Chương 2: Ta Yêu Thích Tỷ

- Bích Giao tỷ, chờ chút, chờ chút.

Lý Thuấn Du vừa chạy vừa kêu. Trực tiếp phóng tới trước mặt cản đường thiếu nữ. Nàng tên là Lý Bích Giao, là tỷ tỷ đồng tộc của Lý Thuấn Du.

-Đệ muốn gì nữa...

Bích Giao vẻ mặt không vui, khó chịu hỏi.

-A ! Ta, ta.. Xin lỗi tỷ, ta biết ta sai, chỉ là, chỉ là...

Lý Thuấn Du ấp a ấp úng trả lời.

-Chỉ là thế nào..

Lý Bích Giao khẽ nhíu mày hỏi. Nàng có chút bực bội.

-Ài ! Ta.. Bởi vì ta, ta thích tỷ.

Lý Thuấn Du vẻ mặt khó xử. Cuối cùng giống như là đặt ra một cái quyền tâm sau đó nói quỵt tẹt ra một lần.

Vẻ mặt của Lý Bích Giao có hơi thay đổi khi nghe Lý Thuấn Du nói vậy, tuy nhiên rất nhanh liền trở lại như cũ, giận gắt.

-Ăn nói hàm hồ..

Thấy thái độ của nàng Lý Thuấn Du làm ra cái bộ mặt bất đắc dĩ, cười khan một cái.

-Ta biết, chuyện này vốn dĩ ta định không nói ra đâu. Thật sự từ lâu ta đã yêu thích tỷ, chỉ là thân phận ta thấp kém, nếu đối với tỷ sợ là ta không trèo tới, sợ tỷ sẽ chán ghét ta. Nên ta luôn giấu giếm không thổ lộ ra.

-Nhưng hôm, lúc ta bị đánh thừa sống thiếu chết, nằm hấp hối dưới đất. Khi đó ta chợt có một loại suy nghĩ, nếu ta chết rồi thì tỷ có vì ta mà đau lòng hay không. Nên ta mới gạt tỷ như vậy.

Hải đem lòng mình trải ra. Tuy nhiên có quỷ mới biết là hắn có thật lòng hay không.

Lý Bích Giao chằm chằm nhìn hắn, nhất thời không biết nói gì.

-Tốt, hiện tại ta cũng đã thổ lộ hết ra rồi. Chẳng còn gì để hối tiếc nữa. Cho dù hiện tại tỷ có ghét bỏ ta thì cũng chẳng sao cả.

Lý Thuấn Du giống như trút hết nỗi lòng.

-Nếu tỷ không có gì muốn nói với ta thì ta đi đây...

Đoạn hắn lắc nhẹ đầu, chuẩn bị rời khỏi. Lúc hắn đinh quay đi chợt Bích Giao cất tiếng gọi.

-Thuấn Du...

Âm thanh của nàng có chút lập lờ, lưỡng lự không quyết.

Lý Thuấn Du nghe vậy khóe miệng lập tức nhếch lên, tuy nhiên rất nhanh liền sửa thành vẻ mặt ảo não.

-Có chuyện gì sao...

Hắn hỏi.

-Ta.. Ta thật sự không nghĩ đệ lại đối với ta như vậy, ta hiện tại không biết. Trước tới giờ ta vẫn luôn xem đệ là đệ đệ. Chưa từng có ý nghĩ khác.

Lý Bích Giao khó xử nói.

-Ta hiểu mà...

Lý Thuấn Du cười yếu ớt đáp. Vẻ mặt hơi thất vọng.

-Chuyện này ta cần thời gian suy nghĩ....

Đoạn Lý Bích Giao chợt nói. Không hiểu sao mặt nàng lại nhàn nhạt ửng hồng.

Lý Thuấn Du nghe được lập tức mừng như mở cờ trong bụng. Tuy nhiên bên ngoài chỉ lộ ra một chút vui vẻ.

-Tỷ nói thật...

Lý Thuấn Du mừng thốt.

-Ân.

Lý Bích Giao khẽ gật đầu. Nàng thật sự không muốn ruồng bỏ Lý Thuấn Du, hắn thật sự rất hiền lành, đáng thương. Nàng bình thường vẫn yêu thích hắn, tuy nhiên tuổi cả hai vẫn còn nhỏ nên nàng chưa quan tâm đến vấn đề này. Ai mà ngờ được tên ngốc này vậy mà âm thầm yêu mình, còn trực tiếp thổ lộ. Chuyện này khiến nàng nhất thời không kịp tiếp thu.

-Tốt quá, thật quá tốt. Chỉ cần tỷ không ghét bỏ ta liền được. Chuyện khác cứ để cho tự nhiên đi.

Lý Thuấn Du mừng rỡ nếu lấy tay Lý Bích Giao. Mục tiêu ban đầu đã thành, không nên quá gượng ép a.

-Ai nha ! Giữa ban ngày ban mặt mà hai người các ngươi dám ở đây tình tứ như vậy...

Lúc này phía sau bọn họ bỗng dưng vang ra một câu nói. Mà khi Lý Thuấn Du nghe được nét mặt liền sa sầm. Kẻ thù lại tìm tới.

Chỉ thấy từ phía xa đi tới bốn tên thiếu niên.

-Lý Thất ngươi nói vậy có ý gì.

Lý Bích Giao thấy bọn chúng có chút không vui nói. Bọn chúng chính là mấy tên thiếu gia thuộc về Lý gia trực hệ dòng chính. Bình thường luôn ở trong Lý gia vô công rỗi nghề, hết ăn lại chơi. Ỷ vào một chút thiên phú thường xuyên bắt nạt người khác. Lý Thuấn Du chính là bị bọn này hành hạ đến sống dở chết dở.

-Ý gì hai người các ngươi tự hiểu đi. Bích Giao tỷ, Bá Quân đại ca đối với cô như vậy mà cô luôn lạnh nhạt với huynh ấy. Suốt ngày quấn quýt với cái tên rác rưởi này. Bộ cô muốn chọc giận huynh ấy sao.

Thiếu niên dẫn hóng hách nói. Đối với Lý Bích Giao không một chút tôn trọng. Hắn tên là Lý Thất, là độc đinh nhi tử của tứ gia.

-Hừ, chuyện đó liên quan gì đến ngươi. Việc giữa ta và Bá Quân không đến phiên ngươi chen vào.

Lý Bích Giao tức giận nói.

-Tốt! Ta chỉ có lòng nhắc nhở cô mà thôi. Tốt nhất cô nên thức thời một chút chút. Đừng để Bá Quân đại ca bực mình, lúc đó không thoải mái đâu.

Lý Thất thản nhiên đáp. Đối với Lý Bích Giao hắn chẳng chút quan tâm. Dù sao cũng chỉ là một đệ tử dòng phụ, không đáng bao nhiêu tiền. Nếu không phải Bá Quân đại ca của hắn để ý đến nàng thì hắn đã sớm đem nàng trấn áp dưới háng rồi.

-Hừ...

Lý Bích Giao hừ lạnh, trực tiếp không trả lời Lý Thất.

-Còn ngươi nữa. Thứ rác rưởi như ngươi sao cứ bám riết lấy Bích Giao tỷ vậy. Ăn đòn nhiều như vậy vẫn không tởn sao. Nếu như lần sau còn thấy ngươi cùng nàng dây dưa. Không cần Bá Quân đại ca ra tay, ta sẽ trực tiếp đánh gãy chân ngươi.

Lý Thất cũng không dư hơi đối chấp với Lý Bích Giao. Đoạn quay sang đe dọa Lý Thuấn Du.

-Hừ.

Lý Thuấn Du tức giận quay lại. Nhìn vào Lý Thất. Lại bị người ta đè lên trên đầu. Nếu không phản ứng thì còn gì mặt mũi.

-Cha nó, ngươi nói gì. Ta nói chuyện với Bích Giao tỷ tỷ thì liên quan cái rắm gì đến ngươi.

Với tính cách của Lý Thuấn Du liền trực tiếp không thèm nể nang mà chửi ầm lên.

Sững sờ.

Lý Thất sững sờ. Hắn không ngờ cái tên yếu ớt, nhút nhát thường ngày lại nói ra những lời hống hách như vậy. Mà không chỉ có hắn. Lý Bích Giao đứng bên cạnh Lý Thuấn Du cũng kinh ngạc nhìn trân trân vào hắn, giống như không tin vào mắt mình vậy.

-A nha ! Hôm nay ngươi ăn phải gan hùm hay sao. Dám nói chuyện thái độ đó với ta.

Lý Thất vẻ mặt biến chuyển. Dữ tơn nói.