Chương 35: Làm Ơn........Hãy Cho Ta Giải Thoát........

Hôm nay, bầu trời trong xanh, ánh nắng như vui mừng nhảy nhót. Hắn đang ôm nàng trên sân thượng ngồi ngắm bình minh lên, gương mặt hắn vui vẻ, cười đùa nhưng sâu trong mắt là nỗi buồn, nỗi đau tột cùng. Còn nàng, dựa nhẹ nhàng vào lòng người con trai nàng yêu nhất, phóng tầm mắt ra xa lưu luyến như muốn đem cả thế giới theo cùng. Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, thu vào trong mắt gương mặt kia

"Vui lên đi đứa em ngốc, chị không đi đâu đâu mà, yên tâm. Chị sẽ luôn ở đây"

Nàng vô lực, ngón tay chỉ chỉ vào trái tim Lưu Tuấn rồi cười 1 nụ cười tươi tắn, không hợp với sự hốc hác trên mặt tí nào.

"Phải rồi, là nụ cười này, nụ cười ta luôn muốn thấy......nhưng......sao lại đau đến thế.......tại sao.......?" Lưu Tuấn nhói lòng

"Em biết mà. Chị yên tâm.....em sẽ không buồn đâu....." hắn cười nói

Cười, nhưng khóc, 2 hàng nước mắt chảy trên gương mặt tươi cười kia, Tâm Nhi đưa tay lên

"Thế sao lại khóc hả?"-nàng cũng khóc theo

"Em không biết, không phải chị cũng đang khóc sao?"

2 người nhìn nhau lâu như hàng thế kỉ

"Đồ ngốc......ta yêu chàng......ngốc......"

Nước mắt càng ngày càng tuôn ra

"Ta cũng yêu nàng.....người con gái ta yêu nhất......." không biết Tâm Nhi và Lưu Tuấn nói câu này bao nhiên lần rồi, nhưng cả 2 vẫn chưa nghe đủ. Quãng thời gian này quá ngắn, thật sự không đủ

"Tại sao ta không thú nhận sớm hơn chứ.....ta quả thật ngu ngốc......" hắn oán hận mình, chỉ vì định kiến mà....hắn.....

"Hôn em đi" Tâm Nhi nói, dù đã cận kề, nhưng nói người khác hôn mình cũng ngại lắm chứ. Khuôn mặt nàng đỏ ửng rõ ràng trên gương mặt trắng toát. Lưu Tuấn không cảm thấy gì nữa, hắn chỉ muốn thời khắc này mãi mãi dừng lại. Từng giây từng phút trôi qua, hắn cảm thấy Tâm Nhi càng xa rời hắn hơn

Từ từ đặt môi mình, cảm nhận sự ấm áp từ đôi môi đối phương, trong lòng Lưu Tuấn lại càng quặn thắt. 2 dòng nước mắt bất chợt trào ra, Tâm Nhi thì thào

"Hứa với ta...............chàng phải sống.....phải sống cho cả ta nữa......phải lấy vợ, sinh con, có 1 cuộc sống hạnh phúc....như vậy ta mới yên tâm....."

Nàng nói nhưng trong lòng như ngàn dao đâm, nước mắt hòa quyện vào lời nói như đang oán trách. Lưu Tuấn khẽ ôm Tâm Nhi vào lòng, hắn sợ nếu mình làm mạnh quá thì người con gái mỏng manh này sẽ vỡ mất

"Ta hứa.....ta hứa....nhưng nàng cũng phải hứa với ta........rằng người con gái đó sẽ là nàng.....trên đời này ta không yêu ai khác và sẽ không lấy ai khác ngoài nàng đâu......."

Nghe câu nói của Lưu Tuấn, Tâm Nhi cười nhưng nàng khóc hơn nữa.

Cảm nhận nhiệt độ thân thể Tâm Nhi lạnh đi, Lưu Tuấn ôm chặt nàng vào lòng, im lặng không nói gì....hắn không biết phải nói gì......

"Hôn thiếp nữa đi..........." Tâm Nhi ngắt quãng nói, nàng không bao giờ cảm thấy đủ, cho dù cả cuộc đời cũng không đủ chứ đừng nói là khoảng thờ gian 2 ngày ngắn ngủi qua.

Lưu Tuấn im lặng hôn nàng. Đôi môi càng ngày càng lạnh, hắn cắn chặt răng, không nấc lên tiếng nào. Hắn hận, hận cuộc đời này, vì sao lấy đi người con gái vui tươi, hoạt bát, thông minh này mà không phải kẻ ngu ngốc, xấu xa như hắn. Ông trời quả là không có mắt.

Hơi thở đã dừng lại. Cả người Tâm Nhi vô lực nằm trong vòng tay Lưu Tuấn. Hắn cũng vậy, gục xuống người nàng, hắn khóc trong âm thầm.

Ánh sáng bình minh như chiếu rọi 2 con người tầm thường, đang ôm nhau ngồi sụp xuống kia. Bần trời ửng hồng, 1 khởi đầu mới bắt đầu, nhưng lại là kết thúc của 1 sinh mệnh

"Tâm Nhi........Tâm Nhi.....Tâm......Nhi......" hắn gọi tên nàng trong vô vọng, hắn biết dù có gọi đến chết nàng cũng sẽ không trả lời. Vì nàng không còn trên thế giới này nữa rồi........

Từ nay ai sẽ trên trọc hắn đây? Ai sẽ lo lắng, chăm sóc hắn? Ai luôn mắng mỏ khi hắn làm sai? Ai gọi hắn dậy mỗi buổi sáng? Ai nhắc nhở hắn học? Ai an ủi mỗi khi hắn buồn? Ai luôn luôn lắng nghe hắn dù đúng dù sai? Ai yêu thương hắn vô điều kiện? Ai? Ai? Ai?

Hắn chìm ngập trong nỗi đau đớn. Người con gái kia đã không còn, vì sao hắn còn ngồi đây?

"TÂM......NHI........"

Ngửa mặt hét lớn, như đang gọi linh hồn nàng trở về. Tiếng gào thét vang vọng trời xanh, mang theo uất hận cực độ xông thẳng lên cao. Thế giới này chính là như vậy, phép màu sao? Không tồn tại. Con người chỉ biết chấp nhận mà thôi. Nhưng hắn không, hắn không chấp nhận, hắn sẽ không để ai cướp mất nàng........

...................

Khu nghĩa trang, bầu không khí âm u kết hợp với hương nhang, sự vắng lặng khiến đây giống như nơi yên nghỉ của người chết. 1 người đàn ông luộm thuộm, tay xách túi hoa quả đứng trước 1 ngôi mộ nhỏ, hắn khẽ mỉm cười nói

"Tâm Nhi, hôm nay là sinh nhật nàng, ta đến chúc mừng đây"

Đem từ trong túi ra 1 cái đĩa, hắn bày ra đủ loại hoa quả

"Nàng rất thích ăn hoa quả đúng không? Ta mua rất nhiều, nàng yên tâm đi" hắn lẩm bẩm 1 mình, nếu có người ở đây, chắc chắn họ sẽ nói hắn điên.

Rút trong túi ra 1 chiếc khăn mùi xoa, hắn lau khẽ tấm hình cùng hàng chữ "Tâm Nhi" trên bia mộ. Vừa lau vừa ngâm nga hát

"Những ân tình , nay lặng im suốt đời

Lòng người đổi thay giờ em đi nguốt ngàn xa

Khóc cho người không đợi nhau kiếp này

Nghìn trủng thương nhớ , bóng em muôn ngàn dặm đường .

Nghe nỗi đau cuồn cuộn chảy trong lòng

Ngoài trời mưa gió em hỡi em nay về đâu ?

Bao nhớ thương tràn ngập khắp tim này

Nhìn tường ngày trôi qua lòng buồn như đá thời gian"

Giọng hát ngọt ngào nhưng âm u, chất chứa bao nỗi nhớ nỗi buồn cùng sự mệt mỏi vô tận.

"Ngày xưa nàng luôn bắt ta hát cho nghe mỗi khi sinh nhật. Thấy ta hát hay không hả? Bài hát này ta vô tình nghe trên mạng, thấy hay nên muốn cho nàng nghe......"

Thắp xong 3 nén nhang, hắn vòng ra bên cạnh ngôi mộ, mặc kệ bùn đất mà ngồi bịch xuống, dựa người vào thành mộ, nhìn về phía bầu trời giống như đợi chờ gì đó. Một lúc sau, bỗng hắn lên tiếng

"Đã hơn 1 năm rồi.....1 năm này với ta như 100 năm vậy. Tâm Nhi, ta rất nhớ nàng, vô cùng nhớ..........mỗi ngày ta đều nhớ, từng giây từng phút ta đều nhớ........."

2 dòng nước mắt lăn xuống, hắn mặc kệ mà nói tiếp

"Nàng biết không? Ta đã đáp ứng lời hứa rồi. Ta vẫn sống, nhưng ta không nghĩ mình có thể yêu ai khác nữa.......xin lỗi nàng......."

Im lặng 1 lúc lâu, đôi mắt đẫm lệ không có tiêu cự nhìn thẳng về bầu trời trong xanh

"Nè......làm ơn......cho ta giải thoát được không?......cho ta theo với.....ta quá mệt mỏi rồi......." hắn ngắt quãng, tim như bị bóp lại từng hồi

Dường như thấu hiểu tâm trạng hắn, bầu trời trưa đang trong xanh bỗng đen lại, mây đen ùn ùn kéo đến. Khắp nơi tràn ngập trong bóng tối, giống như tâm hồn hắn vậy, bởi vì tia sáng duy nhất đã bị 2 chữ "số phận" lấy đi. Ánh mắt vô hồn nhìn bầu trời, thật ra hắn đã chết từ lâu rồi, vào cái ngày đó. Bây giờ chỉ có thân thể còn chống đỡ, như 1 cái xác không hồn. Nếu không phải hắn tìm được chút bình yên trong game, anime thì có lẽ....bây giờ bên cạnh Tâm Nhi chính là hắn. 1 năm qua, hắn chỉ nhốt mình trong phòng, gần như không giao tiếp với ai, hắn cũng bỏ học rồi. Cuộc sống của Lưu Tuấn không còn là sống nữa, chỉ đơn giản là tồn tại, không hơn.

Tí tách...........

Từng giọt mưa dơi nhẹ rồi ào ào chút xuống. Nước mưa mát lạnh gột rửa khuôn mặt, trộn lẫn với nước mắt. Cũng không biết hắn đã ngừng khóc hay chưa. Lưu Tuấn bỗng thấy thân quen kì lạ, cảm giác như nàng đang ôm hắn vào lòng, động viên cố lên.

"Tâm....Nhi......."

"Tâm............Nhi.......".

Hắn thì thào gọi tên nàng trong vô vọng. Rồi đột nhiên cả người đổ xuống. Có lẽ thân thể đã không chịu nổi, nhìn người hắn dù rất bình thường, nhưng lại trắng nhợt, không sức sống. Hắn mơ thấy Tâm Nhi, nàng mỉm cười nhìn hắn, động viên hắn

"Không, đừng đi, ta xin nàng.....đừng đi....." nhìn Tâm Nhi xa dần, Lưu Tuấn hét lên tuyệt vọng

Sực tỉnh, giấc mộng vẫn mãi chỉ là giấc mộng. Nước mắt từ từ lăn dài trên bờ má trắng nhợt kia. 1 năm nhưng hắn cảm thấy nỗi đau như mới hôm qua vậy. Lưu Tuấn đã được đưa về nhà mình, có lẽ là cha mẹ của Tâm Nhi. Họ cũng từng hết sức khuyên bảo Lưu Tuấn, nhưng kết quả chỉ làm họ thở dài.

Bất thị ái phong trần,

Tự bị tiền duyên ngộ.

Hoa lạc hoa khai tự hữu thì,

Tổng lại đông quân chủ.

Khứ dã chung tu khứ,

Trú dã như hà trú?

Nhược đắc sơn hoa sáp mãn đầu,

Mạc vấn nô quy xứ!

   (Nghiêm Nhụy - Bài Từ Theo Điệu)