Lý Thuấn Du rời khỏi tiểu viện của mình thì bắt đầu lang thang du ngoạn khắp Lý gia. Mặc dù hắn là người mang ký ức hai kiếp tuy nhiên chủ hồn vẫn là hắn ở địa cầu. Đối với phong cảnh nơi đây có phần mới lạ. Giống như người xa quê thật lâu mới trở về, đâu đâu cũng cảm thấy hứng thú. Hắn có cảm giác như lạc vào một khu trường quay phim cổ trang vậy.
Dọc đường hắn bắt gặp không ít gia nhân, đi đi lại lại. Bọn họ vừa nhìn thấy hắn lập tức xì xào với nhau. Lý Thuấn Du tuy nghe thấy hết nhưng cũng lười quan tâm. Những loại người này, gió chiều nào xuôi theo chiều nấy. Chẳng đáng để trong bụng. Nên không sẽ bể bụng chết mà thôi.
Lý gia địa thế cực kỳ rộng lớn. Là một trong bốn đại gia tộc ở Minh Hà Đế Đô cũng không phải nói giỡn. Chỉ tính đầu người thôi cũng đã gần ngàn. Con số nhiều khủng khiếp đối với một gia tộc.
Lý Thuấn Du bôn ba nữa ngày, đi sắp mỏi cả chân cũng chỉ mới đi được một phần ba.
•Cha nó.. Làm quái gì xây rộng như vậy chứ.
Lý Thuấn Du tựa mông bên thềm đá, vừa bóp chân vừa mắng. Chỗ này thật quá rộng mà.
•Uể.
Đột nhiên hắn phát hiện một đám nam thanh nữ tú đang tụ tập đi về hướng hắn. Mà theo hắn biết thì đám này chính là những đệ tử dòng cận huyết. Bởi vì có chút thiên phú nên được triệu về luyện tập. Chuẩn bị cho sự kiện Lý gia khảo thí.
Bọn này bình thường rất kiêu ngạo. Không hề để hắn vào mắt. Tuy không trực tiếp bán hành nhưng vẫn hay đe dọa hắn.
•Khà khà... Phong thủy luân chuyển rồi. Hôm nay các ngươi chết với lão tử.
Lý Thuấn Du cười tà. Đoạn đứng tựa lưng, một mình huýt sáo vi vu.
•Mau nhìn. Đó không phải là tên thiếu gia phế vật của dòng chính sao..
•Đúng là hắn rồi... Sao hắn lại lang thang ở đây nhỉ..
•Có nên hành hắn một trận không...
•Tốt, ta cũng ngứa tay hắn lâu rồi...
Nhìn thấy Lý Thuấn Du, bọn họ lập tức xì xầm. Trực tiếp mở volume cao cho Lý Thuấn Du lọt hết vào tai.
Lý Thuấn Du mặt tuy vẫn bình thường, nhưng trong bụng thì đang cười gằn. “ Đánh ta đi. Đánh ta đi.. Lão tử đang ngứa người đây”.
Tuy nhiên bọn chúng chỉ nói bằng miệng. Chứ lúc cả bọn đi ngang Lý Thuấn Du chẳng thèm ngó tới. Làm hắn cũng bơ mặt ra.
Đoạn hắn chân trai khẽ vươn ra. Vừa lúc một tên đi tới lập tức vấp phải mà ngã nhào. Hắn rõ ràng muốn kiếm chuyện. Làm sao để bọn họ cứ thế đi qua được.
•Khố kiếp, sao ngươi dám ngán chân ta...
Tên bị vấp sau khi đứng vững lập tức phi lại chỉ tay vào mặt Lý Thuấn Du chửi ầm lên.
•Ngươi đi đường không cẩn thận liên quan gì đến ta...
Lý Thuấn Du vẻ mặt vô tội nhún vai 🤷.
•Rõ ràng là ngươi ngán chân ta, còn dám chối.
Tên kia tức quá gào lớn. Có xúc động muốn cắn người.
•Con mắt nào của ngươi thấy vậy. Bên trái bên phải, hay mắt cá chân.
Lý Thuấn Du vẫn bơ mặt trả lời.
•Ngươi...
Tên kia giận dữ run người. Hai tay siết chặt. Tên phế vật này rõ ràng muốn chết. Lại đi trêu chọc hắn mà. Trời ơi là trời ! Tui đang tu mà.
•Ngươi cái gì mà ngươi. Khi nãy ta nghe ngươi vừa nói là ngứa tay với ta sao. Ta đang ở đây nì, ngon nhào dzô...
Lý Thuấn Du làm ra bộ mặt thách thức nói.
Tên kia không nói thêm gì, trực tiếp vung quyền về phía mặt Lý Thuấn Du.
•Đến tốt..
Lý Thuấn Du thấy vậy vui vẻ cười. Tuy nhiên nắm đấm của tên kia chạm được vào hắn thì đã bị một bàn tay cản lại.
•Là đồng tộc. Chỉ nên động khẩu, đừng động thủ.
Người nói là một thiếu nữ. Vẻ mặt nghiêm nghị, y phục trên người vô cùng chinh chu, đơn thuần. Không giống những nữ nhân khác.
•Tĩnh Như tỷ.
Tên kia nhìn thấy thiếu nữ lập tức hòa hoãn. Còn có phần sợ sệt nói.
•Cái đệch...
Lý Thuấn Du đang hứng thú bỗng dưng bị chặn ngang bức xúc chửi.
•Vị tiểu đệ này. Vừa nãy là do ngươi có lỗi trước. Chỉ cần ngươi xin lỗi một tiếng chúng ta sẽ không chấp nhất.
Đoạn Lý Tĩnh Như quay sang nói với Lý Thuấn Du.
•Cha nó... Xin lỗi em gái ngươi. Tự nhiên ở đâu chui ra một bà tám vậy. Mau mau cút đi cho ta.
Lý Thuấn Du không chần chừ, trực tiếp chửi thẳng.
Lý Tĩnh Như tuy không hiểu ý tứ của hắn nhưng vẫn biết đang chửi mình, sắc mặt lập tức khó coi.
•Ngươi.
Lý Tĩnh Như giận dỗi nói.
•Ngươi cái gì. Có giỏi liền đánh. Nếu không liền cụp đuôi cút cho ta..
Lý Thuấn Du xù lông gào lên. Làm cho Lý Tĩnh Như tức giận đến đỏ mặt. Chỉ cần một chút thôi liền sẽ động thủ.
•Tốt ! Hôm nay không chấp nhất với ngươi. Nếu muốn đấu thì đến lúc khảo thí gia tộc cùng nhau so tài.
Tuy nhiên Lý Tĩnh Như rốt cuộc nuốt xuống được. Vẻ mặt lạnh lùng nói.
•Lão tử là không chờ được đây. Muốn choảng liền tại chỗ...
Lý Thuấn Du đem tay áo xoắn lên. Điệu bộ hùng hổ tiến tới.
•Chúng ta đi....
Lý Tĩnh Như mặc dù giận, nhưng vẫn bấm bụng kéo những người khác bỏ đi.
•Ê ! Đừng lại. Còn chưa đấu mà.
Mặc kệ Lý Thuấn Du phía sau gọi lớn, bọn họ vẫn một mạch bỏ đi.
*
•Tĩnh Như tỷ, vừa rồi tại sao tỷ lại nhịn tên đó.
Đi được một đoạn, một tên trong đám không nhịn được hỏi Lý Tĩnh Như.
•Chúng ta tốt hơn đừng trêu chọc hắn. Ta nghe nói hôm Lý Thất ở dòng chính chính là bị hắn đánh thành đầu heo đó...
Lý Tĩnh Như âm trầm nói ra. Nàng đối với thái độ của Lý Thuấn Du cũng rất là căm tức. Tuy nhiên tính cách của nàng trầm ổn nên vẫn nhịn được.
•Thật vậy sao.
•Không phải nói hắn chính là phế vật sao...
•Chắc không phải là tin đồn đi...
Mọi người nghe xong lập tức xôn xao. Rõ ràng ai cũng không tin.
•Ta không biết thật giả. Tuy nhiên, khảo thí sắp tới. Đối với chúng ta thì đây là một cơ hội. Đừng để sảy ra bất cứ điều gì. Cố gắng tu luyện cho tốt. Có biết không.
Lý Tĩnh Như lắc đầu, đoạn dặn dò bọn họ.
•Vân ! Tĩnh Như tỷ...
Bọn người nghe xong lập tức gật đầu. Lý Tĩnh Như đối với bọn họ quả thật rất có uy vọng. Nói gì nghe nấy.
Sau khi bọn người Lý Tĩnh Như đi xa. Lý Thuấn Du mới bực mình vung tay. Tức tối đến không còn tâm trạng đi dạo. Liền quay người trở về tiểu viện.
Khi đến trước tiểu viện của mình. Hắn bỗng phát hiện cổng nhà mình tự nhiên bị ai đạp nát.
Đang nổi sùng. Hắn lập tức dựng ngược lông tơ. Trực tiếp bay vào trong nhà, đoạn hét lớn.
•Ông già nó.. Tên chó chết nào dám đạp