Khó khăn bây giờ mới thực sự bắt đầu. Hung thú thiết ngục vẫn ẩn lấp dưới đất, nãy giờ chưa động thủ. Có lẽ hệ thống sắp xếp như vậy để giảm độ khó cho đợt này. Cơ giáp Zeusan vẫn đứng trên bầu trời, Lưu Tuấn đang suy nghĩ đối sách, da con giun kia chỉ nhìn không đã thấy vô cùng cứng rắn rồi. Có lẽ phải sử dụng pháo cao xạ, dạng nâng cấp của pháo năng lượng, mới giết nổi nó.
Đang tập trung suy nghĩ, Kawai dường như cảm nhận được, nàng bỗng lên tiếng
"Điểm yếu của con thiết ngục là ở bụng, phần thịt đó mềm hơn các bộ phận khác nhưng vẫn vô cùng cứng rắn, ngươi phải cẩn thận đó"
Sau khi chứng kiến 1 mình Lưu Tuấn solo giữa lòng địch, Kawai đã có niềm tin tên kia có thể sẽ xông qua màn khó này được. Có lẽ sẽ tạo lên kỉ lục mới, nàng nhìn chằm chằm vào cơ giáp tên kia lái, 2 mắt sáng rực, nàng không sợ chết nữa, nàng chỉ muốn tiếp tục nhìn Lưu Tuấn chiến đấu.
"Hắn rất có phong đạm a"-Kawai cảm thán
"Cám ơn"-Lưu Tuấn lạnh lùng nói
"Xí, ai thèm ngươi cám ơn, ngươi không thể bớt lạnh lùng đi sao?"-nàng hậm hực nói
Lưu Tuấn im lặng. Chậm rãi hạ thân xuống
"Kịch"
Ầm ầm ầm......Grào............
Vừa chạm chân xuống đất, con thiết ngục lập tức nhào lên cắn Zeusan. Mở hết tốc lực tăng tốc, Lưu Tuấn mới tránh thoát trong gang tấc. Kawai bị 1 phen hoảng hốt, nàng hét lên "cẩn thận!!!!!!". Lại bay lên trời, hắn đã nghĩ ra đối sách rồi. Thời cơ duy nhất là lúc nó vừa lao thẳng lên, phần bụng hở ra.
"Xem ra màn này đúng là cần 2 người"-hắn thầm nói rồi liếc qua Kawai. Thấy hắn liếc qua, Kawai thầm rùng mình "ngươi, ngươi.......không phải lại muốn đem ta ra làm mồi chứ........." nàng chỉ dựa theo lần trước thôi, chứ không hề biết kế hoạch của Lưu Tuấn
"Đúng vậy"
Nàng lắc đầu kịch liệt "không được, nhìn mồm con hung thú kia kinh tởm quá.......cho dù trong game ta cũng không muốn vào đó đâu....." Kawai sợ hãi nói
"Ta sẽ không để cô bị nó ăn thịt đâu. Hãy tin ta" Lưu Tuấn chắc nịch lên tiếng
Không biết lòng tin từ đâu ra, Kawai bắt đầu nghĩ lại, nàng nhìn bóng hình trước mặt, gật đầu, ra vẻ ủy khuất
"Được rồi.......ta tin ngươi 1 lần........nếu ngươi để ta bị nó.....nó......thì bổn tiểu thư không tha đâu........"
Nói rồi nàng bay lên cao, rồi hạ từ từ xuống. Chân vừa chạm đất, quả nhiên con quái lập tức lao đến. Tim Kawai đập nhanh như chưa từng được đập, nàng đã muốn chạy rồi, nhưng nhớ lại lời nói kia, không hiểu sao nàng lại ở lại "hắn nhất định không để mình bị làm sao.....nhất định........" con thiết ngục đã đến trước mặt, răng nó to gần bằng cơ giáp của nàng. Miệng to như cái động, con hung thú dừng lại giữa không trung
Ầm.................
Con quái to khổng lồ rơi xuống, Lưu Tuấn vừa kịp rạch 1 vết to đùng trên bụng nó, cũng may con này là động vật không xương, chỉ có lớp vảy bên ngoài là dày thôi, chứ bên trong thì như giun thật. Kawai vẫn đứng im trên bầu trời, Lưu Tuấn kì quái tiến đến "cô không sao chứ? Ta hạ nó rồi"
"Oa.....hức......hức......." nàng khóc rồi nhào vào lòng hắn, dù là game nhưng bị con quái vật đáng sợ, to như vậy lao đến, cũng thừa để dọa cô bé 15 tuổi như Kawai rồi. Đến Lưu Tuấn cũng kì quái "sao nãy nàng ta không chạy?". Hắn không biết mình được Kawai tin tưởng đến thế nào.
"Lần sau.....hức.....ngươi không được dùng ta làm mồi nhử nữa.....hức......." nàng rủ rỉ vào tai Lưu Tuấn. Nghĩ đến chuyện hắn đem mình ra làm vậy, Kawai lại có chút buồn, không phải giận hay gì khác, mà là buồn. Nhìn người con gái vì mình mà ra nông nỗi này, Lưu Tuấn áy náy
"Sẽ không có lần sau đâu. Xin lỗi nàng, là tại ta không tốt"
Kawai khẽ nói "vì ngươi cứu được ta nên ta tạm tha...........". Ổn định lại tinh thần, nàng vội vàng buông Zeusan ra, bay lùi về chỗ cũ. Tim nàng đập nhanh như lúc kia vậy, nhất là khi nghe lời xin lỗi ngọt ngào kia, trái hẳn với giọng nói lạnh lùng trước kia, tim nàng rung liên hồi, không thể kiểm soát được. Kawai đã yêu tên luôn khi dễ nàng. Tình yêu đầu đời luôn làm con người ta hoang mang, nàng không biết nàng đã yêu hắn, cô bé vẫn chưa biết định nghĩa về 2 chữ "tình yêu", chỉ biết ở bên cạnh hắn rất vui, rất thoải mái, nàng có thể tin hắn 100% mà không hoài nghi, điều mà dù ở cạnh mẫu thân hay phụ thân, những người thân nhất với nàng đều không có được.
Lưu Tuấn cũng đã mở lòng rồi, hắn đã có chút thích Kawai, bằng chứng là lúc nàng sợ hãi, khóc lóc thì hắn rất xót xa, chỉ muốn đánh mình thật mạnh. Khác với Kawai, Lưu Tuấn biết rõ tình cảm của mình, hắn biết, nhưng hắn rất sợ, đúng vậy. Hắn sợ chút ít cảm giác này sẽ phát triển thêm, lớn dần thành tình yêu. Ở cái thế giới chết chóc này, hắn không muốn yêu, hắn sợ cảm giác người mình yêu mất đi, cũng như sợ hắn chết đi, đối phương sẽ đau khổ như thế nào? Đã từng nếm trải cảm giác muốn chết nhưng lại sợ chết đó, hắn sợ hãi. Dù hắn luôn luôn muốn trở về trái đất, nhưng chính bản thân cũng không biết có thể hay không, hắn có thể ra đi bất kì lúc nào. Viễn cảnh tương lai đó, Lưu Tuấn không muốn đi đến, bây giờ hắn chỉ đành vùi chặt tình cảm trong tim, dùng lý trí phong ấn nó lại. Nhưng nếu cứ ở cạnh Kawai mãi, hắn sợ hắn không kìm chế được. Hắn phải rời xa nàng.......Lưu Tuấn thầm quyết định.
"Cảnh báo. Đợt 2 sắp bắt đầu. Mức độ khó, số lượng: 1"
Ánh mắt vốn dĩ đã lạnh, giờ lại càng lạnh hơn. Lưu Tuấn đang chìm trong đau khổ, giận dữ mà chính bản thân hắn cũng không hiểu vì sao hắn giận. Có lẽ vì số phận đã đẩy hắn vào hoàn cảnh này, hay giận chính bản thân hắn?. Nắm chặt thanh kiếm, hắn muốn chém giết, chỉ cảm giác thoải mái đó mới giúp hắn xua đi cơn giận này.
Lỗ đen xuất hiện, lần này chỉ có 1 tên, nhưng đừng khinh thường. Chỉ 1 tên này cũng đủ hủy diệt cả 1 thành thị mười mấy triệu dân rồi. Tộc quỷ, được cho là sánh ngang với tộc thần, luôn coi con người là cỏ giác, từ thuở xưa đã khai chiến với con người, chỉ vì sự kiêu ngạo. Tên quỷ có hình dáng giống người, sau lưng là đôi cánh xương đen kịt. Trên đầu mọc 1 cái sừng nhọn hoắt màu đen, toàn thân là 1 màu đỏ, được in hoa văn rất kì quái.
Vừa xuất hiện, con quỷ đã dùng ánh mắt khinh thường, cất giọng trầm thấp nhưng đầy kiêu ngạo
"Loài người rác rưởi, để ta phải xuất hiện, ngươi cũng có chút thực lực đó, nhưng chỉ hơn rác rưởi mà thôi. Không thể sánh với tộc quỷ thượng đẳng bọn ta. Hahahaa"
Hắn liếc nhìn Kawai đang run rẩy phía dưới "phải rồi, run rẩy đi, sợ hãi đi, ngươi rồi cũng phải chết thôi"
Lưu Tuấn không thèm để ý, hắn chỉ muốn xóa bỏ cảm giác tức giận, khó chịu này đi. Nhìn Kawai run rẩy, lửa giận lại bùng lên dữ dội
"Là ngươi ép ta"-hắn nói bằng 1 giọng khản đặc, như không thể chịu đựng nổi nữa. Kawai nghe mà giật mình, sợ hãi hơn cả tên quỷ kia "hắn làm sao vậy? Mới nãy vẫn còn bình thường mà? Sao giờ hắn lại......." nàng không thích hắn như vậy. Lưu Tuấn như trở thành 1 con người khác, chỉ qua giọng nói cũng đủ biết rồi. Đang nắm chặt thang kiếm run rẩy, bỗng thang kiếm lặng im. Lưu Tuấn khẽ đưa tay phải cầm kiếm giơ lên trước, tay trái để sau lưng, dáng người thẳng đứng, chân trái đưa ra sau, chếch hình chữ V. Đây là kiếm thuật hắn học trong anime, nhưng khi áp dụng vào đời thực thì lại kinh khủng đến không ngờ. Lúc đó hắn nghĩ người làm anime này quả là thiên tài, tùy tiện đã làm ra 1 thế kiếm bá đạo. Dáng đứng vô cùng dũng mãnh, toát lên vẻ cao quý, như 1 tượng đài bất diệt.
Tên quỷ nhíu mày, đang định động thủ thì Lưu Tuấn bỗng động đậy, chân phải bước lên , từ từ di chuyển lại gần, tên quỷ vẫn đứng im nhíu mày, trước kia chưa từng có ai dám chủ động đi đến như vậy cả. Khoảng cách từ 10m rút còn 2m, Lưu Tuấn đứng lại, nhìn tên trước mặt, bỗng cả thân hìng lao lên trước, tay cầm kiếm vung lên vượt thẳng xuống. Tên quỷ bất ngờ, vung tay lên đỡ
Keng............ xoẹt xoẹt
Âm thang như 2 thang kim loại vang lên, tia lửa bắn tung tóe. Tên quỷ sợ hãi "đây là kiếm pháp gì?" Vốn dĩ vừa rồi hắn muốn tránh né, đòn đánh chỉ đơn giản là vung lên chém xuống, nhưng hắn phát hiện mình không thể né, mọi phương hướng như bị khóa lại bởi thân ảnh nghiêng người kia. Lưu Tuấn không ngừng bay vùng quanh chém xuống, tên tộc quỷ chỉ có thể chống đỡ. Tức giận, hoa văn trên người sáng lên, tên quỷ hét lớn "Gràoooooooo" Lưu Tuấn bị đẩy văng ra ngoài. Tên tộc quỷ lao đến bằng tốc độ như sấm sét
Uỳnh.............
Hắn đấm trúng vào thanh kiếm, nó rung lên như sắp gãy, tư thế mà Lưu Tuấn dùng không chỉ tấn công mà phòng thủ cũng rất đáng sợ, chỉ 1 thanh kiếm mỏng trước người mà chặn được đòn như cả ngọn núi đè xuống kia. Dù chặn được nhưng lực phản trấn vẫn đẩy Lưu Tuấn văng đi xa. Thúc dục động cơ hạ xuống mặt đất, lấy lại tư thế, Lưu Tuấn trầm ổn đứng đó. Tư thế này phát huy sức mạnh thật sự của nó chỉ khi ở trên mặt đất. Tên quỷ lao tới, điên cuồng đấm vào Zeusan 01, nhưng kì lại là lần này Zeusan 01 không bay đi, mà chỉ lùi lại những bước nhẹ nhàng, kiếm chầm chậm gạt những nắm đấm ra, như đang nhẹ nhàng gạt cánh hoa trên mặt nước vậy. Chỗ xảo diệu của bộ kiếm thế này chính là mượn lực, khi nắm đấm trời giáng kia tiến đến, thì sẽ có 1 khoảnh khắc thanh kiếm chạm vào làm nắm đấm mất cân bằng lực, nếu vận dụng đúng thời điểm đó, tác dụng 1 lực cực mạnh sẽ làm mất trọng tâm, dễ dàng khống chế phương hướng. Lực phát ra càng mạnh thì càng dễ để phá. Tuy nhiên, hạn chế là phương pháp này cực kì khó thi triển, chỉ cần sai 1 nhịp thôi, không những không cản phá được, mà còn bổ sung thêm 1 lực cực mạnh nữa. Có lẽ thế giới này chỉ mình Lưu Tuấn thì triển được như vậy. Thần kinh của hắn không phải của người nữa rồi. Dù đây là game, nhưng được mô phỏng dựa trên thực tế, các định luật được đưa vào dưới dạng số liệu, chúng bổ sung cho nhau khiến thế giới ảo này giống như thật vậy.
Tên quỷ càng đánh càng kinh hãi, không chạm được vào bộ giáp kia, mỗi lần thanh kiếm bé xíu kia chạm vào, tay hắn hoàn toàn vô lực, cảm giác như mất hết sức mạnh, tay hắn tùy thanh kiếm kia uốn lắn vậy.