Hai bên không ngừng giao chiến, nhưng có vẻ tên quỷ kia đã gần đuối sức, còn Lưu Tuấn thì vẫn như cũ, nhẹ nhàng uyển chuyển đối phó với vũ bão. Tên tộc quỷ cũng biết tình hình không ổn, bất quá lòng kiêu ngạo không cho phép hắn rút lui trước thứ rác rưởi này. Lưu Tuấn cảm nhận rõ ràng sức đấm đang yếu thi theo thời gian, hắn mỉm cười tàn nhẫn
"Đã đến lúc rồi"
Uỳnh......................
Tiếng to như pháo nổ, lần này hắn không gạt ra nữa mà trực tiếp dùng mũi kiếm đâm tới. Súc lực phía sau, động như vũ bão, dù chỉ đứng im cũng bộc phát được sức mạnh phi thường. Tư thế kiếm này chính là như vậy. Sở dĩ hắn không sử dụng chiêu này trước đó vì nếu làm vậy mũi kiếm chắc chắn sẽ gẫy, đợi khi nào lực tác động yếu đi thì mới có thể dùng.
"Ahhhhhhhhhh" tên quỷ lùi lại hét lớn
Thanh kiếm thuận thế đâm sâu vào cánh tay, máu đỏ tung tóe bay lên. Tên quỷ nhìn Lưu Tuấn bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Hoa văn trên người từ từ tối dần, Lưu Tuấn cảm thấy dường như sức mạnh tên tộc quỷ cũng giảm theo "có lẽ giống cuồng bạo của boss, sau đó là trạng thái suy yếu". Lập tức lao lên, từng đường kiếm đâm thẳng đâm tới, khóa mọi vị trí tránh né, sức phòng thủ của tên tộc quỷ cũng đã suy yếu đến mức thấp nhất, giờ hắn chỉ giống mấy con trùng giáp mà thôi. Không phải dùng kiếm không phá được mà khó phá. Dưới cơn mưa kiếm kia, tên tộc quỷ chỉ có thể hét lên đau đớn lúc đầu hắn còn đưa tay lên chống đỡ nhưng chỉ sau 1 vài kiếm là gần như tay hắn bị phế, xương cốt bên trong gần như vỡ nát hết. Chỉ có da là hơi hơi nguyên vẹn, khắp người vết đâm chằng chịt, máu thịt be bét, nhìn vô cùng dọa người, bây giờ mới chính xác là 1 con quỷ. Giật mình là hắn vẫn sống được, ánh mắt tràn đầy căm thù nhìn Lưu Tuấn. Lùi ra sau 1 bước, tụ lực đỉnh cao, Lưu Tuấn đâm tới 1 kiếm cuối cùng
Xoẹt xoẹt.......mũi kiếm tốc độ cực nhanh ma sát với không khí, tia lửa bắn ra.
Sụt.............
Âm thanh vang lên trầm thấp, mũi kiếm đâm xuyên qua tim, tên tộc quỷ chết ngay lập tức. Lưu Tuấn vẫn giữ tư thế đó, không suy chuyển, dường như hắn đã thỏa mãn cơn giận, trận đấu vừa rồi ép hắn phải sử dụng bí thuật của mình, chiến đấu cường độ cao liên tục hơn 1h đồng hồ.
"Trạng thái cuồng bạo của tên quỷ này kéo dài hơn 40p, nếu gặp phải tên quỷ cao cấp hơn thì sao?" Lưu Tuấn đã không còn tự tin như trước nữa. Mục tiên bây giờ của hắn là sống sót và cứu thế giới này. Còn về trái đất thì phải tính sau.
Kawai như vừa sực tỉnh khỏi giấc mộng, ánh mắt kinh hoàng nhìn 2 bóng hình đang dực sát vào nhau kia. Đặc biệt tên quỷ chết không nhắm mắt, từ con mắt lóe lên vẻ không thể tin đồng thời tức giận.
"Hắn làm được......thật sự làm được........." Kawai vô thức lẩm bẩm
Chân tay bủn rủn, lần đầu tiên nàng sợ hãi 1 con người như vậy, 1 mình giết 1 tên quỷ, phải biết số lượng quỷ không nhiều, chỉ tầm 100 tên trên thế giới này, chúng không trực tiếp chỉ huy mà điều khiển hung thú. Toàn bộ tên quỷ đều là chỉ huy cấp cao. Thực lực thật sự có lẽ mạnh hơn mô phỏng, chưa ai từng đối đầu với chúng mà sống sót cả. Chỉ có người nhìn thấy hình dạng rồi kể lại thôi. Thực sự là thực lực con người bây giờ không đáng để chúng ra tay. Nhưng dực vào sự đoàn kết cùng khoa học nên nhân loại vẫn trụ được tới bây giờ. Và có lẽ là trong 1 thời gian nữa thôi, nhân loại cũng sẽ tận diệt. Chính phủ đã giữ kín thông tin này với người dân bình thường, nói ra chỉ gây hoang mang thêm thôi. Chính phủ âm thầm chiêu mộ, tìm kiếm nhân tài bồi dưỡng thành chiến binh rồi chỉ biết hy vọng. Kawai biết điều đó, thân phận của nàng không phải chuyện đùa. Nàng vào trong game này chính là để tìm những người như Lưu Tuấn, 1 chiến binh mang kĩ năng của thần. Kawai khóc, nàng đã tìm thấy hy vọng, bao lần nhìn cha già đi vì lỗi lo này, nàng hận bản thân quá yếu đuối. Cho nên nàng quyết định đi tìm anh hùng, người sẽ giải thoát thế giới khỏi tận thế. Lúc Kawai sắp tuyệt vọng, Lưu Tuấn xuất hiện trước mặt nàng.
"Ta đã tìm được rồi.....phụ thân.........hức.....hức....."
Âm thầm lau nước mắt, nàng lập tức phi hành đến gần Zeusan 01, mặc kệ máu me, xác hung thú kinh khủng bên cạnh. Nàng muốn cần xin hắn, nói cho hắn biết tình hình thế giới này, muốn hắn giúp. Nàng tin, nếu con người kia biết thế giới này đã đến bờ vực thế nào, hắn nhất định sẽ giúp.
Lưu Tuấn vừa vứt xác tên tộc quỷ ra, nhìn thấy Kawai đang phi nhanh tới, không hiểu sao trong lòng lừa giận lại bốc lên ngùn ngụt, hắn bằng giọng như nói với tên quỷ
"Đừng lại gần đây"
Kawai đứng lại, "sao hắn lại nói với ta kiểu đó?" Nàng bất an
"Ta và cô không nên gặp nhau nữa"-hắn như không chịu nổi nữa, gằn từng chữ nói
"Tại......tại.....sao......" Kawai như cố nén khóc nói, nàng không hiểu. Tại sao lại thế? Mới nãy hắn còn ngọt ngào dỗ dành ta. Sao bây giờ lại nói vậy?. Nàng không biết, nước mắt thầm chảy xuống, Kawai thấy nhói lòng, không yên, ngực như bị thắt lại, nàng vô thức hỏi
"Tại sao?"
"Không vì sao cả, ta không muốn gặp cô nữa. Thế thôi" hắn cố nói bằng giọng lạnh lùng nhất có thể, nhưng trong lời nói có thể thấy vẻ đau khổ, cố gắng nói từng chữ rõ ràng.
Kawai đau, nàng đau lắm, nàng không hiểu vì sao nàng lại đau vì con người mới quen chưa đầy 1 ngày này. Nàng đau không phải vì thất vọng, không phải vì người này sẽ không giúp nàng. Nàng biết như vậy, nhưng vì sao nàng lại khó chịu, tim lại đau như vậy, giày vò như vậy? Từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng cảm thấy như vậy. Nàng đứng chết lặng, tim đập nhanh liên tục
"Không. Không phải như vậy" nàng hét như không tin lời Lưu Tuấn.
Nhưng hắn chỉ im lặng. Rồi hệ thống thông báo
"Chúc mừng người chơi Lưu Tuấn vượt qua màn khó chế độ cứu thế, xác lập kỉ lục mới, thông các đến toàn bộ người chơi cùng nhau chúc mừng"
Tất cả người chơi giật mình, đặc biệt là những người quen biết với hắn. Chế độ từ trước đến nay bây giờ đã bị phá, không ai tin được. Tất cả đồng loạt khựng lại trước thông báo. Đồng thời trên bảng xếp hạng xuất hiện cái tên Lưu Tuấn màu vàng kim chói mắt.
Nhưng nhân vật chính của chúng ta lại không quan tâm, hắn đang chìm trong đau đớn. Kawai cũng vậy, 2 người im lặng nhìn nhau. Lưu Tuấn cũng biết có lẽ Kawai đang khóc. Hắn hận bản thân mình, hắn cũng từng nghĩ cứ buông xuôi, mặc tình cảm phát triển, tương lai thế nào cũng mặc kệ, nhưng nỗi sợ lập tức lấn áp. Cái bóng quá khứ thật sự quá lớn.......thường ngày hắn tỏ ra vui vẻ, hoạt bát.....nhưng mỗi khi ở 1 mình, quá khứ, cảm giác sợ hãi lại ùa đến, khiến hắn không yên.
Mở bảng bạn bè, trong đó chỉ có duy nhất cái tên Kawai. Tay run rẩy, hắn chậm rãi nhấn nút xóa bạn. Dừng lại 1 nhịp như do dự, nhưng đột nhiên dứt khoát ấn xuống.
"Xác nhận đã xóa bạn" âm thanh lạnh nhạt vang lên, đồng thời 1 âm thanh ngọt ngào
"Người chơi có muốn tiến đến màn tiếp theo không?"
"Không"
"Xác nhận, người chơi sẽ được chuyển vào phòng chờ trong 10s"
Kawai cũng nhận được thông báo như vậy, nhìn Lưu Tuấn đã nhất nút thoát, Kawai càng đau hơn, như có ngàn cây kim đâm vào tim vậy. Màn 2 người chỉ cần 1 trong 2 phản hồi hệ thống là được.
10s này, cả 2 nhìn thẳng vào đối phương, 10s như 10 thế kỉ. Lưu Tuấn chỉ muốn thoát khỏi đây.
Ánh sáng xanh lóe lên, cả 2 biến mất, chỉ để lại chiến trường đang được phục hồi.
Trờ lại phòng chờ, hắn lập tức chọn chế độ solo, đánh cho xong 2 trận còn lại. Coi như 2 đối thủ xui xẻo, chưa hiểu gì đã bị Lưu Tuấn lao lên cho 1 kiếm nổ tung.