•Hai người là ai !
Lý Thuấn Du ngạc nhiên hỏi. Hắn không biết tự nhiên ở đâu lại nhảy ra hai lão già.
•E hèm ! Tiểu tử, ta chính là Lão tổ tông của ngươi, còn đây là khách khanh trưởng lão của Lý gia. Còn không mau bái kiến.
Lý Huyền Quang ho khan giới thiệu. Hai lão già tự nhiên xuất hiện trước mặt một tiểu bối, mà hắn còn không nhận thức được mình.
•Aaa ! Thuấn Du bái kiến lão tổ, khách khanh trưởng lão.
Lý Thuấn Du trợn mắt. Vội vàng cúi xuống cung hô. Tuy hắn không biết đầu cua tai nheo gì. Nhưng người ta đã nói vậy rồi nếu không tin lập tức sẽ ăn hành ngập mồm luôn. Hắn đã xem qua tu vi của hai lão già kia, cao đến mức á khẩu a.
•Ừm, đứng lên đi.
Lý Huyền Quang thấy thái độ của Lý Thuấn Du cũng vui vẻ gật đầu. Hất tay một cái liền một đạo lực lượng vô hình đem Lý Thuấn Du nâng lên.
•Không biết hai vị tìm tiểu bối có chuyện gì.
Lý Thuấn Du tò mò hỏi.
•Tiểu tử ! Chúng ta muốn biết chuyện linh khí bạo động động tối qua. Rốt cuộc ngươi đã làm gì.
Phùng Chu Thương nhìn Lý Thuấn Du hỏi. Lý Huyền Quang cũng là có ý vị như thế.
Lý Thuấn Du nghe vậy lập tức chột dạ. Chẳng lẽ tối qua hắn tu luyện kinh động đến hai lão già này.
•Tiểu bối không biết chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên Lý Thuấn Du vẫn rất bình tĩnh. Vẻ mặt vô tội đáp.
•Hừ ! Còn dám giấu. Rõ ràng tối qua linh khí bạo động đều tập trung vào ngươi. Ngươi còn dám nói là không biết.
Phùng Chu Thương đột nhiên nổi giận. Toàn thân bộc phát uy áp mênh mông.
Lý Thuấn Du cảm giác như mình đanh gánh chịu tòa núi trên vai. Trong lòng thầm chửi “ Má nó, ỷ lớn hiếp nhỏ. Lão già chờ đó, đợi ca trưởng thành nhất định sẽ đánh ngươi thành đầu heo. “.
•Lão tổ, tiểu bối thật sự không biết. Tối qua tiểu bối chỉ tu luyện công pháp.
Tuy trong bụng ầm ầm gào thét. Nhưng bề ngoài hắn thì vẫn bình thường. Cố gắng chịu đựng áp lực, hướng Lý Huyền Quang nói.
•Công pháp gì, mau nói ta nghe.
Lý Huyền Quang truy vấn. Tuy nhiên vẻ mặt đã hòa hoãn hơn. Ngay cả Phùng Chu Thương cũng rút về uy áp. Vừa rồi chỉ là dọa dẫm hắn một chút mà thôi.
•Lão tổ ! Tiểu tử không biết đó là công pháp gì.
Lý Thuấn Du cung kính đáp. Nhưng trong bụng âm thầm nguyền rủa. Cmn rõ ràng là hiếp người quá đáng mà.
•Nói láo. Ngươi nói tu luyện, mà không biết là công pháp gì sao.
Phùng Chu Thương lại một lần nữa nổi bão. Chuẩn bị tung ra uy áp. Lý Huyền Quang thấy vậy lập tức đặt tay lên vai lão. Ý nhắc nhở “ Hạn chế đi cha nội. Làm gì mà nóng thế “.
Phùng Chu Thương thấy vậy mới hạ xuống. Âm thầm liếc xéo Lý Huyền Quang. “ cha nó, ta chỉ dọa hậu bối ngươi một chút, cần gì nhảy lên thế “.
•Tiểu tử ! Mau kể rõ ra đi. Nhớ, không được giấu giếm.
Đoạn Lý Huyền Quang nhìn Lý Thuấn Du ôn tồn hỏi.
•Bẩm Lão Tổ, tiểu bối quả thật không biết đó là công pháp gì. Đây là do một vị tiền bối truyền cho.
Lý Thuấn Du cúi đầu nói. Hắn biết đối với hai lão cáo già này không thể nói qua loa. Mà hắn không thể nói là mình có hệ thống được. Như vậy cmn không bị kéo đi giải phật liền không thể a.
•Tiền bối.
Hai lão già nghe vậy đồng thanh kêu lên.
•Ân ! Người đó đột nhiên tìm tới tiểu bối rồi nói cái gì tiểu bối có thể chất vạn năm hiếm có. Nên muốn truyền cho tiểu bối công pháp thổ nạp.. Chỉ vậy thôi.
Lý Thuấn Du trả lời. Một câu chuyện hoang đường không thể hoang đường hơn được hắn biên soạn ra.
Lý Huyền Quang và Phùng Chu Thương nhìn nhau. Trong lòng dấy lên sóng biển ngập trời. Ở trong lý gia ẩn giấu một người mà bọn họ không biết.
Đoạn Phùng Chu Thương nhanh như cắt đến trước mặt Lý Thuấn Du, bàn tay đặt lên đỉnh đầu hắn. Sự tình diễn ra quá nhanh, Lý Thuấn Du chưa kịp phản ứng thì Phùng Chu Thương đã trở lại chỗ cũ rồi.
Lý Thuấn Du trong lòng lập tức đổ mồ hôi lạnh. Đây là chênh lệch về cấp độ. Nếu như hai lão già này thật sự muốn động thủ với hắn thì hắn hoàn toàn không có cơ hội phản kháng. Trực tiếp bị bóp chết.
•Chúng ta quả thật sống đến hồ đồ rồi. Đệ tử mang thể chất như vậy mà chúng ta không biết.
Sau khi Phùng Chu Thương trở lại, lập tức nhìn Lý Huyền Quang nói.
•Là loại thể chất gì.
Lý Huyền Quang nghi hoặc hỏi.
•Tạm thời không biết. Nhưng chắc chắn là thần thể.
Phùng Chu Thương thập phần ngưng trọng trả lời.
•Thần thể !.
Lý Huyền Quang kinh hãi thốt lên. Thần thể, đây là thể chất hiếm có bực nào. Đoạn lão quay sang nhìn Lý Thuấn Du. Tên hậu bối mà trước giờ mình vẫn luôn không quan tâm đến.
•Hài ! Mấy năm qua chúng ta thật sự lười biếng rồi.
Lý Huyền Quang thở dài nói.
•Tiểu tử ! Vị tiền bối kia còn nói gì với ngươi không.
Phùng Chu Thương nhìn vào Lý Thuấn Du hỏi. Bọn họ thật sự tin lời hắn nói rồi.
•Không có. Sau khi truyền công pháp cho tiểu bối thì vị tiền bối kia cũng không xuất hiện nữa.
Lý Thuấn Du đáp, trong lòng mừng rỡ không thôi. Rốt cuộc lừa được hai lão già này.
•Được rồi ! Ngươi cứ an tâm tu luyện đi. Chuyện hôm nay đừng nói cho ai biết nghe chưa.
Lý Huyền Quang đoạn dặn dò hắn. Lão cũng hiểu được, những vị tiền bối kia luôn là thần bí như vậy. Có điều tra thêm cũng vô dụng.
Sau đó Phùng Chu Thương cùng với Lý Huyền Quang cùng nhau rời đi.
•Phù ! Hù chết ta. Rốt cuộc cũng đi.
Lúc này Lý Thuấn Du mới thở ra một hơi. Vỗ vỗ ngực nói. Vừa rồi thật sự áp lực chết đi mà.
•Hừ ! Lần sau khi tu luyện phải cẩn thận mới được.
Lý Thuấn Du tự nhủ với lòng. Hôm nay là một loại bài học với hắn. Ở cái chốn nguy hiểm này, làm việc gì cũng phải cẩn thận a.
Đoạn hắn xốc lại tinh thần sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Trên bầu trời Lý gia, Lý Huyền Quang cùng Phùng Chu Thương lăng không mà đứng. Cả hai vẻ mặt ngưng trọng nhìn ngó khắp nơi.
•Tiền bối, chúng ta biết người ở đây.. Mong người ra gặp mặt một lần..
Lý Huyền Quang bỗng dưng mở lời. Giọng nói không vang đi nhưng cao thủ chắc chắn nghe được. Tuy nhiên không có ai trả lời lão.
•Tiền bối...
Lão không bỏ cuộc, một lần nữa gọi. Nhưng vẫn không có hồi âm.
•Lão già, có lẽ người không muốn gặp mặt chúng ta. Có gọi cũng vô ích.
Phùng Chu Thương vỗ vai Lý Huyền Quang nói.
Bọn họ cũng là cao thủ đỉnh cao. Nên rất hiểu thế sự. Nếu để một người cứ như vậy ẩn trong Lý gia bọn họ thật sự không yên lòng. Tuy nhiên người ta không muốn ra thì biết làm sao. Chỉ cầu mong người đó không có ác ý.
Nếu Lý Thuấn Du nhìn thấy hai lão già lúc này chắc chắn sẽ cười đến rụng răng. Ca chỉ nói vài câu đã tin sái cổ, quả thật là già rồi mà ngu a.