miệng cười nham hiểm. Lưu Tuấn rùng mình "cô ta lại định bày trò gì nữa đây.....?". Cả ngày hôm đó Lưu Tuấn luôn trong tâm trạng không yên, nhưng cuối cùng vẫn chả có gì xảy ra. Nhìn Lưu Tuấn bồn chồn, lo lắng, lén lút như tên trộm như vậy, Tâm Nhi lăn ra cười như điên.

Kì thi lên cấp 3 đã đến, lần này Lưu Tuấn cố tình chọn khác trường với chị họ mình, nhưng do ba mẹ bắt ép, lí do là chở cô nàng đi học, hắn buộc phải chọn cùng trường

Hắn bi phẫn nghĩ "lên đại học chắn chắn sẽ khác, lúc đó ta là người lớn rồi, nhất định"

Còn Tâm Nhi thì vui như trẩy hội, nàng lại được trêu chọc thỏa thích rồi.

Hai người cứ như vậy cho đến 1 ngày

"Im miệng cho tao. Thằng khốn, otaku thì đã sao? " Lưu Tuấn lao vào đánh nhau với mấy đứa đầu gấu trong lớp, chỉ vì chúng nó khinh thường, kinh tởm sở thích riêng của hắn, đem nó ra làm trò đùa, bêu rếu khắp trường. Nói là đánh nhau chứ toàn Lưu Tuấn bị ăn đánh thôi, bầm dập hết mặt mũi, chân tay

"Dừng lại, ta báo ban giám hiệu rồi đó. Bọn họ đang đến đây"

Tâm Nhi hét lớn

"Đi thôi chúng mày, tạm tha cho nó, bị bắt là toi cả lũ" đám kia nhìn Tâm Nhi khinh bỉ, nhổ 1 bãi nước bọt vào người Lưu Tuấn, đá đá vài cái rồi dời đi. Tâm Nhi chạy như bay đến chỗ Lưu Tuấn co ro nằm, nàng cố nén khóc, nhìn Lưu Tuấn bị đánh, nàng đau như chính nàng bị đánh vậy. Nhưng phận nữ nhi chân yếu tay mềm không giúp được, chỉ có thể nghĩ cách thôi.

"Em không sao chứ?? Đau lắm không......?" Nàng nghẹn ngào, từ từ nhẹ nhàng đỡ Lưu Tuấn dậy, sợ đụng phải chỗ đau của hắn

"Không cần cô quan tâm, thấy ta như vậy cô phải vui mới đúng chứ, thường ngày cô thích nhìn ta khổ lắm mà? Sao giờ lại giả bộ quan tâm như vậy?" Hắn gạt phăng tay Tâm Nhi ra, hét lớn

Nàng giật mình nhìn gương mặt sưng tấy, khóe miệng còn có máu của Lưu Tuấn, bất chợt nước mắt chảy ra, ôm chầm lấy Lưu Tuấn, đầu áp sát vào ngực hắn như không muốn hắn thấy gương mặt mình lúc khóc

"Đồ ngốc.....em là đồ ngốc....hức.....hức..." Tâm như khóc, nhưng tiếng chỉ nhỏ đủ để nghe thấy, nếu như không phải hắn cảm nhận được ngực mình đang ướt thì hắn cũng không biết. Không ngờ người con gái này cũng có phút giây mềm yếu đến thế? Vì mình? Cảm nhận thân hình mềm mại, nhỏ yếu trong lòng, Lưu Tuấn hối hận vì những lời vừa rồi

"Ta xin lỗi......." hắn lí nhí nói, tay ôm lấy eo Tâm Nhi, cả 2 đứng như vậy 1 lúc lâu. Sau đó Tâm Nhi buông hắn ra, dìu đến phòng y tế, tự tay bôi thuốc lên người hắn, kể cả mấy vùng nhạy cảm như....mông.....ngực.......hắn nhất quyết không cho nhưng nàng nhìn hắn như tức giận, làm Lưu Tuấn đàng buông xuôi, cởi đồ để nàng xoa, tất nhiên là vẫn mặc đồ lót.

Từ sự việc đó, 2 người thân nhau hơn, như hình với bóng, thỉnh thoảng Tâm Nhi lại bày trò trêu hắn, bên ngoài Lưu Tuấn giả vờ tức giận, nhưng bên trong lại rất hạnh phúc. Đặc biệt là khi Tâm Nhi nói muốn tìm hiểu về anime, hắn như cá gặp nước, giới thiệu cho nàng gần trăm bộ, khiến Tâm Nhi vô cùng hoảng sợ. Thế là từ đó nàng không bao giờ hỏi người em họ của mình về anime nữa.

Tình cảm của cả 2 lớn dần, đã vượt quá phạm trù tình thân rồi. Lưu Tuấn và Tâm Nhi cũng đã nhận ra. Cả 2 đều khó xử, không biết làm thế nào, dần dần 1 bức tường vô hình ngăn cách giữa họ. Cho đến 1 ngày

"́̀Con mau đến đây, Tâm Nhi nó ngất xỉu, đang cấp cứu trong bệnh viện tỉnh Long Xuyên"

Bịch.......

Điện thoại rơi xuống, tiếng cấp cứu như tiếng sét ngang tai, Lưu Tuấn như bị điên, lập tức chạy khỏi lớp, lấy xe đạp phóng đi.

Ngày hôm đó mưa tầm tã, bầu trời đen kịt phủ khắp thành phố. Chiếc xe đạp của Lưu Tuấn lao đi, vượt đèo đỏ chạy nhanh tới bệnh viện. Giờ phút này hắn không còn ngó ngàng đến xung quanh, trong tâm trí hắn chỉ tồn tại duy nhất hình ảnh của Tâm Nhi, người con gái hắn yêu nhất

"Nàng không được có chuyện gì đó......Tâm Nhi....hứa với ta....."

Hắn hận mình không ở bên cạnh lúc nàng được đưa vào cấp cứu.

Vứt xe ở cổng bệnh viện, hắn lao vào mặc kệ cả người ướt sũng. Vừa mở cửa phòng chờ, đập vào mắt hắn là hình ảnh mẫu thân, phụ thân, cậu, mợ đều đang khóc

Oanh.............

Cả thế giới như sụp đổ, hắn khản đặc hỏi

"Tâm Nhi.....nàng ấy......nàng ấy sao rồi......." hắn sợ hãi câu trả lời

"Nó bị chuẩn đoán là ung thư não.......xuất huyết não nghiêm trọng......." ba hắn, vừa lấy tay che mắt, vừa lí nhí nói

Tiếng khóc lại to hơn. Lưu Tuấn lê từng bước nặng nề, mở cửa phòng bệnh ra, người con gái hôm qua vẫn còn hoạt bát, cười đùa trêu chọc hắn, đang nằm trên chiếc giường bệnh kia. Nàng nhắm mắt ngủ an lành trong trang phục bệnh nhân.

"Đây chỉ là ác mộng.....phải....chỉ là ác mộng thôi.....tỉnh dậy sẽ hết. Đúng, ta phải tỉnh dậy" đưa tay tát 1 cái thật mạnh vào mặt mình. Hắn đau, đây không phải mơ, đôi tay hắn run rẩy, chân đi xiêu vẹo không vững.

Đến bên giường bệnh, Lưu Tuấn rơi lệ

"Tỉnh dậy đi....ta xin nàng.....ta vẫn chưa kịp nói lời yêu.....chưa kịp dẫn nàng hẹn hò.....chưa kịp tặng hoa.....chưa kịp......." hắn nghẹn lời, nấc lên từng tiếng. Hắn không biết làm gì khác ngoài khóc, trách mắng bản thân.

"Tại sao? Tại sao lại như vậy?" Đưa tay vuốt ve khuôn mặt quen thuộc, luôn nở nụ cười khi trên chọc hắn kia, Lưu Tuấn gào lên

"Tỉnh dậy đi......không phải nàng luôn trên chọc ta sao? Ta còn chưa tính sổ đâu....." đang gào thét, bỗng hắn nói nhỏ như chìm vào tuyệt vọng

"Nàng không thể ra đi như vậy.....không thể.....ta không cho phép......không thể......"

Tay run rẩy cầm lấy bàn tay ấm áp của Tâm Nhi, hắn sợ hãi, sợ đánh mất cảm giác này mãi mãi. Nhưng hắn không biết làm sao để giữ nó lại, chỉ mong có 1 phép màu, làm cho nàng khỏi bệnh. Nếu được như vậy, thì bất cứ giá nào hắn cũng chấp nhận, dù phải hy sinh cả tính mạng. Không, không có phép màu nào cả, ngày qua ngày Tâm Nhi vẫn nằm đó. Thời gian sống của nàng chỉ còn 2 tháng nữa thôi. Nhìn khuôn mặt càng ngày càng gầy đi kia, Lưu Tuấn đau khổ tột cùng. Hắn muốn chết, muốn đi theo người hắn yêu. Hắn đã quyết định

"Tâm Nhi, nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng ra đi 1 mình đâu, nàng không còn trên đời này, ta sống còn nghĩa lý gì?"

Mỗi ngày hắn đều đến bệnh viện, hắn không bỏ học. Hắn muốn kể cho Tâm Nhi chuyện trường lớp, chuyện về các bạn của nàng, hắn còn kể về anime nữa, tháng này bộ nào mới, nhân vật nào được yêu thích nhất,....... Hắn háo hức nói về tương lai của 2 đứa sau khi nàng tỉnh dậy. Đi học đại học nè, rồi cưới nhau, có 2 đứa con, 1 trai 1 gái, rồi hằng ngày ta đi làm, nàng ở nhà chăm con. Thật hạnh phúc đúng không? Rồi lúc con chúng ta lớn, lúc đám cưới cho con sẽ làm thật hoành tráng, xa hoa luôn. Rồi mỗi ngày chúng ta giục con sinh cháu, chúng nó nhất quyết không chịu đẻ sớm, mình lại giục........hạnh phúc quá đúng không.....cho nên.....cho nên.....xin nàng........

Đêm đêm hắn đều khóc trong im lặng, ngoài thời gian đi học, vệ sinh cá nhân ra, tất cả quãng thời gian còn lại hắn đều không rời xa nàng. Đến nỗi cha mẹ Tâm Nhi khuyên bảo nhưng hắn nhất quyết không nghe.

Hôm nay là ngày thứ 2 đếm ngược của Tâm Nhi, hắn cũng không vì vậy mà bỏ học. Lúc còn đi học cùng, nàng luôn thúc dục hắn học hành đoàng hoàng, nên giờ hắn phải đi. Chỉ trong 2 tháng thời gian, Lưu Tuấn từ bét bảng leo lên vị trí đầu tiên. Hắn như trở thành 1 con người khác, không nói chuyện với bất kì ai, chỉ chăm chăm vào sách vở. Cả lớp đều coi hắn như vô hình.

Đang ngồi trong lớp học, điện thoại reo lên, là điện thoại của cậu

"Tâm Nhi.....nó....nó tỉnh lại rồi, nó muốn gặp cháu...."

Đứng phắt dậy, Lưu Tuấn chạy ra khỏi lớp, mặc kệ bao ánh mắt nhìn theo, hắn chạy thật nhanh, hắn muốn ngay lập tức đến chỗ Tâm Nhi của hắn.

P/s: Huhu.........