Đợt 2 bắt đầu, lỗ đen to hơn đợt 1 rất nhiều. Hơn 60 con quái, nhìn sơ qua có hơn 30 con trùng, còn lại là loại nhìn giống con thằn lằn, nhưng lại mọc cánh sau lưng, tay chân giống con người nữa chứ. Kawai chỉ mới nhìn đã thấy ớn lạnh.
Lưu Tuấn thì khác, hắn cảm giác thấy tim mình dường như đập nhanh hơn, hắn lại lập lức lăn xả vào bầy quái, giết đến hoa mắt, chóng mặt. Lần này phải tốn tận 20p mới giải quyết xong. Cơ giáp Zeusan không tổn hại gì, chỉ có máu dính trên đó thôi.
Lưu Tuấn đang tận hưởng cảm giác sảng khoái này "hahaha.....giết đến thống khoái a" hắn cười thầm. Trên trái đất không hề có loại cảm giác này, cảm giác giết chóc này, hắn không thể cưỡng lại với tinh thần game thủ được. Kawai đứng dưới ngước mặt nhìn lên "tên này thật đáng sợ.........nhưng ta thích........", nàng nghĩ vu vơ.
Đợt 3 bắt đầu không lâu sau đó, lần này có đến 120 con quái. Hung thú tăng dần theo cấp số nhân mỗi đợt. Mức độ bình thường có 2 đợt. Đợt cuối cùng này không có quái mới, nhưng mức độ mạnh hơn. Con nào cũng to gấp rưỡi đợt trước, đã bằng nửa thân hình của Zeusan rồi. Nhìn bầy hung thú ngập trời trước mặt, Lưu Tuấn cảm thấy trong lòng hưng phấn, y như lúc đánh trận trung kết game đối kháng đầu tiên. Cảm giác thân thuộc này khiến hắn cảm thấy như đang ở quê nhà, nhớ lại mọi thứ trước kia. Hắn lao vào bầy quái trong cảm xúc đó, y như lúc đó. Hắn đang lấy lại cảm giác thời đỉnh cao, từng động tác gần như dơi vào trạng thái vô thức chiến đấu, còn tâm hồn thì đang hoài niệm, chìm đắm vào kí ức. Máy móc chiến đấu, dù không hoa mỹ, uyển chuyển như trước nhưng lại đạt đến độ chính xác, đơn giản tuyệt đối. Đấu với vật có trí tuệ thì sẽ dễ dàng bị nắm bắt, ngược lại, với hung thú gần như không có trí thông minh như vầy, đấu pháp này là tối ưu nhất, đơn giản mà hiệu quả. Từng kiếm từng kiếm hạ gục, lách người tránh né, gần như nhất tâm nhị dụng, tay phải chém nhưng trái cầm súng liên tục bắn. Dùng tay trái cầm súng giết thằn lằn, tay phải chém trùng giáp. Lưu Tuấn đứng yên trên bầu trời mặc hơn trăm con lao tới. Không con nào chạm được vào cơ giáp của hắn. Con cơ giáp đen kia như 1 tường thành không thể bị suy chuyển. Quái thú như sung rụng rớt. Kawai há hốc mồm kinh hãi
"Hắn....hắn.......đúng là không tin được....quái vật..."
Con quái cuối cùng cũng tan xác
"Chúc mừng thông qua mức độ bình thường, người chơi có muốn tiếp tục khiêu chiến mức độ khó hay không?"
1 tia tinh thần trở lại, mắt Lưu Tuấn đã rơi lệ, hắn như vừa sống lại ngày trước kia, cùng bạn bè chơi game, rồi rủ nhau Solo. Hắn nhớ trái đất, nhớ quốc gia. Hắn muốn trở lại ngay lập tức. Bây giờ hắn mới nhận ra, hạnh phúc đơn giản chỉ là ở cạnh bạn bè, gia đình, cùng nhau vui chơi, cười đùa. "Tại sao ta lại ngu ngốc như vậy? Kiếp trước ta đúng là đồ khốn khiếp....."
Ánh mắt kiên định, hắn cần nhanh chóng tăng thực lực, cứu hành tinh này rồi trở lại trái đất. Hắn muốn khiêu chiến cực hạn của bản thân. Bản năng game thủ thức tỉnh, càng khó hắn càng phải chinh phục.
"Khiêu chiến"- lạnh lùng lên tiếng
"Ngươi điên rồi sao?" Kawai hét lên
Nàng biết, ở màn khó này dù nàng muốn giúp cũng không được. Ngược lại chỉ làm hắn thêm bận tâm thôi. Chỉ có thể yên lặng ngồi đây. Nàng tuyệt vọng nói
"Ta không giúp được đâu đấy........"
Lưu Tuấn nói
"Đưa ta mượn súng của cô" hắn nhìn khẩu súng của mình rồi nhìn khẩu của Kawai.
"Đấy mà là mượn sao......giống ra lệnh hơn đó......." phàn nàn nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn đưa súng của mình cho Lưu Tuấn. Hắn đưa súng của mình cho nàng
Cầm lấy súng của cơ giáp nàng hâm mộ, Kawai hào hứng cầm lên ngắm rồi bắn thử
"Đoàng"
Viên đạn sượt qua tảng đá, nàng ngơ ngác nhìn về phía trước "độ giật quá mạnh, lại còn không có thiết bị tự điều chỉnh độ rung, cách ngắm thô sơ nhất, vậy mà hắn bách phát bách trúng, lại còn đúng vào chỗ hiểm như đầu hay cổ" đến nàng, 1 tay thiện xạ được đào tạo kĩ càng cũng bắn trượt. Có thể thấy kĩ năng Lưu Tuấn kinh khủng ra sao.
Mày mò súng 1 lúc, hết đưa lên ngắm rồi lại để xuống. Lưu Tuấn làm quen xong, hắn lại đứng im đó. Kawai tim đậm mạnh, nàng thở hồng hộc lo lắng cho Lưu Tuấn
"Sao ta phải lo cho hắn? Dù có chết thì cũng chỉ là trò chơi thôi mà? Sao tim ta lại đập nhanh như vậy?"
Không biết đến điều này, Lưu Tuấn, hắn đang hít thở đều, tập trung tinh thần và ổn định lòng phấn khích.
"Cảnh báo, hung thú xuất hiện, mức độ khó, số lượng 240"
Vừa dứt thông báo, lỗ đen ngòm lại xuất hiện, quái thú xông ra như đàn kiến vỡ tổ, cộng thêm kích thước khổng lồ, to gấp rưỡi Zeusan, làm cho cả bầu trời kinh khủng, chi chít quái. Ngoài mấy loại đầu ra, còn thêm mấy con giống người nhưng đầu lại trong suốt, lộ cả não ra ngoài, có mấy con giống chó nhưng 3 đầu, đuôi hình mũi tên, răng nhọn hoắt, đặc biệt là tất cả đều có cánh, chỉ con giống con giun, miệng chi chít răng, giống máy nghiền, con giun này không phi hành giống mấy con khác mà di chuyển dưới lòng đất. Mỗi lần nó di chuyển là mặt đất rung ầm ầm, cũng phải thôi, to bằng cả tòa nhà 20 tầng cơ mà. Kawai nhìn vào đám trước mặt, rồi lại nhìn cơ giáp nhỏ bé, 1 mình đối diện trước chúng, nàng thật sự tuyệt vọng.
"Mới đợt đầu mà đã kinh tởm như vậy, thảo nào chưa ai từng vượt qua. Đặc biệt là con thiết ngục kia..........to như vậy, nhìn rất rắn chắc nữa.....nghe nói ngoài đời thật, 1 mình nó cũng đủ để phá hủy 1 thành phố nhỏ......" nàng run rẩy nghĩ
Lưu Tuấn lạnh tanh nhìn đống sinh vật trước mặt, lần này không giống lần trước. Hắn phải chiến đấu thật sự. Trí thông minh của bọn kia cũng đã tăng lên nhiều. Hắn không chủ động lao vào mà lại bay đi, kéo dãn khoảng cách, không ngừng lượn lách tránh né hung thú bay đến. Hắn cũng không thể xuống đất được. Vừa né vừa dùng súng bắn điên cuồng. Mục tiêu là con hình người có não. Bọn nó thông minh nhất, nếu để nó lại gần, ắt hẳn sẽ không 1 đòn giết được hết, tốc độ bay của chúng rất nhanh, gần bằng máy bay phản lực rồi. Tuy nhiên Lưu Tuấn vẫn bắn chuẩn xác, 1 súng hạ gục, phòng thủ của quái thú này rất yếu a.
May mắn là bọn chúng không biết phối hợp, nếu không sẽ là 1 mình Lưu Tuấn chiến đấu với 1 đội quân khổng lồ. Bây giờ chỉ là đáng hội đồng mà thôi. Giết hết được lũ có não kia, thời gian đã trôi qua 1 tiếng dài
"Giờ thì đơn giản hơn rồi" hắn thầm cười. Lưu Tuấn khônh tránh né nữa, hắn trực tiếp đối diện, nhưng lại né hết những con cẩu kia, chỉ lao vào chém giết trùng giáp và thằn lằn số lượng nhiều nhất. Những con chó kia điên cuồng đuổi theo Lưu Tuấn nhưng không thể theo kịp nhịp độ tấn công này, mỗi lần con nào vào tầm gần là lập tức ăn đạn bay ra xa, chứ không giết được. 1 tay chém giết, 1 tay xạ kích, cứ thế dần dần hung thú vơi ít rồi ít hẳn. Trải qua 2h đồng hồ, trên trời chỉ còn hơn 20 thân hình. Đối mặt với bọn cẩu 3 đầu, bọn chúng cũng không lập tức xông lên mà bay vùng quanh. Nhíu mày, Lưu Tuấn nghĩ
"Bọn chúng khá thông minh, khó rồi đây"
Liếc mắt xung quanh, tất cả con cẩu đồng loạt xông lên, nhe nanh vuốt hòng cắn nát bộ cơ giáp trước mặt.
Vụt...............
Âm thanh trầm bổng vang nên, hơn 5 con sói lập tức đứt ngang người. Phải, là đòn tuyệt sát rút kiếm. Sơ dĩ hắn không dùng trước đó vì có quá nhiều đối thủ, với lại chiêu này cũng không đủ để gây thương tích với trùng giáp. Nếu chém vào trước, đụng trúng trùng giáp, kiếm dừng lại thì chỉ có đường chết. Vừa sử dụng rút kiếm xong, hắn lao ra lỗ hổng trước mặt, lũ sói vồ hụt, thấy đồng bạn bị giết càng điên cuồng hơn, lao đến cắn xé Zeusan. Lưu Tuấn cài súng sau lưng, 2 tay cầm kiếm. Thủ tư thế kiếm đạo nhật bản. Đặt kiếm thẳng đứng trước mặt. Hắn biết, giờ dùng súng cũng vô dụng. Không giết được bọn chúng, chỉ làm cảnh thôi. Điều chỉnh lại nhịp thở, chiến đấu cường độ cao trong 1 thời gian dài khiến tịn thần hắn có chút mệt mỏi. Tâm tĩnh như nước, Lưu Tuấn thầm hưng phấn
"Đến lúc dùng lăng ba vi bộ rồi. Bộ pháp này đối với quần chiến cực kì hiệu quả a"
Dù không phải đời thực, nhưng lăng ba vi bộ dựa vào bước chân làm hoa mắt đối phương. Nguyên tố bên ngoài chỉ tăng thêm uy lực thôi.
14 con sói xông đến, Lưu Tuấn bước sang phải 1 bước dài, lũ sói lao đến nhưng thân hình Lưu Tuấn lại ở bên trái, kiếm chém thẳng từ trên xuống, nhắm vào khớp nối giữa 3 cổ và thân, nhẹ nhàng chém đứt đôi đầu 1 con. Lưu Tuấn chưa bao giờ học kiếm pháp nhật, nhưng hắn xem không ít anime a, thấy mấy chiêu thức hoàng tránh, tập tành làm theo, ai ngờ bây giờ lại khủng bố như vậy. Lũ sói còn lại lao sang trái theo Lưu Tuấn, nhưng hắn lại đột nhiên xuất hiện đừng sau, như thuấn di. Kiếm chém xuống, lại 1 em ra đi. Cứ như vậy, lũ sói gần như đi ngược lại với Lưu Tuấn, bị hắn dễ dàng xử lý. Đơn giản như vậy là vì bọn kia rất không được thông minh cho lắm, có lẽ chỉ là bản năng, khả năng phán đoán, phản xạ gần như không có a. Từ đầu đến cuối Lưu Tuấn chỉ giơ kiếm lên, rồi chém nhanh xuống.