•Tốt, lão tử chính là đã ăn gan hùm đấy, sao nào. Thường ngày bắt nạt lão tử riết thành bệnh rồi à. Hôm nay nếu ngươi dám ồn ào ta liền không đánh ngươi kêu cha gọi mẹ ta không gọi là Lý Thuấn Du.
Lý Thuấn Du trực tiếp hung hăng càn quấy thách thức. Xoắn xoắn tay áo.
•Tốt, ngươi tốt. Dám thách thức bản thiếu gia, hôm nay nếu như ta không đem ngươi cái đồ rác rưởi này đánh cho tàn phế thề không làm người.
Lý Thất bị chọc phẫn nộ, âm lãnh nói. Tùy thời đều có thể xông lên hành Lý Thuấn Du ra bãm.
•Ngươi muốn làm gì...
Lý Bích Giao bước lên một bước đưa tay chắn ngang mặt Lý Thuấn Du đem hắn che khuất. Đoạn nàng nhìn Lý Thất thâm trầm nói. Nàng không biết cái tên ngốc nghếch này hôm nay ăn phải thứ gì mà dám khiêu khích đám du côn này. Tuy nhiên có nàng ở đây, tuyệt không để hắn bị ức hiếp.
•Lý Bích Giao, ngươi đừng nghĩ đến chuyện bao che cho hắn. Hiện tại không ai có thể cản trở ta đánh hắn. Nếu như ngươi dám cản thì ngay cả ngươi cũng sẽ nhận lấy hậu quả.
Lý Thất gằn giọng. Hắn hiện tại đã vô cùng giận dữ, mặc kệ thế nào cũng phải đem Lý Thuấn Du đánh thành phế nhân mới hả dạ.
•Ngươi...
Lý Bích Giao tức giận. Tuy nhiên nàng cũng có chút bất đắc dĩ. Nếu thật sự động thủ nàng đánh không lại. Bọn hắn có đến bốn người, tu vi đều không kém hơn nàng bao nhiêu.
Lúc này bỗng dưng Lý Thuấn Du từ phía sau bước ra sau đó đi thẳng đến chỗ Lý Thất.
•Đệ làm gì...
Lý Bích Giao hoảng hốt.
•Chuyện của đệ, đệ tự giải quyết. Tỷ không cần phải che chở cho đệ nữa. Vì kể từ bây giờ đệ sẽ bảo vệ tỷ.
Lý Thuấn Du khẽ ngoái lại nhìn Lý Bích Giao mỉm cười nói. Sau đó bước tới trước mặt Lý Thất.
•Hiện tại có thể bắt đầu rồi. Ta nhường ngươi một quyền, đánh đi...
Đoạn Lý Thuấn Du hất cằm nói.
•Muốn chết...
Lý Thất nổi khùng, trên trán bạo nổi gân xanh. Điên rồi, tên rác rưởi này điên rồi. Vậy mà dám khiêu khích hắn. Lý Thất không nói nhiều nữa, trực tiếp vung ra một quyền, hướng thẳng vào mặt Lý Thuấn Du mà đánh tới.
•Hừ, dám huênh hoang trước mặt Lý Thất ca thật sự muốn chết...
•Hắn chẳng lẽ ăn đòn đến ngốc rồi hay sao mà dám khiêu khích huynh ấy...
•Ài ! Một lát chắc chắn sẽ có một trận hành hạ dã man con ngan, ta thật không muốn nhìn a...
Đám đàn em phía sau cũng bắt đầu bàn tán. Đối chúng thì chuyện này giống như ăn cơm thường ngày.
•Cẩn thận....
Lý Bích Giao sợ hãi kêu. Lý Thuấn Du chỉ là một phàm nhân thì làm sao có thể đánh lại một Hậu Thiên Luyện Khí cản tầng bốn như Lý Thất được.
Nhưng cảnh tượng phía sau làm ngây người.
Cú đấm của Lý Thất nện lên ngực Lý Thuấn Du lại không gây nên một chút tổn thương nào.
•Yếu quá dậy! Sáng chưa ăn cơm sao...
Lý Thuấn Du khinh thường nói.
•Tại sao lại như vậy...
Lý Thất như không tin được chuyện xảy ra. Vừa rồi đánh lên Lý Thuấn Du hắn có cảm giác như đánh vào tường đá.
•Đánh xong chưa ! Hiện tại đến lượt ta.
Lý Thuấn Du nhếch miệng cười. Lộ ra hàng răng trắng hếu. Lý Thất bỗng cảm giác nguy hiểm, toan lùi lại nhưng không kịp. Lý Thuấn Du đã nhanh tay chộp lấy cổ áo hắn rồi đem hắn nhất lên.
•Hơ...
•Chuyện gì xảy ra vậy...
•Sao, sao lại vậy...
Ba tên đàn em đi theo Lý Thất bây giờ ngây như phỗng, miệng há ra đủ để nhét vào một quả trứng gà. Tên này hôm nay uống redbud hay sao mà mạnh như trâu vậy trời.
Ngay cả Lý Bích Giao cũng không tin vào mắt mình. Chuyện này quá không thật rồi.
•Ngươi...
Lý Thất lơ lửng trên không run rẩy nói. Hắn đã bắt đầu sợ hãi. Nhìn vào ánh mắt của Lý Thuấn Du hắn có một tia cảm giác nguy hiểm.
•Hè hè...
Lý Thuấn Du đắc ý cười. Cảm giác này rất là sảng khoái a. Đoạn hắn vung tay, đem ném Lý Thất văng ra ba bốn thước.
Lý Thất ngã lăn quay dưới đất, chật vật lắm mới bò lên được. Nhìn thấy Lý Thuấn Du đang đi đến thì sợ hãi kêu.
•Ngươi, ngươi đừng qua đây...
Lý Thuấn Du không nhanh không chậm đi đến, muốn để Lý Thất chịu áp lực tâm lý.
•Sợ rồi sao, lúc nãy còn hung hăng lắm cơ mà.
Lý Thuấn Du nhìn vào Lý Thất trêu tức.
•Ngươi, đừng khinh người quá đáng. Đây không phải là chỗ ngươi có thể huênh hoang đâu.
Lý Thất ánh mắt tuy rất run sợ nhưng miệng rất cứng. Lý gia là địa bàn của hắn. Hắn không tin Lý Thuấn Du dám làm gì mình.
Ầm...
Tuy nhiên Lý Thất đã nghĩ sai. Lý Thuấn Du không những không quan tâm mà còn đạp ra một cước đem hắn đá bay.
Cú đá bao hàm sức lực cực lớn. Lý Thất bị đá trượt dài dưới đất. Ói ra một ngụm máu, Chật vật như chó.
•Ngươi....
Lý Thất lấy tay bưng ngực ,giận nói. Hắn không ngờ Lý Thuấn Du thật sự động thủ.
Lý Thuấn Du tiếp tục đuổi theo Lý Thất. Trực tiếp bay đến đạp thêm một cái, đem Lý Thất đạp dưới chân.
•Ta lại có gì không dám. Ngươi bình thường vẫn hay bắt nạt người khác không phải sao. Hôm nay phong thủy luân chuyển, ngươi lại bị ta đạp dưới chân. Ta đã nói, hôm nay không đánh ngươi kêu cha gọi mẹ ta không phải Lý Thuấn Du thì ta liền thực hiện.
Lý Thuấn Du nhìn Lý Thất dan run rẩy dưới chân hung hăng nói, càng dùng chân tăng thêm lực ép đến Lý Thất không thở nổi. Bao nhiêu năm chịu uất ức hôm nay một khắc liền lấy lại tôn nghiêm, cảm giác này thật sự rất thỏa mãn. Còn về việc sẽ bị trả thù thế nào hắn không quan tâm. Thế giới này lấy thực lực vi tôn. Ngày xưa hắn tư chất phế vật nên bị vứt bỏ, sống không bằng chó. Nhưng hiện tại không giống, hắn đã có hệ thống trong tay, từ nay quật khởi không phải chuyện đùa.
•Lý Thuấn Du ngươi không nên quá mức. Để Lý Bá Quân đại ca biết được ngươi liền không xong đâu.
Ba tên lâu la thấy Lý Thất bị Lý Thuấn Du cho ăn hành ngập mồm cũng sốt sắng chạy tới. Tuy nhiên lại không dám vọng động, chỉ biết đứng một bên đe dọa.
•Các ngươi khôn hồn thì cút cho ta, đừng ở đó mà tinh tướng. Lão tử đây không ngán bố con thằng nào, nếu như hắn có bản lĩnh thì kêu hắn đến tìm ta. Còn các ngươi nếu còn dám ở đây ba hoa cẩn thận đã vả rớt răng.
Lý Thuấn Du hung hăng quát. Giọng điệu như loại đàn bà đanh đá.
•Ngươi. Được ngươi đợi đấy.
Ba tên kia tức giận khi bị Lý Thuấn Du mắng. Tên này hôm nay đập đá quá liều rồi. Càng quấy không chịu nổi. Tuy nhiên bọn họ không dám dây dưa thêm. Kết cục của Lý Thất đã dọa họ sợ. Chỉ ném lại một câu rồi bỏ chạy.